Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1568



Trác Kỳ cười khẩy: “Muốn thả em gái cô ta không phải không được, chỉ cần cô giết Trần Văn Sơn, bây giờ tôi lập tức thả em gái cô ngay!”

“Anh nói gì vậy?” Kim Châu tức tối nói: “Cái đồ vong ân phụ nghĩa nhà anh chắc chắn sẽ không được chết tốt!”

“Phải chết, cũng là chị em các cô chết trước mặt của tôi.” Trác Kỳ nói.

Ngân Châu nước mắt tràn mặt, nhìn Kim Châu: “Chị, mọi người đừng lo cho em, mau chạy đi!”

“Ngân Châu, chị từ thung lũng Dược Vương đi ra chính là phải đưa em về Vân Hương!”

“Chị! Chị chưa nhìn rõ tình thế trước mắt hay sao? Nếu mọi người không thoát ra thì sẽ không chạy thoát được đâu!”

“Im miệng lại đi!”

Trác Kỳ kéo tóc của Ngân Châu, để dao kề sát cổ của Ngân Châu và đe doạ: “Trác Kỳ anh ăn mặc sung sướng trước nay chưa từng bạt đãi em, em lại muốn hại anh. Không giết em thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng anh.”

Ngân Châu khịt mũi hừ lạnh: “Bản thân anh làm chuyện thất đức như vậy, trong lòng anh biết rõ. Coi như anh mạng lớn, để anh nhặt cái mạng chó của mình. Ngân Châu cho dù có hoá thành ác quỷ, cũng sẽ không tha cho anh.” Nói xong, cúi đầu lướt cổ mình qua lưỡi đao, máu tươi nhuộm đỏ tà áo trước ngực Ngân Châu, đột nhiên vĩnh biệt cõi đời. 

“Ngân Châu!” Kim Châu như điên lên, lao qua phía Trác Kỳ.

Sự thay đổi đột ngột không chỉ khiến Trác Kỳ choáng váng mà còn khiến Trần Văn Sơn choáng váng.

Thấy Kim Châu lao về phía của Trác Kỳ, Trần Văn Sơn theo sát và tấn công Trác Kỳ.

“Hộc!”

Ba phi đao hiện chữ “phẩm” bay về phía Trác Kỳ.

Đồng thời, Trần Văn Sơn cũng bắn ra ba phi đao.

Trong đó có 2 phi đao, phi đao Trần Văn Sơn bắn ra và rơi xuống đất. Phi đao còn lại xuyên thẳng vào vai của Trác Kỳ.

Trác Kỳ buông xác của Ngân Châu ra rồi quay người bỏ chạy.

Nội lực của anh ta mất ba phần, cơ bản không phải đối thủ của Trần Văn Sơn. Vốn dĩ là muốn đem “Ngân Châu” ra đe doạ, khiến đám người của Trần Văn Sơn, Kim Châu muốn đánh kẻ xấu như còn ngại. Bây giờ “Ngân Châu” chết rồi, làm hỏng cả kế hoạch của Trác Kỳ.

Tiết Ân bám lấy Lục Tiểu Xuyên, Trần Văn Sơn và Kim Châu đuổi theo Trác Kỳ đánh một trận.

Lọn xộn!

Mọi thứ đều lộn xộn!

Lưu Hải Yến đứng bên cạnh, bên trái cũng không phải, bên phải cũng không phải.

Tô Linh Nguyệt không nhúc nhích, chỉ cần Lưu Hải Yến không lên tiếng, cô ta không muốn tham gia chuyện này.

Chính lúc này, một giọng nói già dặn vọng lại.

“Hỗn láo! Tiểu bối các người lại dám ngang ngược tại nhà họ Lưu của tôi.”

Người chưa xuất hiện nhưng màng nhĩ của tất cả mọi người có mặt đều ong ong cả lên.

Trần Văn Sơn ngạc nhiên, có thể vang lên tiếng ong ong màng nhĩ của anh ta thì chắc chắn không nghi ngờ gì, cao thủ thần bảng.

“Đi mau!”

Trần Văn Sơn nắm tay của Kim Châu, kéo cô ấy quay người bỏ chạy. Lúc tới bên cạnh xác của “Ngân Châu”, tiện tay đặt tay lên xác của cô ấy.

Kim Châu cũng biết cao thủ tới nhưng hung thủ giết em gái ở trước mắt lại không thể trả thù, điều này khiến Kim Châu không cam trong lòng. Nhưng phải trái rõ ràng trước mặt, Kim Châu cuối cùng vẫn chọn cách thoả hiệp.

“Muốn chạy ư? Các người tưởng có thể chạy thoát sao?” Lời vừa nói ra, một bóng đen vụt qua không trung, lao tới trước mặt của Trần Văn Sơn, tới ngoài cửa.

“Két két!”

Hai cánh cửa bằng đồng nặng nề lại đóng lại lần nữa

Tối nay cánh cửa lớn bằng đồng này đã đóng lại không biết bao nhiêu lần.

Vẻ mặt của Lưu Hải Yến thay đổi, không ngờ bố của cô ta lại đích thân xuất quan.

Trong ấn tượng của Lưu Hải Yến, bố cô ta thậm chí bế quan ít nhất một năm. Cũng chính là nói, Lưu Hải Yến có lẽ đã một năm rồi không gặp bố mình.

Tên của chủ nhân nhà họ Lưu tên là Lưu Hồng Nguyên, cũng chính là bố của Lưu Văn Nhân, Lưu Hải Yến và Lưu Vũ Tiến.

