Mặc dù chỉ có một vài từ trong bức thư, nhưng thông qua những từ ngữ giữa các dòng, vẫn có thể hiểu được ý của người viết.
Một là báo mật hiệu của nhà họ Tần cho Triệu Hùng, thứ hai là báo tên cho Triệu Hùng; thứ ba là sắp xếp thời gian và địa điểm gặp mặt với Triệu Hùng.
Trước nửa đêm, ngay trước nửa đêm.
Khu đô thị Tử Minh?
Triệu Hùng không rành về tỉnh Thanh Hoá, nên anh không biết Khu đô thị Tử Minh ở đâu?
Sau khi Triệu Hùng tìm ra một loạt điểm mấu chốt, anh lo lắng hỏi Kim Trung: "Kim Trung, Khu đô thị Tử Minh ở đâu?"
“Khu đô thị Tử Minh?” Kim Trung cau mày khi nghe những lời này, và nói: “Cậu hỏi là cửa hàng trang sức Tử Minh hay là Khu đô thị Tử Minh? Nếu nói là Tử Minh thì tôi chỉ biết hai nơi này thôi?”
"Chắc là khu đô thị Tử Minh nhỉ?"
"Trên đường Tử Giang. Mặc dù tôi chưa đến nơi này bao giờ, nhưng tôi nghe nói đây là nơi người địa phương thường hay đến chơi. Đặc biệt là nơi đây có đủ loại người lui tới!" Kim Trung khó hiểu hỏi: "Nhưng mà cậu hỏi cái này để làm gì?"
Triệu Hùng đưa bức thư cho Kim Trung và nói: "Có người hẹn gặp tôi ở khu đô thị Tử Minh trước nửa đêm!"
“Nếu cậu không biết đó là ai, vậy thì đừng đi.” Kim Trung lo lắng nói.
Sau khi Kim Trung đọc lá thư, giống như lạc vào sương mù mờ mịt, anh ta không hiểu lá thư viết gì. Chỉ có thể thấy rằng có ai đó yêu cầu Triệu Hùng gặp mặt tại "Khu đô thị Tử Minh".
Triệu Hùng nói: "Tôi biết người bên kia là ai. Không cần biết nội dung trong thư là đúng hay sai, nhưng tôi cần phải đến cuộc hẹn."
“Tôi sẽ đi với cậu!” Kim Trung nói.
Triệu Hùng không hề từ chối, mà gật đầu.
Kim Trung không phải là người ngoài, nếu Triệu Hùng thậm chí không thể tin Kim Trung. Vậy thì trên đời này, e rằng không có người nào mà có thể để anh tin tưởng được.
Triệu Hùng triệu tập Trần Văn Sơn và Nông Tuyền, yêu cầu Trần Văn Sơn ở lại khách sạn để bảo vệ an toàn cho Lý Thanh Tịnh và Hà Ngọc Kỳ, anh muốn đưa Nông Tuyền ra ngoài làm việc.
Nông Tuyền nghe vậy, hưng phấn nở nụ cười, hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu chủ định đi đánh nhau sao?"
“Có thể!” Triệu Hùng đáp.
Kim Trung nói rằng "Khu đô thị Tử Minh", là một nơi có tam giáo cửu lưu. Nên ở nơi đó, mọi người sẵn sàng gây rắc rối và đánh nhau là điều không thể tránh khỏi.
Nông Tuyền rất hứng thú xắn tay vén áo chuẩn bị lên đường, cậu ấy đã ở khách sạn nhiều ngày rồi đến mức sắp phát bệnh.
Triệu Hùng nói với Kim Trung: "Kim Trung, cậu và Nông Tuyền xuống lầu trước đợi tôi! Chắc đang có người ở Hoàng Long theo dõi chúng ta đấy. Một lát nữa tôi sẽ đuổi bọn họ đi."
“Được rồi!” Kim Trung đáp rồi cùng Nông Tuyền rời đi trước.
