Trần Văn Sơn “hừ!” một tiếng, xét qua bên người Triệu Hùng và sát thủ Hắc, hướng phía Lục Tiểu Xuyên tiếp tục đuổi tới.
Sát thủ Hắc nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Anh có thật là Triệu Hùng không?”
“Không thể giả được!” Triệu Hùng vươn tay kéo một cái, lấy mặt nạ trên mặt xuống, tiện tay nhét vào trong túi.
Sát thủ Hắc trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Tên tiểu tử, trước đây anh không phải là nhân bảng cao thủ trên bảng cao thủ võ thần sao? Tại sao có thể trong một khoảng thời gian ngăn mà trở nên lợi hại đến thế?”
Triệu Hùng nhún nhún vai, cười lạnh nói: “Đây là bí mật của tôi, tại sao phải nói cho anh biết.”
“Anh giết lão Bạch, tôi phải giết anh!” Sát thủ Hắc căm hận nói.
Triệu Hùng cố tình đả kích Sát thủ Hắc: “Anh với cái người lão Bạch kia, hai người liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của tôi. Chỉ với một mình anh, sao lại có thể trở thành đối thủ của tôi cơ chứ.”
Sát thủ Hắc sở dĩ vừa rồi nói như vậy, cũng chỉ là cho bản thân thêm chút can đảm mà thôi!
Sau khi bình tĩnh lại, Sát thủ Hắc đã biết mình không còn cơ hội sống tiếp, nói với Triệu Hùng: “Tiểu tử, không bằng anh thả tôi đi đi, tôi nói cho anh một bí mật, thế nào?”
Triệu Hùng tưởng rằng Sát thủ Hắc cố ý kéo dài thòi gian để tìm cơ hội chạy trốn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sát thủ Hắc để phòng ngừa tên này tính toán quỷ kế chạy mất.
Bản thân Lục Tiểu Xuyên sớm đã bị trọng thương, Trần Văn Sơn đuổi theo, gi ết chết Lục Tiểu Xuyên là chuyện không có gì phải lo lắng. Cho nên Triệu Hùng căn bản không cần lo lắng đến an nguy của Trần Văn Sơn.
Sát thủ Hắc nói với Triệu Hùng: “Là bí mật liên quan đến nguyên nhân cái chết của Tần Uyển mẹ anh.”
Triệu Hùng vừa nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
Cho tới nay, Triệu Hùng đều cho rằng Tần Uyển mẹ mình chết bởi “ung thư phổi”. Lúc đó, nhà họ Triệu mời không biết bao nhiêu danh y, làm qua không biết bao nhiêu lần hóa trị cũng đều bất lực. Tế bào ung thư trong thân thể Tần Uyển sớm đã lan rộng ra, cứ coi như là Đại Lan Kim Sơn đến cũng phải bất lực về trời.
Vừa nghe đến bí mật liên quan đến cái chết của mẹ mình, Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Sát thủ Hắc, mắt lộ ra một luồng sát khí dày đặc, lạnh giọng nói: “Nếu như anh dám lừa tôi, tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn!”
Sát thủ Hắc khẽ cười khổ, nói: “Tôi tự biết bản thân không phải là đối thủ của anh, lừa anh vào lúc này có còn cần thiết không? Hơn nữa, tôi nói ra bí mật này, bản thân anh có năng lực phán đoán xem chuyện này là thật hay giả. Nếu như anh cho rằng là giả thì đương nhiên có thể giết tôi, nếu như là thật, hi vọng anh thả cho tôi một con đường sống.”
“Được! Nói ra bí mật liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ tôi, tôi sẽ thả anh đi!” Triệu Hùng nói.
“Anh thề trước đi đã!” Sát thủ Hắc lo lắng Triệu Hùng sẽ đổi ý.
Anh ta với Triệu Hùng chỉ mới giao thủ qua một lần, tính cả lần này mới là lần gặp thứ hai, căn bản không hiểu rõ lẫn nhau!
Triệu Hùng nóng lòng muốn biết bí mật về nguyên nhân cái chết của mẹ liền giơ tay phải lên thề: “Nếu như bí mật mà anh nói ra là thật, Triệu Hùng tôi thề rằng sẽ thả cho anh đi, sẽ không hại anh. Nếu như tôi làm trái lại lời thề sẽ để cho Triệu Hùng tôi chết không yên ổn.”
Sau khi nói xong, trừng mắt nhìn Sát thủ Hắc bổ sung thêm một câu: “Nếu như anh dám lừa tôi, tôi đảm bảo sẽ để cho anh chết còn thê thảm hơn cả lão Bạch kia.”
Sát thủ Hắc nói: “Anh biết cha anh Triệu Khải Thời từng bị giam giữ tại nhà họ Lưu ở Nha Trang đúng không?”
Triệu Hùng gật gật đầu nói: “Điều này tôi đã từng nghe qua rồi!”
“Lúc ấy, cha của anh bị giam giữ trên thiên lao. Chính là Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch chúng tôi canh giữ thiên lao!”
“Thiên lao?” Triệu Hùng vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến từ này.
“Đúng vậy!” Sát thủ Hắc giải thích: “Nhà họ Lưu ở Nha Trang tổng cộng có ba phòng giam, chia thành nhà lao phía bắc và nhà lao phía nam, vẫn còn một tòa nữa gọi là thiên lao, thiên lao là dùng để giam giữ tội phạm đặc biệt!”