Trần Văn sơn nhìn người đàn ông trước mặt.

Tuy người đàn ông bạc đầy đầu, nhưng hình dáng nhìn có vẻ hơn sáu mươi tuổi.

Hơn sáu mươi tuổi đã bạc đầy đầu, Theo Trần Văn Sơn thấy thì chuyện này có gì đó không bình thường?

Trần Văn Sơn cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn từ trên người của người đàn ông này. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, mang đến cho anh ta cảm giác nghẹt thở.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn và hỏi: “Cậu chính là thám tử tư Trần Văn Sơn số một trong nước?”

“Không sai, ông là ai?” Trần Văn Sơn hỏi ngược lại.

“Tôi tên là Lưu Hồng Nguyên, cũng chính là chủ nhân của nhà họ Lưu.” Lưu Hồng Nguyên cười khẩy và nói: “Chắc cậu là tên nhóc mà Triệu Hùng hay nhắc, biết thân phận thật của tôi. Nếu đã tới rồi, tôi cũng không thể để nhà họ Triệu thất vọng. Tất cả các người làm tù nhân của tôi!”

Trần Văn Sơn giao xác của Ngân Châu cho Kim Châu và nói: “Cô Kim Châu, hôm nay nếu tôi không ra ngoài, phiền cô nói thay cho cậu chủ nhà tôi. Cho dù Trần Văn Sơn tôi chết không hối tiếc! Tôi giữ chân người này, cô đưa những người khác rời khỏi.”

“Anh Sơn! …”

“Làm theo lời tôi nói đi!” Trần Văn Sơn nói với giọng không nghi ngờ.

Lưu Hồng Nguyên nhìn Trần Văn Sơn, gật đầu và nói: “Không sai! Tên nhóc nhà cậu đúng là cứng cỏi. Nếu khẳng định tôi làm việc cho nhà họ Lưu, tôi có thể suy nghĩ tha cho cậu.”

“Sao tôi lại cùng một giuộc với Am Cẩu chứ!”

“Cậu nói gì vậy?” Mắt của Lưu Hồng Nguyên tròn xoe và hầm hầm giận dữ.

Ông ta là người phụ trách của Tây Giao, nay bị người khác gọi là “Am Cẩu”, lẽ nào không giận.

Trần Văn Sơn dùng chiến thuật tâm lý, chính là muốn chọc tức Lưu Hồng Nguyên.

Anh ta nhanh chóng thò tay vào túi, lắc cổ tay rồi bắn thẳng năm phi đao bay về phía Lưu Hồng Nguyên.

Chỉ thấy Lưu Hồng Nguyên không tránh né, Tay áo bị bung ra rồi cuộn lại, toàn bộ phi đao của Trần Văn Sơn đều rơi xuống đất.

Vẻ mặt của Trần Văn Sơn hoảng sợ.

Võ công của người trước mặt  cơ bản không phải anh ta có thể ngang hàng được.

Lưu Hồng Nguyên nhìn Trần Văn Sơn và nói: “Trần Văn Sơn, cậu cơ bản không phải đối thủ của tôi. Tôi cũng coi thường khi ra tay với câu. Tôi kêu người tới so tài với cậu. Nếu cậu có thể thắng cậu ta, tôi sẽ tha các người đi. Coi như cho các người một cơ hội!”

Trần Văn Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải là Lưu Hồng Nguyên, những người khác trong nhà họ Lưu, anh ta chắc chắn có thể tranh cao thấp.

Trần Văn Sơn nhướng mày, hỏi Lưu Hồng Nguyên: “Những gì ông nói có tính không vậy?”

“Nói đùa! Tôi đường đường là chủ nhân của nhà họ Lưu, sao lại nói rồi nuốt lời chứ.” Nói xong, Lưu Hồng Nguyên hô lên: “Đầu bếp Phạm, qua đây!”

Lưu Hải Yến và Tô Linh Nguyệt bất ngờ, không ngờ đầu bếp Phạm lại đối đầu với Trần Văn Sơn.

Lưu Hải Yến không muốn đầu bếp Phạm bị thương, cũng không muốn Trần Văn Sơn bị thương.

Cô ta ra tay cứu Trần Văn Sơn, chính là muốn để Triệu Hùng mắc nợ ân tình của mình. Nếu sau này, chị Lưu Văn Nhân thật sự bị bố con nhà họ Triệu tra ra, là hung thủ hại Tần Uyển, có thể thay chị Lưu Văn Nhân xin một ân huệ.

Đầu bếp Lưu cầm giá xúc cơm đi tới, đứng bên cạnh của Lưu Hồng Nguyên.

Trần Văn Sơn vừa nhìn là nhận ra đầu bếp Phạm.

Lúc ở “nhà giam phía Bắc”, anh ta đã nhận ra nội lực của người này thâm sâu khó lường. Nội lực ở trên người, Trần Văn Sơn thật sự không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với người này.

Lưu Hải Yến nôn nóng không biết phải làm thế nào mới tốt, đôi mắt xoay vòng, nảy ra ý hay.

Cô ta dẫn Tô Linh Nguyệt đi tới trước mặt của Lưu Hồng Nguyên và nói: “Bố, để sư tỷ thay chú Phạm ra trận được không? Sư tỷ là cao thủ của Bảng võ thần, còn chú Phạm chỉ la đầu bếp, con lo …”

“Bớt nói nhảm đi!” Lưu Hồng Nguyên trừng mắt nhìn Lưu Hải Yến và gào lên: “Con mau tránh qua một bên đi!”