Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1695



Hải Phòng, gia viên Vạn Tượng.

Sau khi Trần Văn Sơn điều tra được, bà chủ của nhà hàng ở "Lộc Phong Phú Quốc" ở chỗ này, dẫn theo bốn anh em nhà họ Mã, ngay lập tức chạy tới đây.

Bà chủ kia tên "Bảo Tú Mai", ỷ vào có chút quan hệ, mở một nhà hàng lớn nhất trong "Lộc Phong Phú Quốc".

Ở Hải Phòng mặc dù Bảo Tú Mai không được xem là nhân vật quan trọng gì, nhưng trong nhà tài sản rất nhiều, cũng là một gia đình giàu giả.

Sau khi đến nhà học Bảo, Trần Văn Sơn nói với bốn anh em nhà họ Mã: "Các cậu đi gọi cửa!"

Mã Tứ Cường đi lên phía trước, nhấn chuông cửa.

Sau khi chuông cửa vang lên một hồi, bên trong truyền ra thanh âm một người phụ nữ.

"Ai vậy?"

"Bất động sản đây!" Mã Tứ Cường nói.

Bảo Tú Mai nhìn xuyên qua cửa kính, thấy bốn người đàn ông cao to vãm vỡ đứng bên ngoài, sợ hãi nào dám đi mở cửa.

"Tại sao ở bất động sản tôi chưa từng nhìn thấy các anh?" Bảo Tú Mai nói.

"Chúng tôi là người mới tới!" Mã Tứ Cường trả lời theo kỹ năng ngôn ngữ mà Trần Văn Sơn đã dạy anh ta.

"Có chuyện gì, ngày mai rồi nói sau! Bây giờ không tiện mở cửa."

Trong lòng Bảo Tú Mai sợ muốn chết, nào dám đi mở cửa ra.

Mã Tứ Cường lui về phía sau một chút, tung một cú đá về phía cái cửa.

Thì nghe "ầm!" một tiếng, một cánh cửa phòng trực tiếp bị Mã Tứ Cường đá xuống.

Mặc dù bốn anh em nhà họ Mã không có thần lực như Nông Tuyền, nhưng bốn người này có chiều cao gần hai mét, mỗi người nhìn như lưng hùm vai gấu. Một cú này đá xuống, đá văng cánh cửa phòng, giống như người bình thường đá vào giấy carton.

Nếu không phải Bảo Tú Mai kịp thời né tránh, thì sẽ bị cánh cửa đập trúng.

Bảo Tú Mai sợ đến nỗi "a!" một tiếng to, nói với Mã Tứ Cường xông vào nhà: "Mấy tên cướp các người, còn không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát đó!"

Trần Văn Sơn dẫn theo Mã Đại Lý, Mã Nhị Trực và Mã Tam Khất, sau đó vào phòng.

Sau khi Bảo Tú Mai nhìn thấy Trần Văn Sơn, hoảng sợ nói: "Thì ra là các người?"

Trần Văn Sơn tiến lên phía trước nắm chặt cổ áo của Bảo Tú Mai, tức giận chất vấn: "Bà rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn hại chúng tôi?"

Bảo Tú Mai lắp bắp nói: "Tôi... Đâu có hại các anh."

Trần Văn Sơn thấy ánh mắt của Bảo Tú Mai trốn tránh, biết bà ta không hề nói thật.

Bất quá, anh ta đã điều tra thông tin lý lịch của Bảo Tú Mai.

Lý lịch của người phụ nữ này ngoại trừ cùng nhân viên quản lý ở "Lộc Phong Phú Quốc" có chút mờ ám, cũng không có gì không ổn.

Trần Văn Sơn cười lạnh một tiếng, nói: "Con người này của tôi rất dễ nói chuyện, nhưng mấy người anh em của thôi, thì không dễ nói chuyện như vậy đâu."

Nói xong, đẩy Bảo Tú Mai ra, Bảo Tú Mai lập tức ngã trên mặt đất.

Trần Văn Sơn liếc mắt ra hiệu với Mã Đại Lý một cái.

Mã Đại Lý hiểu ý, dẫn theo Mã Nhị Trực và Mã Tam Khất lên trên lầu lục soát một hồi, kết quả không phát hiện gì cả. Sau khi trở về, lắc đầu với Trần Văn Sơn.

Mã Tứ Cường cầm dao trong tay, uy hiếp Bảo Tú Mai: "Người phụ nữ xấu xa này, tốt nhất cho thành thật khai rõ cho tôi. Nếu như dám nói dối câu nào, tôi lập tức rạch trên mặt bà một dao."

Trần Văn Sơn lạnh giọng nói vố Bảo Tú Mai: "Chúng tôi phát hiện trong những thức ăn đóng gói của nhà hàng bà có độc. Cũng may chúng tôi không ăn, người phụ nữ này bà rốt cuộc là ai? Tại sao muốn hại chúng tôi?"

"Vừa nãy anh em của tôi cũng đã nói rồi, nếu như bà dám nói dối một câu, cậu ta sẽ rạch một dao trên mặt của bà."

Bảo Tú Mai sợ đến hồn phi phách tán, gật đầu nói: "Tôi nói, tôi nói! Là người phụ nữ họ Yến kia, bảo tôi làm cho các anh một bàn thức ăn phong phú. Cô ta bắt con trai tôi đi, dùng để làm con tin. Bây giờ, con trai tôi còn không biết đang ở đâu."

"Con của bà? Tên là Cố Sâm đúng không?" Trần Văn Sơn hỏi.