Triệu Hùng đến phòng của Hà Ngọc Kỳ và thì thầm vào tai Lý Thanh Tịnh vài câu.
Lý Thanh Tịnh nghe xong, thì gật đầu nói với Triệu Hùng: "Cẩn thận!"
“Đừng lo lắng!” Triệu Hùng nói xong liền trở lại phòng của mình, khoác một chiếc áo khoác màu đen. Anh chọn một chiếc mặt nạ không thể bình thường hơn, đeo nó lên mặt và nghênh ngang rời khỏi phòng.
Kim Trung, Nông Tuyền và Đường Thất đang ngồi trên xe đợi Triệu Hùng thì thấy có một người đàn ông lạ trực tiếp leo vào xe.
Bọn họ nghe thấy Triệu Hùng nói: “Mọi người ổn định chỗ ngồi đi!” Sau đó, anh khởi động xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn.
Kim Trung nhìn Triệu Hùng nói đùa: "Anh Hùng! Nếu không biết rằng cậu giỏi trong việc hoá trang, thì gần như tôi sẽ nghĩ rằng cậu là một người lạ. Cậu thực sự rất tuyệt vời về khả năng hoá trang đấy!"
"Cái gì vậy, cậu chủ của tôi còn có thể"
Nông Tuyền chưa kịp nói xong đã thấy Triệu Hùng trừng mắt nhìn mình, bất giác nuốt những câu nói tiếp theo vào bụng.
Sau khi thoát khỏi sự theo dõi, Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến "Khu đô thị Tử Minh" dưới sự hướng dẫn của Kim Trung!
Giới trẻ hiện nay ai cũng thích sống cuộc sống về đêm, ngợp trong vàng son.
Một số người giàu có đến các quán bar cao cấp nhiều đến mức trở thành thành viên độc quyền! Quán bar của "Khu đô thị Tử Minh" ở ngay thủ phủ của tỉnh Thanh Hoá nên thu hút được rất nhiều người đến đây. Vì vậy mới nói đây là nơi tập hợp đủ các hạng người.
Thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai phú nhị đại tới đây, hoặc cũng có một số thành phần tri thức hay người có trình độ thấp cũng có. Sau đó, có nhiều hơn nữa, thì có thêm những thanh niên trẻ tuổi và những băng đảng xã hội đen nhỏ.
Sau khi đến "Khu đô thị Tử Minh", để vào được quán bar thì mỗi người cần phải trả 175 ngàn đồng.
Sau khi Đường Thất thanh toán tiền, bốn người đám Triệu Hùng trực tiếp đi vào trong quán bar.
Vừa vào trong, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, làm cho màng nhĩ ù đi. Tiếng la hét của DJ, xen lẫn với tiếng la hét của một số nam nữ thanh niên, có thể nghe thấy rõ ngay cả khi đứng từ phía xa.
Hai bên hành lang có đủ loại đá với các hoa văn khác nhau đẹp như người đẹp tạo dáng trong đêm.
Đèn neon lấp la lấp lánh trông vô cùng tinh xảo!
Sau khi vào khu vực khiêu vũ, bọn họ nhìn thấy đèn laze chiếu vào các nam thanh nữ tú đang trên sàn nhảy, liên tục quét xung quanh.
Chỉ nghe DJ hét lên mạnh mẽ: "Mọi người cùng quẩy với tôi nào!"
"Quẩy lên nào!"
Nam nữ trên sàn nhảy điên cuồng vặn vẹo thân thể, hét lên theo DJ: "Quẩy!"
"Quẩy lên!"
“Lạc đề lạc đến cầu bà ngoại*!”
*Bắt nguồn từ câu 摇摇摇摇到外婆桥, (lắc lư lắc lư lắc lư đến cầu bà ngoại), ý chỉ bất tri bất giác ngồi ghe lắc lư, lênh đênh đến nhà bà. Là lời ru quen thuộc đối với trẻ em Trung Quốc như ‘ầu ơ ví dầu’ bên mình.
