Sư phụ của Lưu Hải Yến từng nói với cô rằng, lục căn của cô không tịnh, thứ ràng buộc lớn nhất là “tâm ma”.
Lúc ban đầu, sư phụ cô có ý định truyền lại y bát cho Lưu Hải Yến. Bởi vì Lưu Hải Yến là cô hai nhà họ Lưu, thân phận khác với mọi người, lúc này mới đành thôi.
*Y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu.
Lưu Hải Yến đã nói chuyện với sư phụ của cô, lúc đó còn không hiểu “Tâm ma” là gì. Bây giờ xâu chuỗi lại những chuyện này, đoán rằng tâm ma của mình, có thể chính là Triệu Hùng.
Lưu Hải Yến bị suy nghĩ của mình dọa cho giật nảy mình!
Cô lắc lắc đầu, lẩm bẩm một mình: “Không thể nào! Không thể nào như vậy được!”
Nhà họ Mã!
Sau khi tiếng nổ vang lên, Mã Bá Lộc đi tới phòng Mã Thời Sinh bố mình.
“Bố ơi, đống chất gây nổ đó nổ rồi.”
Mã Thời Sinh “ừm” một tiếng, nói: “Điền gia Oa Tử này làm việc cũng được đấy. Con đã sắp xếp xong đường rút lui cho bọn họ chưa?”
“Sắp xếp xong rồi ạ! Chỉ cần nhà họ Lưu xảy ra chuyện, liền để bọn họ rời đi.”
“Nhà họ Lưu có phản ứng gì không?”
“Trần Hoàng Vương dẫn người đi tìm đám người Điền Vũ Đình khắp nơi. Có điều, người của Điền gia Oa Tử đã được con sắp xếp đưa đi trốn rồi, bọn chúng không tìm thấy được.”
Mã Thời Sinh gật gật đầu, nói: “Đã tới bước cuối cùng rồi, làm việc phải thật cẩn thận! Hôm nay, con gạt những chuyện khác sang một bên đi, bố dẫn con đi xem con bài cuối cùng của nhà họ Mã chúng ta.”
“Đã rõ ạ!” trong lòng Mã Bá Lộc cảm thấy kích động.
Anh ta không nghĩ ra được Mã Thời Sinh bố mình còn giấu anh ta chuyện quan trọng gì nữa.
Từ trước tới giờ, Mã Bá Lộc vẫn cho rằng tiền bối “Đường Tử Hoa” đang che chở cho nhà họ Mã. Hóa ra, Mã Thời Sinh đã có sự chuẩn bị từ lâu.
Dù sao thì Đường Tử Hoa cũng đã cao tuổi, đã là người hơn một trăm tuổi rồi. Mã Thời Sinh sợ rằng “Đường Tử Hoa” sẽ nhắm mắt xuôi tay, nên mới âm thầm xây dựng lực lượng.
Có điều, nhà họ Mã trước giờ đều không tham gia vào việc phân tranh giữa các bang phái, cùng với sự tranh đấu giữa các gia tộc lớn, trước giờ vẫn luôn lấy “kinh doanh” làm chủ. Đặc biệt là Mã Thời Sinh có quan hệ rất rộng. Công ty không chỉ có trong nước mà còn có ở nước ngoài. Hợp tác nhiều với các công ty lớn trên quốc tế.
Mã Thời Sinh cười cười nói: “Tiếng nổ đêm nay, nhất định sẽ làm kinh động đến lão quái vật nhà họ Lưu kia. Lão quái vật kia vẫn đang bế quan, xem ra không thể ngồi yên nổi rồi.”
“Bố à! Nghe nói lão quái vật nhà họ Lưu kia có võ công thâm sâu khó dò. Ông ta không phải là cao thủ Thần bảng đấy chứ.
“Cũng rất có thể là vậy! Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, thì nhà họ Mã chúng ta không được lộ mặt.”
“Nhưng bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ nhà họ Mã chúng ta.”
“Không sao đâu! Chỉ cần không có chứng cứ, thì nhà họ Lưu bọn họ tạm thời không dám trở mặt với nhà họ Mã chúng ta. Nhà họ Lưu không ngốc, biết được đối đầu với nhà họ Mã chúng ta thì chỉ có hại, không có lợi ích gì cả!”
“Con đi nghỉ ngơi đi!” Mã Thời Sinh nói với Mã Bá Lộc.
“Vâng!”
Mã Bá Lộc đáp một tiếng, xoay người rời khỏi phòng Mã Thời Sinh.
Khi Trần Hoàng Vương quay về nhà họ Lưu, báo cáo tình huống với Trác Kỳ xong, Trác Kỳ liền lớn tiếng chửi Trần Hoàng Vương là “đồ vô dụng!”
Mấy ngày này, Trác Kỳ làm việc đều gặp trăc trở, vận may chẳng còn tí nào nữa.
Một Trần Văn Sơn nho nhỏ, đã làm nhà họ Lưu phải gà bay chó sủa như vậy. Bây giờ đám dân điêu Điền gia Oa Tử lại chạy tới nhà họ Lưu gây chuyện.
Người dám gây chuyện ngay trên đầu nhà họ Lưu, ở Nha Trang chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Đối tượng đầu tiên mà Trác Kỳ nghi ngờ chính là nhà họ Mã, nhưng gia chủ nhà họ Lưu đã từng ra lệnh. Không được dễ dàng chọc vào nhà họ Mã. Cho dù là Trác Kỳ, cũng không dám đi gây chuyện với nhà họ Mã.