“Đúng đúng đúng!” Bảo Tú Mai liên tục không ngừng gật đầu nói.

"Nói tiếp!" Trần Văn Sơn truy hỏi.

"Người phụ nữ họ Yến kia, nói các anh là ân nhân cứu mạng của cô ta, nhất định phải dụng tâm làm bữa này. Còn bảo tôi giả làm người thân của cô ta, nói không được nhận tiền cơm của các anh. Nếu như tôi không làm theo, thì sẽ giết chết con trai tôi.

Bảo Tú Mai oan ức nói: "Tôi bảo đầu bếp nấu cho các anh thật ngon! Căn bản không hạ độc các anh. Trời đất chứng giám, nếu như tôi thật sự hạ độc, thì để cho Bảo Tú Mai tôi chết không yên lành.”

Trần Văn Sơn thấy biểu cảm của Bảo Tú Mai, không giống như là dáng vẻ đang nói dối. Nhíu mày, hỏi: "Người phụ nữ họ Yến kia ở đâu?"

"Không biết! Sau khi các anh xuống núi, cô ta cũng rời đi ngay. Đồng thời còn uy hiếp tôi không được nói, không cho phép tôi báo cảnh sát. Nếu không, sẽ giết chết con trai tôi. Còn nói, nếu như tôi không báo cảnh sát, ngày mai sẽ trả con trai tôi lại cho tôi."

Trần Văn Sơn đối với việc thẩm tra án này, có thể nói là hạ bút thành văn. Anh ta có thể nhìn ra được, người phụ nữ tên là Bảo Tú Mai nữ nhân không nói sai.

"Người phụ nữ họ Yến kia, bà thật sự không biết tung tích của cô ta sao?"

"Không biết!" Bảo Tú Mai lắc đầu, nói: "Tôi có thể thề! Tôi cũng đang chờ con trai tôi đây. Anh à, thật sự không phải tôi muốn hại các anh đâu!"

Trần Văn Sơn thế mới biết, thì ra Bảo Tú Mai cũng là một người bị hại. Liếc mắt với Mã Tứ Cường, Mã Tứ Cường cất dao trong tay đi, đứng bên cạnh Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nói với Bảo Tú Mai: "Cố Sâm con của bà đã chết rồi, thi thể được phát hiện ở Hỏa Tiêu. Có lẽ bên phía cảnh sát, sẽ nhanh chóng đến báo cho bà biết."

"Cái gì?" Bảo Tú Mai bị cả kinh trợn mắt hốc mồm. Sau đó, vỗ đùi khóc lên, gào gào khóc lớn nói: "Đứa con số khổ của tôi!"

Trần Văn Sơn lắc đầu, phất tay, dẫn theo bốn anh em nhà họ Mã rời khỏi nhà họ Bảo.

Chuyện bất hạnh như thế này, xảy ra trên người Bảo Tú Mai, Trần Văn Sơn cũng không muốn nhìn thấy.

Nhưng thế giới này chính là như vậy, dường như tất cả mọi chuyện, đã được định sẵn từ lâu.

Khi Trần Văn Sơn dẫn theo theo bốn anh em nhà họ Mã trở về "Ngũ Tộc Thôn", Lan Ngọc Tâm vừa gọi điện thoại cho Triệu Hùng. Nói, cô gái họ Yến kia, đã sớm ra khỏi thành phố rồi.

Triệu Hùng thấy Trần Văn Sơn trở về, lập tức ra đón, hỏi: "Thế nào rồi, người phụ nữ họ Bảo kia là đồng bọn của cô gái họ Yến sao?"

Trần Văn Sơn lắc đầu, nói: "Không phải! Con trai của bà ta rơi vào tay người phụ nữ kia, cũng là một người bị hại. Có thể ngay cả bà ta cũng không biết, cô gái họ Yến âm thầm động tay động chân vào thức ăn.

"Con trai của bà ta đã chết rồi!" Trần Văn Sơn nói.

Triệu Hùng lộ vẻ mặt kinh hãi, không ngờ người phụ nữ họ Yến kia, lại độc ác tàn nhẫn như vậy!

Thật đúng như Lý Thanh Tịnh nói đúng, phụ nữ một khi hung ác lên, thì không có chuyện của đàn ông nữa.

"Cô gái họ Yến đó có tin tức gì không?" Trần Văn Sơn đối Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng thở dài, nói: "Người phụ nữ này hết sức giảo hoạt, có lẽ thấy Thanh Tịnh đóng gói thức ăn, lo lắng chuyện bị bại lộ. Đã rời khỏi Hải Phòng ngay lập tức.

Sắc mặt Trần Văn Sơn sắc mặt nghiêm trọng nói: "Lần này thật sự là quá nguy hiểm! Nếu không phải Vân Nhã hất bàn thức ăn kia xuống đất, chúng ta đều sẽ bị mắc lừa cả rồi."

"Đúng vậy!" Triệu Hùng nói: "Tôi trách nhầm Tiểu Nhã rồi!

"Văn Sơn, anh lập tức bắt tay vào điều tra thông tin của người phụ nữ kia. Người phụ nữ này thật sự là âm hiểm xảo trá, đầu tiên là sắp xếp để cho tôi cứu cô ta, lại nhanh chóng chạy đến Hải Phòng, hạ độc với chúng ta. Có lẽ là người của Am Cẩu!

"Được! Tôi sẽ chú ý chuyện này." Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu.

Triệu Hùng cầm điện thoại di động lên, do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Vân Nhã: "Tiểu Nhã, xin lỗi! Là tôi trách nhầm cô!..."