Người đàn ông lớn tuổi này, nhìn bộ râu xồm xoàm, võ công chắc chắn sẽ không thấp hơn “Thiên bảng”. Lẽ nào cuối cùng Hoàng Long cũng ra tay đối phó với anh ấy?
Ngay khi Triệu Hùng đang suy nghĩ mông lung, thì Lý Thanh Tịnh chạm nhẹ vào người anh và hỏi:
Anh cũng không nói cho vợ mình Lý Thanh Tịnh những gì anh nhìn thấy để không làm cho Lý Thanh Tịnh lo lắng.
Theo quan điểm của Triệu Hùng, cho dù người này là cao thủ xếp trong danh sách “Thiên bảng” thì võ công cũng không thể cao hơn Dương Hưng.
Điều anh lo lắng nhất là ông già này sẽ có đồng bọn đi cùng hay không?
Triệu Hùng muốn nhân cơ hội đi tìm Đinh Tịnh Vân để kiểm tra phản ứng của người này.
Triệu Hùng đưa mắt nhìn về phía viện trưởng, nói:
“Viện trưởng, vậy chúng ta sẽ cùng đi tìm kiếm Đinh Tịnh Vân.”
“Được rồi! Để tôi đi gọi người.”
Sau khi viện trưởng rời đi, một lúc sau, dẫn theo một số nhân viên làm trong bệnh viện bước ra ngoài,
Bệnh viện tâm thần của Nham Thành, tổng cộng có hai chiếc xe cấp cứu, ngoài ra Triệu Hùng tự lái xe của mình, những chiếc xe chia thành ba hướng, tìm kiếm một cách không có mục tiêu trong Nham Thành.
Tìm kiếm từ buổi sáng đến buổi tối cũng không tìm thấy được tung tích Đinh Tịnh Vân.
Người này giống như là bốc hơi khỏi trái đất, Triệu Hùng đã đặc biệt đi một chuyến đến đồn cảnh sát để hỏi về tình hình của vụ án.
Cảnh sát nói rằng không thấy Đinh Tịnh Vân rời khỏi Nham Thành, có lẽ là vẫn ở trong thành phố.
Vốn dĩ Nham Thành là một thành phố lớn như vậy, theo lí mà nói, đã tìm kiếm ba ngày rồi, gần như đã tìm kiếm tất cả mọi chỗ.
Trong lúc không còn cách nào khác, Triệu Hùng đã đề nghị giám đốc bệnh viện tâm thần nên công bố thông tin người mất tích trên truyền hình và các đài truyền thông lớn. Vì sợ rằng Đinh Tịnh Vân đã trốn đến những quận, huyện và khu vực nông thôn thuộc Nham Thành.
Những địa điểm đó rộng lớn, dân cư thưa thớt, muốn tìm một người thật sự không dễ dàng.
Sau khi đợi chờ cả một đêm ở Nham Thành, điều làm Triệu Hùng cảm thấy kì lạ là ông già râu ria xồm xoàm không đến thăm bọn họ nữa.
Theo lí mà nói, nếu như là Hoàng Long phái người tới, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào anh ấy mới đúng. Điều này làm Triệu Hùng không thể lý giải được.
Triệu Hùng dự định sẽ ở lại Nham Thành ba ngày, nếu như vẫn không tìm thấy Đinh Tịnh Vân thì sẽ từ bỏ việc tìm kiếm.
Suy cho cùng, việc tìm được bí kíp võ công là do duyên phận, nhưng mà còn có chuyện quan trọng đợi anh về xử lí ở tỉnh Thanh Hóa.
Vào lúc mười giờ sáng ngày hôm sau ở Nham Thành, giám đốc bệnh viện tâm thần gọi điện thoại tới cho Triển Anh, nói rằng đã tìm được Đinh Tịnh Vân rồi.
Ngay lập tức, Triển Anh thông báo tin tức này cho Triệu Hùng. Triệu Hùng nghe xong hưng phấn nói:
“Tốt quá rồi. Chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện tâm thần của Nham Thành.”
