Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1677



Tỉnh Thanh Hóa, nhà họ Dương.

Hôm nay Dương Hưng lại bị Dương Hoài An mắng một trận. Nói rằng anh ta bắt đầu không làm việc đàng hoàng, suốt ngày loay hoay với mấy thứ vô bổ.

Dương Hoài An còn hỏi anh ta có phải đã làm chuyện gì gây rối Triệu Hùng hay không.

Tâm trạng Dương Hưng không tốt, trở về phòng, anh ta liền uống hết nửa chai rượu đỏ.

Lắc ly rượu đỏ trong tay, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu không phải có người áo đen đeo mặt nạ ngăn cản thì anh ta đã ra tay với Triệu Hùng từ lâu rồi.

Dương Hưng đã sớm nhìn ra, mặc dù Triệu Hùng không quan tâm đến Dương Lam, nhưng lý do Dương Lam luôn từ chối chấp nhận anh ta lại có mối quan hệ trực tiếp với tên nhãi Triệu Hùng.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên.

Liếc nhìn số điện thoại, Dương Hưng cầm lên, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu Hưng, hôm nay Triệu Hùng đến nhà Tần Lục Gia!”

“Ồ?” Dương Hưng thích thú hỏi: “Họ nói những chuyện gì?

“Tôi không biết!”

“Không biết?” Dương Hưng tức giận: “Không phải anh nói mọi động thái của nhà họ Tần đều nằm dưới sự giám sát của anh sao? Tại sao đến nội dung đối thoại của bọn họ anh cũng không nắm được?

“Thiết bị nghe lén tôi lắp đặt hình như đã bị hỏng rồi, không nhận được tín hiệu. Vậy nên, tôi không biết họ nói gì”.

Dương Hưng tức giận nói: “Gia đình Tần Lục Gia nhưng là quân cờ quan trọng của Hoàng Long chúng ta. Nếu ở đó xảy ra vấn đề gì, anh cẩn thận rơi đầu đấy!”

“Tốt hơn hết là nên khống chế người nhà Tần Lục Gia trước, để bọn họ không bỏ chạy!” Bên kia đề nghị.

Dương Hưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này tôi sẽ báo cáo với ông chủ, các anh cứ nghe theo mệnh lệnh của tôi. Cho người trông chừng cẩn thận một chút, đừng để người nhà Tần Lục Gia chạy mất!”

“Yên tâm đi! Có tôi ở nhà họ Tần, bọn họ muốn chạy cũng không thể thoát được đâu.”

“Anh có gặp Triệu Hùng không?” Dương Hưng hỏi.

“Gặp rồi!”

Dương Hưng hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói cho anh biết, tâm tư của Triệu Hùng không đơn giản đâu. Cẩn thận bị vạch trần thân phận. Với võ công của anh ta, anh không phải là đối thủ của anh ta đâu.”

“Tôi sẽ làm việc cẩn thận!”

“Ừ! Cứ vậy đi.” Dương Hưng cúp điện thoại.

Sau khi nhận được cuộc gọi này, Dương Hưng đặt ly rượu trong tay xuống, mặc lại áo khoác rồi vội vàng bước ra ngoài.

Dương Lam ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang bước đến bãi đậu xe, cô ta cũng vội vàng mặc quần áo.

Vì Triệu Hùng nói rằng Dương Hưng có thể là thành viên của một tổ chức bí mật, nên cô ta đã bí mật cài một thiết bị theo dõi vào xe của Dương Hưng.

Dương Hưng không biết rằng Dương Lam sẽ làm chuyện này với anh ta.

Sau khi Dương Hưng lái xe rời khỏi nhà họ Dương, Dương Lam cũng phóng xe đuổi theo sau.

Dương Lam lo Dương Hưng sẽ phát hiện, nên luôn giữ một khoảng cách rất xa.

Đến một nơi hoang vắng ở ngoại ô, Dương Lam càng đi càng sợ hãi, không biết Dương Hưng đang làm gì ở đây.

Nhưng càng như vậy thì càng chứng tỏ Dương Hưng có vấn đề.

Lái thêm một đoạn nữa, Dương Lam nhìn thấy xe của Dương Hưng đỗ lại bên đường.

Thấy xe đã tắt máy, cô ta vội vàng mở cửa bước tới thăm dò.

Khi Dương Lam đang úp mặt lên cửa kính xe nhìn vào trong, bên tai chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Em đi theo anh làm gì?”

Dương Lam giật mình, thấy Dương Hưng từ đầu xe quay ra, cô ta sợ hãi vỗ ngực, nói: “Anh làm em sợ muốn chết!”

Dương Hưng nắm lấy cổ tay Dương Lam, nhìn chằm chằm vào cô ta và hỏi: “Nói, em đi theo anh làm cái gì?”

“Anh làm em đau đấy!” Dương Lam hất mạnh tay Dương Hưng ra.

Dương Lam bình tĩnh trở lại, trừng mắt nhìn Dương Hưng, hỏi: “Em thấy anh nửa đêm lẻn ra khỏi nhà, nên muốn đi theo xem anh làm cái gì? Dương Hưng, một mình anh chạy đến đây để làm gì?”

