Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1687



Hà Ngọc Kỳ kéo tay Cách Hoa đi tới, chào hỏi Triệu Hùng cười nói: Triệu Hùng, thì ra anh và Tiểu Nhã cũng tại tỉnh Thanh Hóa à? Còn muốn cho hai người một bất ngờ nữa, lỡ mất rồi!"

"Tôi cũng không ngờ, cô mới từ tỉnh Thanh Hóa trở về. Đến tỉnh Thanh Hóa làm gì?" Triệu Hùng hỏi.

"Đến hồ Song Long du lịch, cha tôi có một người bạn mở trang trại cá ở đó, đến đó thưởng thức tiệc cá."

Hồ Song Long là một khu phong cảnh gần tỉnh Thanh Hoá, Triệu Hùng cũng từng đến đó ăn thử rồi.

Triệu Hùng cười cười, nói: "Mặc dù tiệc cá ở hồ Song Long không tệ, nhưng không ngon bằng có tiệc cá của Tứ Phương Lâu ở Hải Phòng của các cô."

"Tôi cũng là cảm thấy như vậy! Nhưng người ta thịnh tình không thể chối từ mà." Cách Hoa nở nụ cười.

"Cách Hoa, cô đến đây một mình à?" Triệu Hùng hỏi.

"Tôi đi với cha tôi, hai người chúng tôi cùng nhau đến."

"Thì ra, ông Diệp cũng tới rồi."

"Ừm! Ông ấy và cha anh quen biết trước đó, đang trò chuyện với cha anh đó."

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói: "Vậy mọi người cứ trò chuyện trước, tôi đi xem thử!"

Sau khi đến "Thôn nhà họ Triệu", cách thật xa. Triệu Hùng đã nhìn thấy cha Triệu Khải Thời và Diệp Trát ngồi trong đình trước cửa uống trà."

Anh trực tiếp đi tới chỗ hai người họ.

Triệu Khải Thời thấy con trai Triệu Hùng tới, vẫy vẫy tay với Triệu Hùng.

Đợi đến khi Triệu Hùng đến gần, ánh mắt Triệu Khải Thời lộ ra vẻ cưng chiều, nói với Triệu Hùng: "Tiểu Hùng, đây là ông Diệp. Ông ấy cũng vừa từ tỉnh Thanh Hóa trở về, là đặc biệt tới thăm chúng ta."

Triệu Hùng cười cười, chào hỏi Diệp Trát: "Chào ông Diệp!"

"Hội trưởng Hùng, mau ngồi xuống!" Diệp Trát là người hào phóng không bị ràng buộc, cười lớn nói.

Triệu Hùng ngồi sát bên cha Triệu Khải Thời.

Triệu Hùng cầm ấm trà lên, đầu tiên là rót thêm nước trà cho Diệp Trát, sau đó lạ rót thêm nước trà cho cha Triệu Khải hâm, cuối cùng mới cho mình rót một chén.

Triệu Khải Thời cười lớn nói: "Tiểu Hùng, thì ra con và ông Diệp cũng quen nhau. Trước đó, bọn cha từng tiếp xúc mấy lần, trên phương diện làm ăn ông Diệp cũng đã từng giúp đỡ cha."

Diệp Trát tiếp lời: "Đây chính là duyên phận! Anh Khải Thời, đứa con trai này của anh thật không thể xem thường. Anh không biết, ban đầu ở Hải Phòng, chỉ dựa vào sức của một mình cậu ấy, đã giúp Trương Tử Thạch tạo dựng uy tín trong thương hội thành phố y. Không tầm thường! Không tầm thường mà!"

Diệp Trát giơ ngón tay cái lên với Triệu Hùng.

"Ông Diệp quá khiêm tốn rồi. Lúc trước, khi tôi đến đó du lịch, nhà họ Diệp ông không phải cũng đã giúp đỡ tôi sao. Nhắc đến chuyện này, tôi còn phải cảm ơn ông Diệp nữa."

Diệp Trát khoát tay áo, cười nói: "Tôi với thằng nhóc nhà cậu vừa mới gặp mà như đã thân, giúp đỡ là chuyện nên làm."

"Hội trưởng Hùng, cậu đến tỉnh Thanh Hóa làm gì?" Diệp Trát hỏi.

"À, tôi trúng thầu một hạng mục lớn ở tỉnh Thanh Hóa. Cho nên, vẫn luôn bận rộn ở tỉnh Thanh Hóa."

"Hạng mục gì vậy?"

"Chính là tỉnh Thanh Hóa muốn mở đặc khu kinh tế mới, hạng mục lớn này bị thương hội Hải Phòng chúng tôi, còn có tập đoàn Hoài An và tập đoàn Kim Trung, cùng nhau giành được."

Diệp Trát giơ ngón tay cái lên với Triệu Hùng lần nữa, nói với Triệu Khải Thời: "Anh Khải Thời, tôi đã nói đứa con trai này của anh không tầm thường mà! Công ty đã dẫn đầu ở Hải Phòng, lại còn giành được hạng mục lớn của tỉnh Thanh Hóa. Trong tương lai, ngôi vị người giàu nhất tỉnh Hà Tây, không ai ngoài hội trưởng Hùng đâu!"

Triệu Khải Thời vui không ngậm miệng được.

Ông kỳ vọng con trai Triệu Hùng quá cao.

Lúc trước, chỉ là muốn để con trai Triệu Hùng rời khỏi nhà họ Triệu, thoát khỏi sự kiểm soát của Tây Giao, rồi từ từ tính toán kế hoạch trả thù. Không ngờ, trong vài năm, từ một cái tên tiểu tử không tên không tuổi, trở mình biến hoá một cái, trở thành người đứng đầu "Thiên Bảng".