Vì vậy bốn người vội vàng lên xe, Triệu Hùng tự mình lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện tâm của Nham Thành một lần nữa.
Sau khi nhìn thấy giám đốc bệnh viện, giám đốc bệnh viện nói với Triệu Hùng:
“Anh Hùng. Việc công bố thông tin của người mất tích có tác dụng rồi. Hôm nay có người gọi điện thoại tới nói rằng đã nhìn thấy Đinh Tịnh Văn ở huyện Ứng Hòa.”
“Vậy thì chúng ta nhanh chóng đi đến huyện Ứng Hòa.” Triệu Hùng nói.
Giám đốc bệnh viện dẫn theo mấy nhân viên của bệnh viện lên xe, công thêm xe của Triệu Hùng nữa, tổng công là hai chiếc xe, vội vàng đi đến huyện Ứng Hòa.
Sau khi nhìn thấy người gọi điện thoại đó, người đó nói một cách chắc chắn:
“Hôm trước tôi đã nhìn thấy người này ở làng Đường Lâm.”
“Làng Đường Lâm? Người anh em, anh có thể đưa chúng tôi đến đó được không?”
Vẻ mặt người thông báo tin tức hơi bối rối, nói:
“Tôi sẽ đi đánh bài với bạn của tôi, không có thời gian dẫn mọi người đi. Mọi người tự mình đi vậy.”
Giám đốc bệnh viện nói:
“Bỏ đi! Làng Đường Lâm cũng cách đây không xa, tôi biết nó ở đâu, chúng ta sẽ tự mình tìm đến. Vậy cảm ơn anh.”
Vì vậy, Triệu Hùng và mọi người lại lái xe vội vàng đi đến làng Đường Lâm.
Vào mùa này, lúc đã được gieo trồng trên cánh đồng, những cây ngô non đã cao khoảng một mét, Thêm những cây cỏ xanh tươi, một màu xanh lá cây dịu dàng trong mắt người nhìn. “Làng Đường Lâm” là nơi chủ yếu trồng lúa nước, chỉ có hai trăm đến ba trăm hộ gia đình trong làng.
Hỏi một số người dân sinh sống ở “làng Đường Lâm”, thật sự có một số người đã từng nhìn thấy Đinh Tịnh Vân. Việc đã có người từng nhìn thấy qua càng làm Triệu Hùng thêm tin tưởng.
Nhưng mà không tìm thấy Đinh Tịnh Vân người đó trong ngôi làng này. Hoặc là Đinh Tịnh Vân đã rời khỏi làng Đường Lâm, hoặc là ông ta đã đi lên núi. Nếu không, ông ta mà ở bên ngoài thì rất dễ dàng bị người khác nhìn thấy.
Lúc này, một người nông dân từ trên núi đi xuống, nghe thấy những lời nói của Triệu Hùng với hộ gia đình đó, liền đến chào hỏi:
“Ông Khánh, có khách đến nhà chơi sao?”
“Không phải. Bọn họ là người của bệnh viện tâm thần của Nham Thành, có một người bị bệnh tâm thần chạy khỏi bệnh viện tâm thần tới đây. Nhân tiện, đó chính là người đã ở qua đêm ở chân cầu ngày hôm trước.”
“Vậy người đó bị bệnh tâm thần? Thảo nào tự làm mình thành bộ dạng một người ăn mày. Vừa rồi ở trên núi tôi còn nhìn thấy ông ta đang đào rau dại trên núi để ăn.”
“Ở trên núi?”
Triệu Hùng và giám đốc bệnh viện tâm thần hai mắt nhìn nhau.
Triệu Hùng ra lệnh cho Lạc Trữ, nói:
“Lạc Trữ, trước tiên cậu cùng với Thanh Tịnh ở lại hộ gia đình này nghỉ ngơi. Triển Anh, cậu đưa tôi lên núi.”