“Có một lần, cô hai nhà họ Lưu - Lưu Hải Yến hối hộ hai anh em chúng tôi, đưa chị của cô ta là Lưu Văn Nhân thăm hỏi cha anh. Tôi có len lén nghe được một đoạn nói chuyện của họ.
Nghe đến đây, Triệu Hùng đã tin lời của Sát thủ Hắc nói là sự thật.
Nếu không, trong khoảng thời gian cấp bách như vậy, tên này không thể nào bịa ra để nói loại chuyện có bài bản hẳn hoi như này được.
Triệu Hùng nói với Sát thủ Hắc: “Tôi đã tin lời nói của anh là sự thật rồi, sau đó thì sao? Anh đã nghe thấy điều gì rồi?
“Tôi đã nghe được Lưu Văn Nhân nói với chị của cô ta rằng nếu để cha của anh Triệu Khải Thời biết được rằng cái chết của Tần Uyển mẹ anh có liên quan đến Lưu Văn Nhân, cha của anh Triệu Khải Thời tuyệt đối sẽ không qua lại với Lưu Văn Nhân nữa. Cho nên tôi kết luận rằng cái chết của Tần Uyển mẹ anh nhất định có liên quan đến Lưu Văn Nhân. Đương nhiên, Lưu Văn Nhân làm thế nào hại chết được mẹ anh, tôi đây cũng không biết được!”
“Tần Uyển mẹ anh cũng là một đại mỹ nhân, khi tin tức về cái chết của bà ấy truyền ra ngoài, rất nhiều người đều cảm thấy đáng tiếc! Hẳn là bao gồm cả cha của anh cũng không biết được ẩn tình này, nếu tôi không phải vì mạng sống, căn bản sẽ không đem bí mật này nói cho anh biết!” Sát thủ Hắc nhìn Triệu Hùng nói: “Nhóc con, cái chết của lão Bạch tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Triệu Hùng từ trong nỗi kinh ngạc lấy lại được tinh thần, nói với Sát thủ Hắc: “Nếu như bản thân ông tự cho rằng có bản lĩnh thắng được tôi, hoan nghênh bất cứ lúc nào tới tìm tôi báo thù. Nhưng ông tốt nhất là đừng động tới người nhà của tôi, bọn họ là nghịch lân của tôi. Nếu không, tôi đảm bảo ông chết còn thảm hơn tên lão Bạch kia!”
“Tôi sẽ tuân thủ theo lời thề, ông đi đi!” Triệu Hùng nói với Sát thủ Hắc.
Sát thủ Hắc liếc nhìn Triệu Hùng một cái, nói: “Anh so với cha của anh còn thoải mái hơn, Triệu Khải Thời có người con trai như anh thật là một điều may mắn. Tiểu tử, lần sau gặp lại tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.” Nói xong, vội vã đi về hướng ngược lại.
Triệu Hùng không đi giúp Trần Văn Sơn đối phó với Lục Tiểu Xuyên mà lấy thuốc từ trong túi ra, châm lửa hút một hơi.
Bí mật phát hiện được ngoài ý muốn tối hôm nay đối với Triệu Hùng mà nói quả thực là quá mức kinh ngạc!
Nếu như mẹ chỉ chết vì “ung thư phổi”, sự phản cảm của Triệu Hùng đối với Lưu Văn Nhân chỉ là vì thân phận của cô ta, dựa vào hoành đao để đoạt lấy tình yêu, cướp lấy cha anh từ trong tay mẹ của anh. Thế nhưng bây giờ lại khác, nếu như cái chết của mẹ Tần Uyển có liên quan đến Lưu Văn Nhân, Triệu Hùng nhất định sẽ thay mẹ trả mối nợ máu này!
Triệu Hùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Không trung chỉ có mấy vì sao ít ỏi đến đáng thương.
Hầu như ở thành thị sẽ rất khó có thể nhìn ngắm được bầu trời đêm đẹp như thế này. Nhưng ở vùng ngoại ô hoang vu vẫn có thể nhìn thấy một vài vì sao.
Ngước nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, Triệu Hùng thầm thì nói: “Mẹ! Mẹ nói mẹ mất rồi, bảo con đừng đi tìm cha con với người phụ nữ kia gây thêm phiền phức, con đã đáp ứng với mẹ rồi! Thế nhưng lần này, con đã tra ra được cái chết của mẹ có liên quan đến người phụ nữ Lưu Văn Nhân này, con sẽ không tính là làm ngược lại những gì mà bản thân đã thề. Chuyện này, con nhất định sẽ điều tra ra manh mối. Nếu như thực sự là tiện nhân Lưu Văn Nhân này hại chết mẹ, con sẽ lấy máu của cô ta đến để tế anh linh của mẹ!”
Sau khi hút mạnh vài hơi thuốc, Triệu Hùng thu dọn lại chút tâm tư.
Thu hoạch ngoài ý muốn tối hôm nay đối với Triệu Hùng mà nói quả thực là quá mức kinh động!
Điều khiến cho Triệu Hùng cảm thấy kì quái là theo lý mà nói, Trần Văn Sơn hẳn là đã đuổi theo được Lục Tiểu Xuyên rồi. Thế nhưng phía trước vẫn không hề có tiếng đánh nhau truyền đến.
Sau khi Triệu Hùng vứt nửa điếu thuốc còn sót lại, dập tắt đầu tàn thuốc, rất nhanh chóng hướng về phía trước tung bay qua đó.
Cách đó không xa, một bóng người cô linh đang đứng trên cầu.
Không phải là Trần Văn Sơn thì còn là ai?
Điều kì lạ là không hề thấy bóng dáng Lục Tiểu Xuyên đâu.