Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1681



Vốn dĩ, Triệu Hùng chỉ muốn đóng giả Tần Ưng để thử phản ứng của Kế Lập Quân. Không ngờ lại mắc phải sai lầm, gặp đúng lúc Kế Lập Quân đang ra tay với nhà Tần Lục Gia.

Nơi này được gọi là “Nhà tù số hai”, có vẻ là một nhà tù tư nhân khác của Hoàng Long.

Người ta nói rằng thỏ khôn đào ba hang, Hoàng Long quả nhiên là xảo quyệt, chúng còn có nhà tù tư nhân ở những nơi khác.

Lần trước, lúc ở An Tháp, Triệu Hùng đã thuận tay cứu được không ít người. Không biết liệu nơi này có làm anh ngạc nhiên lần nữa hay không.

Đây là một nhà tù tư nhân, không phải là đại bản doanh Thánh Đàn của Hoàng Long, điều này khiến Triệu Hùng an tâm hơn.

Bình thường, những nơi như thế này cũng có vài cao thủ trông coi.

Triệu Hùng thông minh hơn người, võ công của anh có thể đánh ngang với người đứng đầu Thiên Bảng.

Như đã nói, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Vì vậy, Triệu Hùng không hề sợ Kế Lập Quân giở thủ đoạn.

Nghe giọng điệu của Kế Lập Quân, có vẻ như cấp trên chỉ cho phép ông ta bắt người, chứ không có ý định ra tay với gia đình Tần Lục Gia. Điều này khiến Triệu Hùng yên tâm hơn, càng kéo dài thời gian thì càng có lợi cho việc cứu viện.

Trước khi Triệu Hùng đến, anh đã bàn bạc kỹ với Nông Tuyền và Trần Văn Sơn rồi.

Thời gian đóng giả thành Tần Ưng của anh chỉ có hai giờ, sau hai giờ, anh sẽ quay trở lại và gặp họ. Nếu anh không quay lại chứng tỏ đã xảy ra chuyện.

Có một thiết bị định vị nhỏ được giấu trong thắt lưng của Triệu Hùng.

Ngoài Triệu Hùng ra, trên người Trần Văn Sơn cũng được giấu một thiết bị định vị nhỏ để tiện liên lạc giữa hai người. Vì vậy, lần này Triệu Hùng không hề lo sợ.

Hơn nữa, trước khi Triệu Hùng bước vào nhà tù số hai, anh đã để lại dấu chân trước cổng.

Với sự tinh tế tỉ mỉ của Trần Văn Sơn, anh ta nhất định sẽ tìm được dấu chân của anh. Từ đó có thể đoán ra anh đang ở trong này.

Tần Hoài nói với Tần Ưng: “Chú hai, chúng ta đều bị Kế Lập Quân lừa. Lần đó, cậu bị gặp nạn, hắn ta ra tay cứu giúp, đó vốn dĩ là kế hoạch của Kế Lập Quân, để cậu có ấn tượng tốt với hắn ta.”

“Anh cả, ý anh là Kế Lập Quân đã phát hiện ra em là người nhà họ Tần từ lâu rồi sao?”

“Chính xác!” Tần Hoài gằn giọng, nói: “Lòng dạ của Kế Lập Quân quá thâm hiểm, ngay cả bố cũng bị hắn ta lừa.”

Triệu Hùng giả bộ đấm vào ngực, tức giận nói: “Đều tại em không biết chọn bạn mà chơi.”

“Chuyện này cũng không trách chú được, do Am Cẩu quá tinh ranh mà thôi.”

“Hắn ta là người của Hoàng Long?”

“Đúng!” Tần Hoài gật đầu, nói: “Nhà chúng ta chẳng qua chỉ là quân cờ của Hoàng Long. Mục đích cuối cùng của bọn chúng là đối phó với Hùng!”

Tần Hoài thở dài, nói: “Nếu vì chúng ta mà Hùng bị liên lụy, thì nhà họ Tần chúng ta đã gây tội lớn rồi.”

Triệu Hùng nghe xong, trong lòng không khỏi cảm động. Không ngờ vào lúc này mà Tần Hoài vẫn nghĩ cho anh.

“Bố cậu và mọi người thế nào rồi?” Triệu Hùng hỏi.

“Họ đang bị giam trong các phòng giam khác. Đừng làm loạn, chúng ta không thể đánh bại chúng đâu!” Tần Hoài khuyên nhủ Triệu Hùng.

Triệu Hùng đấm vào tường, giả bộ chán nản, nói: “Ngày thường em còn tưởng võ công của mình lợi hại biết bao. Giờ mới biết, từ đầu đến cuối chỉ là đồ bỏ đi.”

“Chú hai, đừng nói bản thân mình như vậy. Nếu có sai thì chỉ sai ở chỗ chú đã gia nhập Hội Minh Quân. Đó là con đường một đi không trở lại, định sẵn là sẽ không có kết thúc tốt đẹp gì. Ngay từ đầu, bố và anh thuyết phục thế nào chú cũng không nghe, khăng khăng muốn phát triển thế lực của mình. Mọi người biết rằng chú làm vậy vì lợi ích của nhà họ Tần. Nhưng nếu Am Cẩu dễ đối phó như vậy thì năm gia tộc của chúng ta đã không phải sống trong cảnh trốn chạy suốt từng ấy năm.”

Triệu Hùng vô cùng đồng ý với quan điểm của Tần Hoài.

