Mặc dù Tần Ưng nằm trong top một trăm của Nhân Bảng, nhưng Nông Tuyền đã tiến vào Thiên Bảng, thực lực của hai người có sự chênh lệch khá lớn.
Đừng nhìn vào vị trí thứ bảy mươi mốt của Nông Tuyền trong Thiên Bảng, một khi tiềm năng bùng phát, ngay cả cao thủ top năm mươi trong Thiên Bảng còn phải nể.
Ngay cả Trần Văn Sơn cũng không dám đối đầu với Nông Tuyền.
Tần Ưng vừa nói lấy vũ khí, thuộc hạ của ông ta đã vội vàng quay lại chỗ đậu xe.
Nông Tuyền vẫn đứng yên tại chỗ.
Một lúc sau, cậu ấy thấy đám người này cầm gậy chạy tới.
Tần Ưng vớ lấy một cây gậy ngắn, hét lên với thuộc hạ: “Xông lên cho tôi! Không cần nương tay, đánh thật mạnh vào.”
Tần Ưng bổ nhào về phía Nông Tuyền với cây gậy ngắn trên tay, với khẩu hiệu “cứ nhằm đầu mà đánh”, ông ta đập thẳng vào đầu Nông Tuyền.
Nông Tuyền tránh được.
Sau khi Tần Ưng thất bại, ông ta lại vung gậy, quét về phía Nông Tuyền.
Cánh tay khẽ dùng lực, cây gậy trong tay Tần Ưng đã nằm gọn trong tay Nông Tuyền.
Nông Tuyền cầm gậy đánh vào bắp chân của Tần Ưng.
Tần Ưng kêu thảm một tiếng, cả người khuỵu xuống rồi ngã sang một bên.
May là hai tên thuộc hạ hai bên đã đỡ được Tần Ưng, kéo ông ta ngồi xuống.
Nông Tuyền ném cây gậy trong tay vào người đang lao tới.
Cây gậy đập trúng ngực một người, khiến anh ta trực tiếp bị lực của gậy đánh bật ra ngoài.
Nếu Nông Tuyền tăng thêm chút lực nữa, cây gậy có thể trực tiếp xuyên qua cơ thể người đó.
Người của Tần Ưng lại lao tới, Nông Tuyền cũng xông lên tiếp đòn.
Cậu ấy như con hổ lao vào một bầy dê, lập tức đoạt lấy vũ khí trong tay người trước mặt.
Với cây gậy ngắn trong tay, Nông Tuyền đánh cho đám người này một trận tơi bời, vũ khí trong tay họ cũng bị đánh bật ra ngoài.
Sau khi vứt bỏ cây gậy trong tay, Nông Tuyền nhìn thấy vẫn còn vài người đang đứng trong sân.
Thoắt cái đã bước tới trước mặt họ.
Sau khi dùng chân quét ngã hai người, Nông Tuyền túm lất một người, trực tiếp nâng người này qua đầu, ném về phía hai người khác.
Cả ba đồng loạt hét lên và bị hất văng xuống đất.
Mặc dù Tần Ưng đã có lại sức chiến đấu, nhưng hai mươi người mà ông ta mang theo đã bị Nông Tuyền đánh gục.
Lúc này, ông ta mới biết được khoảng cách thực sự của mình với các cao thủ Thiên Bảng.
Nông Tuyền đi đến trước mặt Tần Ưng, túm lấy cổ áo rồi ông ta rồi xách lên.
Hai người có chiều cao ngang nhau, nhưng Nông Tuyền lại xách Tần Ưng như xách một con gà con.
Tần Ưng vùng vẫy, dùng tay đấm mạnh vào bụng Nông Tuyền.
Nông Tuyền xòe tay bắt lấy nắm đấm của Tần Ưng, tay kia chém vào gáy ông ta, khiến ông ta ngất xỉu. Cậu lẩm bẩm: “Không cho ông thấy chút sức mạnh thì ông không chịu ngoan ngoãn!”
Nhìn thấy người của Tần Ưng chạy tới, Nông Tuyền quay đầu quát: “Tất cả đứng im cho tôi! Ai còn dám đi theo, tôi sẽ cho ông ta tàn phế luôn đấy.”
Những người này đều là kiểu mềm nắn rắn buông.
Trông thấy Nông Tuyền dũng mãnh như Trương Phi, bọn họ mới ăn quả đắng xong, làm sao dám bước tiếp, chỉ trơ mắt nhìn Nông Tuyền đưa Tần Ưng đi.
Nông Tuyền nhét Tần Ưng vào trong xe, sau đó lấy lọ thuốc dịch dung đặc biệt mà Triệu Hùng đưa cho, bôi lên mặt Tần Ưng.
Một lúc sau, cậu thổi nhẹ vào mặt Tần Ưng, chiếc mặt nạ mỏng như cánh ve sầu rơi vào tay Nông Tuyền.
Nông Tuyền vui vẻ cười toe toét, gọi cho Triệu Hùng: “Cậu chủ, đã lấy được rồi!”
Triệu Hùng lo lắng hỏi: “Cậu không làm gì cậu Ưng đấy chứ?”
“Không có! Tôi chỉ đánh ngất ông ta thôi, trong vòng một giờ sẽ không thể tỉnh dậy.”
“Tôi sắp đến sân vận động rồi, cậu đợi tôi ở đó!”
“Được!” Nông Tuyền trả lời.
