Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1690



Triệu Hùng vốn chuẩn bị trở về thì sẽ bế quan, bởi vì một tuần sau Vân Nhã muốn đi, nên chậm trễ thời gian bế quan.

Cuối tuần hôm đó, là một ngày có thời tiết đẹp, trời trong gió nhẹ.

Lý Thanh Tịnh đề nghị dẫn con đi ngoại ô chơi.

Triệu Hùng cũng thật lâu không ở cùng các con, lần trước hứa hẹn nói, sau khi trở về phải đi chơi cùng các con, nên anh vui vẻ đồng ý.

"Thanh Tịnh, chúng ta đi đâu?" Triệu Hùng hỏi Lý Thanh Tịnh.

"Đi Phú Quốc đi! Nơi đó có một công viên Lộc Phong mới mở. Có thể để con tiếp xúc gần gũi với hươu sao, nơi đó là rừng rậm cấp bậc công viên, không khí trong lành, cũng có lợi cho hô hấp của chúng ta. Ở thành phố lâu, vẫn là thích thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn một tí."

Triệu Hùng cũng đã từng nghe nói nơi này.

Lộc Phong ở Phú Quốc, là một hạng mục du lịch được chính quyền địa phương hết sức ủng hộ. Nó đã có những đóng góp to lớn trong việc thúc đẩy sự phát triển du lịch ở Phú Quốc.

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói: "Vậy thì đi Phú Quốc đi! Dù sao lái xe, cũng chỉ hơn một tiếng đồng hồ."

"Đúng rồi, em còn hẹn một người." Lý Thanh Tịnh nói.

"Ai?" Triệu Hùng hỏi.

"Vân Nhã! Lý Thanh Tịnh giải thích: "Không phải cô ấy sắp ra nước ngoài hay sao, vậy cùng đi nhau chơi! Yên tâm đi, người là em mời đến, em sẽ không ghen đâu."

Triệu Hùng lúc này mới yên tâm trở lại, nói: “Vậy thì bảo Nông Tuyền gọi cho Tiêu Yến, Văn Sơn gọi cho sư muội Vân Dao của anh ta cùng đi!"

"Ừm! Em bên này sẽ dẫn theo Diệu Linh và nhóc Kỳ.

Sau khi sắp xếp ổn thoả, hẹn nhau chín giờ sáng xuất phát.

Vào buổi trưa, bọn họ ăn cơm trong nhà hàng "Lộc Phong".

Sau khi mọi người tập hợp đầy đủ, Triệu Hùng lái xe chở vợ Lý Thanh Tịnh, con gái Dao Châu và Văn Hải, còn những người khác thì ngồi xe khác, cùng đi Lộc Phong, Phú Quốc.

Hơn một giờ, sau khi đến Lộc Phong.

Nếu như Triệu Hùng đến chào hỏi ban quản lý công viên một tiếng, là có thể vào trong miễn phí. Nhưng mà, Triệu Hùng không làm như vậy, mà là mua vé ra trong.

Sau khi vào công viên, khiến Triệu Hùng không khỏi kinh ngạc, "Lộc Phong" này được xây dựng quả thật không tệ.

Vừa vào công viên, có nhiều phòng triển lãm đa dạng về văn hóa các loài hươu.

Sau khi qua cầu thang của phòng triển lãm, chính là sân chơi trẻ em.

Có cầu trượt nước, xe bumper, còn có các ván trượt khác.

Dao Châu và Văn Hải vừa tới nơi này, thì thích nơi này ngay.

Ngay cả Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã cũng cảm thấy, nơi này là một nơi đẹp như thế ngoại đào viên.

Qua sân chơi, thì có thể cưỡi xe ngắm cảnh lên đến đỉnh núi.

Trên núi có trò càng mạo hiểm hơn là đu dây trên không, con đường thủy tinh, còn có hang động đá vôi và đi bộ trong rừng.

Lần này Vân Nhã đi cùng, ai cũng không nhắc đến chuyện cô ta muốn đi.

Mọi người đi chơi, chủ yếu chính là vui vẻ. Cho nên, mọi người chơi vô cùng vui sướng!

Lý Diệu Linh còn khoảng một tháng nữa thì đã đến kỳ thi tốt nghiệp trung học. Khó lắm mới được chị gái Lý Thanh Tịnh đưa cô ấy ra ngoài thư giãn một chút. Huống chi còn có Hà Ngọc Kỳ ở bên cạnh, cô ấy cũng chơi vô cùng high.

Còn nữa, Lý Diệu Linh và Hà Ngọc Kỳ đã nghe nói Vân Nhã muốn ra nước ngoài. Lần này Vân Nhã đến, là Lý Thanh Tịnh đích thân mời.

Lý Diệu Linh và Hà Ngọc Kỳ cũng không tìm Vân Nhã gây phiền phức nữa.

Nông Tuyền dẫn theo Tiêu Yến, Trần Văn Sơn dẫn theo sư muội Vân Dao và con trai Công Tôn Hối.

Đây không phải những chém chém giết giết trên giang hồ, trôi qua thật sự không hài lòng lắm.

Vào buổi trưa, Triệu Hùng dẫn theo đám người đến nhà hàng đã đặt trước.

Sau khi đến nhà hàng, Triệu Hùng vừa mới đi vào nhà hàng, thì bị một người phụ nữ va vào.

Người phụ nữ đó chính là Yến Tử Kiều, sau khi va vào ngực của Triệu Hùng, lập tức nói xin lỗi: "Thật sự xin lỗi anh!"