“Chỉ là tâm trạng anh không tốt, muốn lái xe ra ngoài cho khuây khỏa!”

“Anh nói dối! Ở nơi hoang vu vắng vẻ này thì có gì để khuây khỏa hả?”

Dương Hưng bước tới, đè Dương Lam lên xe, nói: “Tiểu Lam, chẳng lẽ em không biết anh có ý gì với em sao? Mọi thứ anh làm đều là vì em! Chỉ cần em đi theo anh, anh có thể bỏ mặc tất cả, cùng em cao chạy xa bay. Em lấy anh có được không?”

“Anh điên rồi!” Dương Lam vô cùng sợ hãi, lo lắng Dương Hưng sẽ làm chuyện gì gây hại cho mình, vội đe dọa anh ta: “Nếu anh dám xâm hại tôi, tôi sẽ bảo bố tôi đuổi anh ra khỏi nhà họ Dương!”

Dương Hưng không cam tâm, giờ phút này, anh ta rất muốn chiếm hữu thân thể của Dương Lam.

Chỉ cần gạo nấu thành cơm, Dương Lam có thể không chấp nhận hay sao?

Nhưng nếu làm như vậy, người luôn yêu thương con gái như Dương Hoài An sẽ tha cho anh ta hay sao?

Lý trí cuối cùng đã chiến thắng, Dương Hưng buông Dương Lam ra.

Thấy Dương Hưng buông ra, Dương Lam thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô ta thực sự sợ rằng Dương Hưng sẽ cưỡng ép mình!

“Chúng ta quay về thôi!” Dương Hưng nói.

“Được!” Dương Lam không dám chọc giận Dương Hưng nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi hai người trở về, Dương Lam gần như cả đêm không ngủ.

Dương Hưng khiến cô ta càng ngày càng sợ hãi hơn.

Mối quan hệ với Dương Hưng trước đây cũng không tồi, sau đó cô ta dần có chút ghét Dương Hưng, đến bây giờ thì trở nên sợ hãi anh ta.

Dương Lam cảm thấy Dương Hưng chính là cơn ác mộng của mình.

Vừa nghĩ tới việc đêm nay suýt chút nữa bị anh ta cưỡng bức, thân thể cô ta lại run lên.

Sáng sớm hôm sau, Dương Hưng đã tìm được thiết bị theo dõi trên xe.

Sau khi gỡ bỏ nó, anh ta lái xe thẳng đến Thánh Đàn.

Sau khi đến Thánh Đàn, Dương Hưng quỳ một gối xuống, nói với người đàn ông mặc áo choàng đen: “Am chủ, Triệu Hùng đã gặp Tần Lục Gia rồi!”

Người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ nhìn Dương Hưng, lạnh giọng nói: “Xem ra Tần Lục Gia muốn chạy rồi.”

“Am chủ, hay là bắt người nhà Tần Lục Gia lại?”

Người mặc áo choàng đen suy nghĩ một chút rồi nói: “Được! Quân cờ này không thể để mất được, đây là con át chủ bài để tôi đối phó với Triệu Hùng, ra tay với nhà họ Tần!”

“Vâng!”

Khi Dương Hưng đang định quay người rời đi, anh ta chợt nghe người đàn ông mặc áo choàng đen nói: “Chờ một chút!”

“Am chủ, còn có chuyện gì sao?” Dương Hưng cung kính hỏi.

Người đàn ông mặc áo choàng đen nói: “Sau này, anh không được phép có ý đồ với con gái của Dương Hoài Nam nữa. Nếu để tôi biết được anh làm tổn hại đến cô ta, tôi sẽ phế anh!”

Nghe thấy vậy, Dương Hưng sợ hãi đến mất hồn mất vía.

Theo Dương Hưng thấy, người đàn ông mặc áo choàng đen dường như biết hết tất cả mọi chuyện.

Lời nói của người đàn ông mặc áo choàng đen chắc chắn không phải là lời vu vơ.

Ông ta chắc hẳn đã biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Điều khiến Dương Hưng cảm thấy kỳ quái là lúc ở ngoại ô đêm qua, rõ ràng chỉ có hai người là anh ta và Dương Lam, người đeo mặt nạ làm sao biết được?

Người đàn ông đeo mặt nạ dường như có thể đọc được suy nghĩ của Dương Hưng, nói: “Anh không cần phải suy nghĩ lung tung! Mọi việc anh làm đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Thật may là tối hôm qua anh không làm tổn hại đến Dương Lam, nếu không, anh sẽ không thấy được mặt trời đến ngày hôm nay đâu!”

Dương Hưng nghe mà toát cả mồ hôi lạnh.

Anh ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao người đàn ông mặc áo choàng đen lại bảo vệ Dương Lam đến như vậy.

Dương Hưng chắp tay về phía người đàn ông mặc áo choàng đen, nói: “Thuộc hạ biết tội, sau này sẽ dám tái phạm nữa!”

“Đi đi! Đưa gia đình Tần Lục Gia vào ngục giam số hai.” Người đàn ông mặc áo choàng đen nói.