“Anh này, làm phiền anh có thể đưa chúng tôi lên núi tìm người bệnh tâm thần kia được không? “
Người dân ở trong làng vẫn là hiếu khách hơn, nói:
“Có thể! Mặc dù núi của chúng tôi không lớn, nhưng mà nếu như không có chúng tôi dẫn đường cho các anh, thì rất dễ bị lạc.”
Cả nhóm người lại vội vàng lên núi.
Người dẫn đường rất quen thuộc đường đi, dẫn Triều Hùng và những người khác đến địa điểm mà Đinh Tịnh Vân đang đào rau dại.
Người đàn ông chỉ về phía xa, nói:
“Đó, người ở chỗ kia. Ô, tại sao lại có thêm một người nữa?”
Trên cánh đồng, một ông già với bộ dạng trông như một nhà sư, đang bị một người dùng đao kìm kẹp.
Và ông già đang kìm kẹp người kia không phải ai khác mà chính là ông già với bộ râu xồm xoàm bị bắt gặp ở trong bệnh viện tâm thần của Nham Thành.
Triệu Hùng cũng không quan tâm đến việc sẽ làm cho người khác kinh ngạc, nhún cơ thể bay lên, lao thẳng đến chỗ Đinh Tịnh Vân và ông già kia đang đứng. Nhìn thấy trong nháy mắt, Triệu Hùng đã bay xa mấy chục mét, làm cho giám đốc bệnh viện tâm thần của Nham Thành và người nông dân dẫn đường đều sững sờ.
Giám đốc bệnh viện nói:
“Đi! Chúng ta nhanh chóng qua đó nhìn xem.”
Dẫn theo mọi người, cũng vội vàng đi qua đó.
Triệu Hùng nhìn thấy một nhà sư ở trên đồng ruộng, người này chính là Đinh Tịnh Vân, người đã chạy khỏi bệnh viện tâm thần và ông già có bộ râu xồm xoàm cầm trong tay con dao làm bếp, dí sát vào cổ Đinh Tịnh Vân.
Đinh Tịnh Vân đã bị phế bỏ võ công ở “Tàng Kinh Các” của Thiếu Lâm, nên đã không có sức lực để phản kháng. Chỉ cần ông già có bộ râu xồm xoàm đưa con dao đang cầm trong tay về phía trước thì ngay lập tức Đinh Tịnh Vân sẽ đi gặp Diêm Vương.
“Buông ông ta ra! Ông không thể chạy thoát được đâu.”
Triệu Hùng cảnh cáo ông già có bộ râu xồm xoàm đang cầm con dao trong tay.
Điều khiến cho Triệu Hùng cảm thấy kì lạ là, theo lí mà nói, nếu như ông già có bộ râu xồm xoàm này là người do Hoàng Long phái tới, thì ông ta nên ra tay đối phó với bản thân anh mới đúng. Tại sao lại cứ cố ý đi làm khó một người từ bệnh viện tâm thần đi ra?
Chỉ nghe ông già có bộ râu xồm xoàm nhìn chằm chằm Triệu Hùng, tức giận quát lên:
“Nhóc con! Từ lâu tôi đã biết võ công của cậu rất lợi hại. Đây là ân oán riêng của tôi với Đinh Tịnh Vân, tốt nhất là cậu đừng xen vào chuyện của người khác.”
“Ân oán riêng?”
Triệu Hùng nghe xong, cũng biết rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, ông già có bộ râu xồm xoàm này đến bệnh viện tâm thần là vì tìm Đinh Tịnh Vân. Mà Đinh Tịnh Vân biến mất khỏi bệnh viện tâm thần cũng là để chạy trốn kẻ thù.
Triệu Hùng còn cho rằng là do Hoàng Long phái người tới đối phó với anh. Thì ra là anh nghĩ sai rồi.
Chỉ nghe Triển Anh gọi to Đinh Tịnh Vân:“chú, con là Triển Anh.”