"Trên giường cẩu nam nữ!" DJ hét lớn.
Những người đàn ông và phụ nữ trên sàn nhảy đáp lại: "Là tôi và bạn!"
Tất cả các tiếng la hét, tiếng nói khó nghe, lần lượt truyền đến!
Triệu Hùng và Kim Trung hiếm khi đến chơi những nơi như vậy.
Nếu muốn đến hộp đêm, thì bọn họ cũng sẽ đi đến những nơi có mức chi phí cao cấp hơn.
Xứng đáng hơn là nơi mà tam giáo cửu lưu thường xuyên lui tới, chỉ cần nghe tiếng hét của DJ là có thể thấy được điều đó rồi.
Trên sàn nhảy cũng phải có tầm một hai trăm người, không dễ dàng tìm được người muốn gặp trong hai trăm người này.
Triệu Hùng kéo một người phục vụ ghé vào lỗ tai anh ga hỏi: "Còn có chỗ ngồi không?"
"Tầng một đã hết chỗ! Chi phí ở tầng hai tương đối cao, mỗi bàn tối thiểu phải trả 7 triệu đồng." Người phục vụ trả lời Triệu Hùng.
"Dẫn chúng tôi lên lầu hai! Mở một bàn cho chúng tôi." Triệu Hùng nói.
Người phục vụ đáp ứng rồi đưa Triệu Hùng lên lầu.
Ngồi trên tầng 2, cả Triệu Hùng và Kim Trung đều không gọi rượu. Thay vào đó, anh ném thực đơn cho Nông Tuyền và Đường Thất và để họ gọi món tùy thích.
Kim Trung ngồi bên cạnh Triệu Hùng, nhưng bởi vì âm thanh quá lớn, nên anh ta áp vào bên tai Triệu Hùng và hỏi: "Anh Hùng, người cậu cần tìm đang ở đâu?"
"Lát nữa tôi sẽ đi hỏi thăm!"
Triệu Hùng ra hiệu, gọi một người phục vụ đến và hỏi anh ta: "Xin lỗi, ở đây có ai tên là Tần Hoài Danh không?"
“Không!” Người phục vụ lắc đầu.
Triệu Hùng tưởng mình đoán sai, liền hỏi: "Vậy có người nào tên là Tần Cẩm không?"
"Cũng không!"
Triệu Hùng cau mày khi nghe điều này.
Đánh giá nội dung lời nói, hẳn là của nhà họ Tần.
Ở tỉnh Thanh Hoá, Triệu Hùng chỉ có sáu ông ngoại ở đây.
Theo suy đoán của Triệu Hùng, người này hẳn là hậu nhân của "Tần Hoài Danh", đúng hơn là hậu nhân của Tần Lục Gia. Vậy người này bây giờ ở đâu rồi chứ?
Triệu Hùng suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Vậy ở đây có ai họ Tần không?"
"Có! Nhân viên của chúng tôi có hai người họ Tần. Ngoài ra, anh Ưng của chúng tôi cũng họ Tần."
“Anh Ưng là ai?” Triệu Hùng hỏi.
Người phục vụ trả lời: "Anh Ưng là anh em tốt của ông chủ chúng tôi. Anh ấy có nhiệm vụ trông giữ trật tự ở đây! Anh ấy tên thật là Tần Ưng."
“Vậy anh có thể đưa tôi đi gặp anh Ưng có được không?” Triệu Hùng đưa cho người phục vụ 700 ngàn tiền boa và nói: “Xin nhờ anh!”
Sau khi nhận tiền boa, người phục vụ nói với Triệu Hùng: "Anh Ưng của chúng tôi vừa đi ra ngoài, lát nữa anh ấy quay lại, tôi sẽ gọi cho anh!"