Theo anh thấy, Tần Ưng thuộc loại đàn ông hữu dũng vô mưu.

Nếu không dính dáng đến Am Cẩu, thì thế lực Tần Ưng quả thực rất dễ nổi danh trong giới. Nhưng sử dụng thế lực ngầm này để đối phó với Am Cẩu căn bản là không đủ.

Triệu Hùng đi đến cửa phòng giam, phát hiện trong phòng giam đối diện cũng giam giữ người nhà của Tần Lục Gia.

Nhìn từng ánh mắt khao khát của họ, Triệu Hùng tự thề với mình, nhất định sẽ cứu họ ra ngoài.

Sân vận động.

Thời gian Triệu Hùng, Nông Tuyền và Trần Văn Sơn hẹn gặp đã trôi qua.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn tách ra hành động, một người đóng giả Tần Ưng để kiểm tra phản ứng của Kế Lập Quân. Người kia dựa vào mối quan hệ để kiểm tra thân phận của Kế Lập Quân.

Nông Tuyền chờ mãi nhưng không thấy Triệu Hùng trở về.

Nhìn thấy Tần Ưng tỉnh lại, Tần Ưng vừa muốn nói chuyện, thì Nông Tuyền đã đánh vào gáy ông ta, khiến ông ta ngất đi.

Nông Tuyền gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn, nói: “Anh Sơn, đã qua thời gian hẹn rồi mà cậu chủ vẫn chưa quay lại!”

“Cái gì?” Trần Văn Sơn đang lái xe đến khách sạn Kim Nguyên mà anh ta đang ở, lo lắng hỏi Nông Tuyền: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Vẫn chờ cậu chủ ở sân vận động.”

“Tần Ưng còn ở trong tay cậu không?” Trần Văn Sơn hỏi Nông Tuyền.

“Vẫn ở đây!” Nông Tuyền đáp.

Trần Văn Sơn nói với Nông Tuyền: “Mau đưa Tần Ưng trở về khách sạn!”

“Được rồi! Tôi sẽ quay lại ngay.”

Cúp điện thoại xong, Nông Tuyền khởi động xe, nhanh chóng hướng đến khách sạn Kim Nguyên.

Nông Tuyền cũng là người hữu dũng vô mưu, nhưng Trần Văn Sơn thì khác.

Trần Văn Sơn túc trí đa mưu, làm việc lại cẩn thận, khi hợp tác với Triệu Hùng, hai người có thể bổ sung cho nhau, làm việc gì cũng thuận lợi.

Sau khi Nông Tuyền đưa Tần Ưng trở lại khách sạn, Trần Văn Sơn thấy Tần Ưng còn chưa tỉnh, liền hỏi Nông Tuyền: “Bao lâu mới có thể tỉnh lại?”

“Chắc khoảng một tiếng nữa.” Nông Tuyền sốt ruột, nói: “Anh Sơn, cậu chủ không trở lại, có phải đã xảy ra chuyện không?”

Trần Văn Sơn lạnh mặt, gật đầu nói: “Đã xảy ra chuyện! Cũng may trước đó, tôi và cậu chủ đã chuẩn bị đầy đủ. Tôi có thể tìm ra cậu ấy đang ở đâu. Với võ công của cậu chủ, trừ người trong Thần Bảng ra, không ai có thể làm cậu ấy bị thương cả.”

“Cậu đợi ở đây trước, tôi sẽ xem xét nơi ở của Tần Lục Gia. Tôi nghĩ chính vì cậu chủ đã phát hiện ra thiết bị nghe lén trong phòng của Tần Lục Gia, điều này đã thu hút sự chú ý của Am Cẩu, khiến bọn chúng ra tay với nhà họ Tần! Nếu là như vậy, chúng ta phải tìm tính toán nước đi thật tỉ mỉ.”

“Vậy anh mau đi đi!” Nông Tuyền thúc giục Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn “ừm” một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Khoảng bốn mươi phút sau, Trần Văn Sơn vội vã quay trở lại.

Nông Tuyền lo lắng hỏi Trần Văn Sơn: “Anh Sơn, sao rồi? Tần Lục Gia còn đó không?”

“Không còn bất cứ ai trong nhà họ Tần nữa, nhưng có một số người đang âm thầm canh gác ở đó. Nhà họ Tần xảy ra chuyện rồi!” Trần Văn Sơn nói.

“Hả!”

Nông Tuyền sửng sốt kêu lên: “Như vậy cậu chủ bị Am Cẩu bắt đi rồi sao?”

“Không, nói chính xác thì cậu chủ tự nguyện đi theo bọn chúng. Bằng không, với võ công của cậu chủ, ai có thể mang cậu ấy đi chứ?”

Nông Tuyền lộ ra vẻ xấu hổ, gãi gãi đầu, ngốc nghếch cười, nói: “Đúng vậy! Cậu chủ đúng là gan dạ, dám một mình tiến vào Hoàng Long.”

“Đây mới là tính cách của cậu chủ!” Trần Văn Sơn nói.

Lúc này, Tần Ưng cũng từ từ tỉnh lại.

Thấy Tần Ưng đã tỉnh, Nông Tuyền lại định đập cho ông ta ngất đi.

Nhưng Trần Văn Sơn đã kịp thời hét lên ngăn cản: “Nông Tuyền, đừng đánh ông ta ngất xỉu nữa! Tôi có chuyện muốn nói với ông ta.”