Triệu Hùng nhìn một cái là nhận ra ngay, đối phương chính là người phụ nữ mình đã cứu ở Tân Nam. À lên một tiếng, nói: "À, cô không phải là Yến tiểu thư đó sao?"

Yến Tử Kiều cố ý làm ra vẻ bất ngờ, mắt lộ ra mừng rỡ, nói: "Anh, sao lại là anh?"

"Tôi dẫn người nhà đến chơi, còn cô tại sao lại ở đây?" Triệu Hùng hỏi.

Yến Tử Kiều cười cười, giải thích:"Nhà hàng này là họ hàng của tôi mở, tôi đến chơi."

"Ồ! Là họ hàng của cô mở sao?"

Lý Thanh Tịnh hỏi: "Triệu Hùng, đây là ai vậy?"

"Thanh Tịnh, em còn nhớ anh từng kể với em, anh đã cứu một cô gái ở Tân Nam đúng không! Vị này Yến tiểu thư, chính là cô gái anh đã cứu ở tỉnh Tân Nam."

Lý Thanh Tịnh chủ động vươn tay về phía Yến Tử Kiều, ân cần nói: "Xin chào!"

"Xin chào, phu nhân! Cô rất xinh đẹp đó." Yến Tử Kiều khen.

Lý Thanh Tịnh mỉm cười, nói: "Yến tiểu thư cũng rất xinh đẹp!"

Vân Nhã nhìn Yến Tử Kiều một cái, hơi cau mày.

Mặc dù Yến Tử Kiều này nhìn cũng tạm được, nhưng khiến Vân Nhã có một loại cảm giác không thoải mái.

"Anh, anh đợi một chút. Tôi đi gọi dì của tôi!"

Triệu Hùng dẫn theo mọi người, ngồi vào một phòng.

Một lát sau, Yến Tử Kiều dẫn theo một người phụ nữ bốn mươi bảy bốn mươi tám tuổi đến.

"Dì, anh này là ân nhân cứu mạng của con. Bữa cơm hôm nay, dì miễn phí cho con có được hay không?" Yến Tử Kiều nũng nịu nói.

Bà chủ cười cười, nói: "Được! Nếu là ân nhân cứu mạng của con, đương nhiên dì không thể lấy tiền. Mọi người hôm nay cứ ăn thoải mái, tính hết lên đơn của tôi."

Lý Thanh Tịnh lên tiếng nói: "Bà chủ, không cần phải như vậy. Chồng tôi cứu người, cũng không mong báo đáp. Hết bao nhiêu tiền, đến lúc đó chúng tôi thanh toán cho bà."

"Vị phu nhân này, mọi người cũng không cần khách sáo. Mọi người là ân nhân cứu mạng cháu gái này của tôi, sao tôi có thể lấy tiền của các vị."

Nếu không phải bây giờ thật sự quá đói, Lý Thanh Tinh đã muốn đổi chỗ khác ăn rồi.

Lý Thanh Tịnh không kiên trì được nữa, dự định sau khi cơm nước xong, lén để tiền lại cho người ta.

Sau khi gọi đồ ăn xong, Yến Tử Kiều cũng không ở lại lâu, theo bà chủ ra ngoài.

Vân Nhã nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, người phụ nữ họ Yến này, thật là người anh cứu ở Tân Nam à?"

"Đúng vậy!" Triệu Hùng nhẹ gật đầu.

"Vậy tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Chắc là không có vấn đề gì đấy chứ?" Vân Nhã có ý tốt nhắc nhở Triệu Hùng.

Triệu Hùng trầm ngâm suy tư một hồi, dặn dò Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, anh ra ngoài dò xét thử!"

Trần Văn Sơn "ừ!" một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Triệu Hùng bảo Trần Văn Sơn ra ngoài xem thử xung quanh đây có mai phục hay không.

Lý Thanh Tịnh nói: "Em cũng cảm thấy chuyện này có chút trùng hợp. Nhưng mà, đối phương chỉ là phụ nữ, sẽ không làm chuyện bất lợi bất lợi với chúng ta đâu đúng không?"

Vân Nhã nói: "Thanh Tịnh, độc nhất chính là phụ nữ!" Chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua sao? Độc nhất là lòng dạ đàn bà đấy!"

Hà Ngọc Kỳ không quên trào phúng một câu Vân Nhã một câu, "Yo, có một số người sao lại đổi tính rồi à? Không phải đang nói mình đấy chứ!"

Lý Thanh Tịnh biết Hà Ngọc Kỳ thích bênh vực cô, lo lắng chọc giận Vân Nhã.

Vân Nhã là do mình mời đến, nếu là bởi vì vậy mà cãi nhau không thoải mái sẽ không tốt.

"Tiểu Kỳ, không được nhiều chuyện!"

Hà Ngọc Kỳ vẫn nghe Lý Thanh Tịnh, sau khi liếc mắt nhìn Vân Nhã, thì im lặng.

Vân Nhã đứng dậy nói: "Tôi đi toilet một chút!"

Sau khi Vân Nhã đi, Hà Ngọc Kỳ lại mở miệng nói tiếp, nói: "Chị Thanh Tịnh, chị nhìn cô ta bị em nói đến, không đất dung thân rồi kìa?"

Triệu Hùng trừng Hà Ngọc Kỳ một cái, quát: "Cô câm miệng cho tôi!"