Kỳ ngộ như thế này, không phải ai cũng có được.

Điều này khiến Triệu Khải Thời thấy được hi vọng phục hưng gia tộc!

Triệu Khải Thời nói với Diệp Trát: "Ông Diệp, Tiểu Hùng còn trẻ, anh đừng tâng bốc nó quá cao. Người trẻ tuổi mà! Còn phải trải nghiệm nhiều, học hỏi nhiều, mới có thể có thành tựu."

Diệp Trát thở dài, nói: "Ầy! Con gái của tôi nếu như có một nửa ưu tú của con anh thì tốt rồi. Nha đầu kia cả ngày chỉ biết ra ngoài gây chuyện thị phi, cũng may Lưu đại sư từng nói, nói con gái tôi là quan lớn, nhưng nó còn nhỏ. Cũng không biết, tôi có thể nhìn thấy nó làm rạng rỡ tổ tông hay không nữa."

Triệu Hùng đột nhiên nhớ ra, cả nhà Diệp Trát, là họ Ái Tân Giác La, thuộc về hậu duệ của hoàng thất. Nếu không, con gái của Diệp Trát, cũng không thể đặt tên là "Cách Hoa".

Anh còn nhớ, người che mặt xuất hiện cuối cùng ngày hôm đó, đã từng nói, người che mặt thứ nhất, là tước gia xếp hạng thứ mười trên "Thần Bảng".

Triều đại nhà Lý, có quan hàm tước gia.

Nhớ có quyển sách tên là "Lộc Đình Kỳ", Vi Thiên Bình đó giúp đỡ Thừa Hy của nhà Lý dẹp loạn, nhiều lần lập kỳ công, cuối cùng được phong làm Lộc Đỉnh Công, chính là chức vị tước gia.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng lên tiếng hỏi Diệp Trát: "Ông Diệp, nếu ông họ Ái Tân Giác La, có lẽ hiểu rất rõ quan chức của nhà Lý đúng không?"

Diệp Trát cười khổ nói: "Đã là niên đại nào rồi, người Thanh đã sớm đã đổi thành họ Hán. Cho nên, gia tộc bọn tôi đổi thành họ Diệp. Nhưng về quan chức của nhà Lý, vẫn hiểu rõ một chút. Sao vậy?"

Triệu Hùng hỏi: "Vậy ở triều đại nhà Lý, người như thế nào mới có thể được phong làm tước gia?"

Diệp Trát tự nhiên hào phóng giải thích: "Chuyện này, ngược lại tôi có biết một chút. Vào thời Thừa Tông Đế, tước gia chia làm tước vị tông thất, và tước vị khác họ.

"Tước vị tông thất, chính là chỉ những người có họ Ái Tân Giác La giống chúng tôi, mới có tư cách được phong làm tước gia. Mặt khác, tước vị khác họ, là người phải có những cống hiến lớn đối với nhà Lý thì mới được. Tước vị, lại chia làm bốn bậc, bổng lộc hàng năm không giống nhau.

"Ồ?" Triệu Hùng nhướng nhướng lông mi, nhìn Diệp Trát một cái. Truy hỏi tiếp: "Vậy Bát Kỳ của nhà Lý, lại là chỉ những gì?"

"Cái này à!"

Diệp Trát giải thích: "Trước đó đó, nhà Lý tôi chỉ có tứ kỳ. Chia làm chính hoàng kỳ, chính lam kỳ, chính bạch kỳ và chính hồng kỳ, cái này so với quân đội của hiện tại không khác biệt làm. Chính hoàng kỳ, là đội ngũ hoàng thất ngự dụng. Sau đó, phát triển mới phát triển thành bát kỳ, chia làm chính tứ kỳ và tương tứ kỳ."

"Hội trưởng Hùng, tại sao cậu lại cảm thấy có hứng thú với văn hoá với mình như thể?" Diệp Trát hỏi ngược lại.

Triệu Hùng cười cười, nói: "Tôi thích đọc sách lịch sử. Nhưng mà khi đọc chính sử có rất nhiều phiên bản khác nhau, dã sử càng là viết lộn xộn hơn nữa. Cho nên, mới thuận miệng hỏi một chút. Cảm ơn ông Diệp đã giải thích."

Diệp Trát cười cười, nói: Hiếu học không ngại học, trẻ con là dễ dạy! Thật sự là hổ cha không sinh chó (ý nói cha giỏi sinh con cũng giỏi). Anh Khải Thời, anh làm cho tập đoàn Khải Thời gió nổi nước lên, bây giờ hội trưởng Hùng lại phát dương quang đại. Thật là khiến người ta ghen tị!"

Con trai có thể được người khác tán dương khen ngợi, so người khác khen mình còn vui hơn.

Triệu Khải Thời nói với Diệp Trát: "Ông Diệp, khó được anh đến Hải Phòng một lần, ở lại nhà tôi vài ngày được không?"

"Không được, không được!" Ngày mai tôi phải về. Nếu như tôi không quay về, nha đầu nhà tôi kia chắc chắn sẽ không trở về. Con bé thích nhất là nha đầu nhà họ Vương, còn có nha đầu nhà học Hà."

"Người trẻ tuổi mà! Náo nhiệt một chút rất bình thường. Triệu Khải nở nụ cười.

Triệu Hùng nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

Trong lòng, cảm nghĩ trong đầu miên man.

Vậy người trong Thần Bảng, đã phong hiệu làm tước gia, chẳng lẽ là người nhà họ Lý."

Nhưng Trác Kỳ rõ ràng là người của Tây Giao mà!

Như thế này khiến Triệu Hùng không hiểu ra sao, nghĩ không ra đầu mối.