Hôm sau!
Mã Thời Sinh dẫn Mã Bá Lộc tới một nơi tên là “Vân Hạng”.
Nha Trang là thành phố quốc tế lớn, thời cổ đại cũng là trung tâm văn hóa buôn bán, giữ lại rất nhiều đồ cổ.
“Vân Hạng” này chính là một con phố buôn bán.
Không mấy nổi tiếng ở Nha Trang, lại có những kiến trúc cổ nên thơ.
Mã Thời Sinh dẫn con trai Mã Bá Lộc đi vào một cửa hàng bán “Lụa Hà Đông”, ông chủ thấy có khách vào, thân thiết đi lên chào hỏi: "Chào ông, ông đến đây để mua lụa Hà Đông, hay tới ngâm thơ, thưởng trà?"
“Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi!” ông chủ nói tiếp theo sau.
Ông chủ cười to nói: "Thơ hay! Thơ hay! Tôi có lụa Hà Đông cao cấp ở đằng sau. Ông có thể vừa ngồi uống trà vừa thưởng thức những câu viết hay trong phòng sách."
“Được!” Mã Thời Sinh gật gật đầu, nói với ông chủ: “Làm phiền rồi!”
Mã Bá Lộc cảm thấy rất kỳ lạ, Mã Thời Sinh bố anh có nói rằng sẽ cho anh ta thấy lá bài cuối cùng của nhà họ Mã. Tại sao bố anh lại đi tới cửa hàng "Lụa Hà Đông" này đối thơ với người ta chứ.
Mã Thời Sinh là người nổi tiếng ở Nha Trang, sẽ bị giới truyền thông săn đuổi khi ông lộ mặt. Vì vậy, chuyến đi này rất khiêm tốn, Mã Thời Sinh đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo kính râm. Nhìn trông có khi thế của lão đại trong xã hội.
Sau khi đến sảnh sau, một người trông giống như một bà già đem lên cho Mã Thời Sinh và Mã Bá Lộc hai tách trà nóng.
Mã Bá Lộc thấy tách trà bị ố vàng, vừa trông đã thấy không sạch sẽ. Vốn dĩ định không uống, nhưng Mã Thời Sinh bố anh lại cho anh một ánh mắt, lúc này anh mới cầm tách trà lên và bắt đầu uống.
Trong sảnh này treo đầy tranh chữ trên tường.
Có của nhà thư pháp "Vương Hi Chi", và nhà thư pháp gia "Âu Dương Tu". Nhưng với với con mắt của Mã Bá Lộc, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra những bức thư pháp này là đồ giả, cũng có nghĩa là bắt chước lại.
“Chỗ này của chúng tôi có mấy ông chủ, cất giữ rất nhiều thư pháp hay, ông có muốn xem không?”
“Cần bao nhiêu đồng? Mã Thời Sinh hỏi.
“Không nhiều lắm, một hai đồng là đủ.”
Chỉ thấy Mã Thời Sinh thực sự lấy hai đồng tiền từ trong túi ra, đặt lên tay người phụ nữ kia.
Mã Bá Lộc nhìn tới há miệng trợn mắt.
Đã thời đại nào rồi?
Đôi bên giao dịch, không phải nên hỏi là cần bao nhiêu tiền sao?
Sao bố của anh lại hỏi người ta là cần bao nhiêu đồng?
Quan trọng là, Mã Thời Sinh thực sự lấy hai đồng tiền ra.
Người phụ nữa nhận lấy đồng tiền, liếc Mã Bá Lộc một cái, dường như có điều muốn hỏi.
Mã Thời Sinh nói: “Không sao đâu! Đây là con trai tôi, nó tên Mã Bá Lộc.”
Người phụ nữ gật gật đầu, xoay người rời khỏi sảnh sau.
Một lúc sau, chỉ thấy năm người đàn ông trung niên, mỗi người tự cầm một bức tranh vẽ đi vào.
Sau khi thấy Mã Thời Sinh, liền chắp tay chào hỏi: “Chủ tịch Sinh!”
Mã Thời Sinh gật gật đầu, nói với người đàn ông thân hình cao to, mặt dài: “Ông chủ Thạch, đã chuẩn bị đủ người chưa?”
“Chuẩn bị đủ rồi! Tổng cộng hai mươi chín người.”
Mã Thời Sinh đưa ảnh của Trần Văn Sơn qua, nói với ông chủ họ “Thạch”: “Đây là người các ông phải cứu! Cho dù thành công hay thất bại, sau khi làm xong, thì tìm chỗ khác để trốn trước đi đã.”
“Đã rõ!” Ông chủ họ “Thạch” nói: “Chủ tịch Sinh, khi nào hành động vậy ạ?”
“Chỉ cần tới đêm là có thể hành động bất cứ lúc nào. Chuyện này ông sắp xếp đi! Ngoài ra, nếu như phát hiện một người tên là cô Kim Châu, thì cũng cứu cả ra. Sau khi cứu ra ngoài, các ông liền quay về Phong Nam đường. Chuyện phía sau cứ giao cho tôi xử lí là được!”
Ông chủ Thạch chắp tay lại nói: “Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ! Chủ tịch Sinh có ơn với chúng tôi, cái mạng này của chúng tôi thuộc về nhà họ Mã. Cho dù rơi vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan!”