Một lúc sau, Triệu Hùng lái xe đến sân vận động.
Nông Tuyền lấy mặt nạ từ người Tần Ưng đưa cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng lấy bộ tóc giả đã mua đội lên đầu, sau đó cởi áo khoác và giày trên người Tần Ưng ra thay.
Lúc mặc lên, Triệu Hùng phát hiện quần áo và giày của Tần Ưng dường như quá lớn.
Tần Ưng cao to hơn Triệu Hùng, nên đương nhiên anh không thể mặc vừa quần áo của ông ta.
Triệu Hùng dùng nội lực khiến xương cốt trong cơ thể bỗng chốc phình ra, biến thành một người cao to giống như Tần Ưng.
Nông Tuyền ngẩn người, cười với Triệu Hùng: “Cậu chủ, thuật dịch dung của cậu thật lợi hại, có thể biến thành một người y hệt?”
Triệu Hùng nói: “Ít ba hoa đi! Trông chừng Tần Ưng cho tốt. Tôi chỉ có hai tiếng đồng hồ thôi. Một khi thời gian trôi qua, thân thể sẽ khôi phục lại hình dáng ban đầu, đến lúc đó sẽ bị bại lộ.”
“Vậy thì cậu đi nhanh đi, tôi sẽ đợi cậu ở điểm hẹn.” Nông Tuyền nói.
Triệu Hùng “Ừm” một tiếng rồi lấy điện thoại di động của Tần Ưng đi.
Mục đích biến thành Tần Ưng của Triệu Hùng là để được tiếp xúc gần với Kế Lập Quân.
Nếu không gần kề với người này, căn bản không thể tìm ra thông tin chi tiết của ông ta.
Đây là kế sách mà Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đã vạch ra, họ phải cùng lúc tiến hành điều tra Kế Lập Quân.
Những thuộc hạ mà Tần Ưng mang theo vẫn đang tập trung ở lối vào chính của sân vận động, một mực không rời đi.
Nhìn thấy Tần Ưng đi tới, bọn họ vội vàng chạy ra đón.
Một tên thuộc hạ tới trước mặt Tần Ưng, quan tâm hỏi: “Anh Ưng, anh không sao chứ?”
“Không sao!” Triệu Hùng giả giọng Tần Ưng, nói: “Thằng nhóc đó là thuộc hạ của cháu trai tôi, cho nên không dám làm gì tôi đâu.”
“Anh Ưng, tên nhãi kia trông ngốc nghếch vậy mà thân thủ lợi hại quá! Chúng ta nhiều người như vậy mà không thể đánh bại được cậu ta.”
“Đừng quan tâm đến cậu ta nữa, chúng ta trở về thôi.” Triệu Hùng lấy giọng khàn khàn, phất tay ra lệnh.
Từ khi được Trọng Ảnh dạy cách nói chuyện bằng bụng, Triệu Hùng có thể bắt chước y hệt giọng của người khác.
Ngay cả Sư thái bách biến Nhan Tú cũng không thể làm được điều này.
Có thể nói, thuật cải trang của Triệu Hùng đã trở nên không chê vào đâu được. Nếu có chăng, thì lỗ hổng duy nhất là việc sử dụng nội lực thay đổi cấu trúc xương của cơ thể chỉ có thể kéo dài trong hai giờ.
Thuộc hạ lái xe đưa Tần Ưng đang đóng giả Triệu Hùng trở lại hội đường của Hội Minh Quân.
Lúc này, có người báo cho Kế Lập Quân rằng Tần Ưng đã trở lại.
Kế Lập Quân dẫn mọi người ra đón tiếp, thấy đám thuộc hạ mà Tần Ưng dẫn theo, mặt mũi ai nấy đều bầm tím. Kế Lập Quân giả vờ quan tâm, hỏi: “Anh Ưng, anh sao vậy?”
Triệu Hùng thở dài, nói: “Haiz! Đừng nhắc tới nữa. Thuộc hạ của Triệu Hùng tên là Nông Tuyền, sáng sớm ngày ra đã ngu ngốc khiêu chiến với tôi. Tôi đem người đến dạy dỗ cậu ta, nhưng võ công của tên nhóc đó rất cao, không đánh lại được!”
Kế Lập Quân mỉm cười, vỗ tay lên vai Triệu Hùng, an ủi nói: “Đừng nản lòng! Thắng bại là việc bình thường thôi!”
Triệu Hùng cảm thấy Kế Lập Quân có vẻ đang muốn làm gì đó với mình, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng anh là người thông minh, không hề chống cự.
Chẳng lẽ Kế Lập Quân đã phát hiện ra rằng anh là kẻ giả mạo?
Không lẽ nào!
Kỹ thuật cải trang của anh đã được thử nghiệm nhiều lần, chưa bao giờ xảy ra sai sót. Giờ để xem, Kế Lập Quân muốn làm gì với anh.
Đột nhiên, Kế Lập Quân đưa tay đập vào bả vai của Triệu Hùng.
“Phụt!”
Triệu Hùng giả vờ bị thương ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Cậu…” Triệu Hùng nhìn chằm chằm Kế Lập Quân với vẻ mặt ngơ ngác.
Kế Lập Quân cười ha hả, đắc ý nói: “Tần Ưng, không ngờ anh lại có ngày hôm nay! Người đâu, trói Tần Ưng lại cho tôi!”