Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1704



Trần Văn Sơn lại nói với Lan Ngọc Tâm: “Sở dĩ, lựa chọn là sau khi cậu chủ bế quan mới nói chuyện này cùng Lan đường chủ, chính là hi vọng lúc mà cậu chủ không ở đây, trong lúc này chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, chống đỡ phong ba lần này.”

“Cậu Trần yên tâm đi! Cửu đường của tôi sẽ hết lòng phù trợ.” Lan Ngọc Tâm bảo đảm nói với Trần Văn Sơn.

Trước khi Triệu Hùng bế quan, anh cố ý cường điệu với đám người, Trần Văn Sơn có thể lấy thân phận của anh ra lệnh. Mặt khác, Lý Thanh Tịnh bởi vì đang có thai, thuộc về màn tổng cân đối phía sau.

Lan Ngọc Tâm thế mới biết, tình thế so với trong tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn. 

Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu, nói với bà ấy: “Lan đường chủ, mục tiêu lần này của bọn hắn chủ yếu có thể là ngũ tộc thôn, cửu đường chưa chắc sẽ trở thành nơi phong ba. Nhưng cũng không thể lơ là bất cẩn, bên này dì phải tăng cường phòng thủ. Mặt khác, làm tốt sách lược vẹn toàn, một khi ngũ tộc thôn bị công kích, có thể ngay lập tức có nhân lực gấp rút tiếp viện.”

“Tôi hiểu rồi! Một lúc nữa tôi sẽ tổ chức biểu diễn tại nhà, tự mình bố trí chuyện này.”

“Vất vả rồi! Vậy tôi còn phải đi đến nơi của ba anh em họ Văn một chuyến, nên xin phép đi trước!” Trần Văn Sơn đứng dậy.

“Tôi tiễn cậu!”

Lan Ngọc Tâm một mực đưa Trần Văn Sơn lên xe, mới quay người về tới phòng chính.

Về tới phòng chính, Lan Ngọc Tâm lập tức kêu tứ đại đường chủ cầm đầu quách chính lương tới, bắt đầu tự mình bố trí lần hành động này. 

Trần Văn Sơn rời khỏi cửu đường vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Văn Báo, hỏi: “Văn Báo, anh bây giờ ở chỗ nào?”

“Tôi cùng mấy người bạn ở KTV Diamond này.” Văn Báo trả lời. “Văn Sơn sư bá, có chuyện gì sao?”

“Cái quán này ở đâu?”

“Ở ngay giao lộ Cầu vồng.”

“Được, chờ tôi! Tìm cậu có việc.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Sơn lái xe thẳng đến KTV Diamond.

Văn Báo vốn dĩ là một trong những đại lão ở Hải Phòng, về sau bị Triệu Hùng hợp nhất lại, bắt đầu đi lên chính đạo, không còn làm những việc phạm tội phạm pháp.

Nông Tuyền chỉ điểm võ công cho ba anh em Văn Long, Văn Hổ và Văn Báo. Cho nên, Văn Báo xưng Nông Tuyền là cậu chủ! gọi Triệu Hùng là sư bá, cũng gọi Trần Văn Sơn là Văn Sơn sư bá!

Lúc mà Trần Văn Sơn đi vào KTV Diamond, tiến mướn phòng, liền thấy Văn Báo đang ôm hai thiếu nữ xinh đẹp, đang cùng mấy người đàn ông, đàm tiếu phong thanh nói gì đó.

Văn Báo thấy Trần Văn Sơn tới, lập tức đứng lên, chào hỏi Trần Văn Sơn rồi nói: “Văn Sơn sư bá, anh đã đến rồi à?”

“Bốp!...”

Trần Văn Sơn tát một cái vào trên mặt Văn Báo.

Không chỉ đánh Văn Báo cho hồ đồ, mà khách trong phòng chung khác cũng đánh cho hồ đồ.

Mấy người đàn ông nhìn chằm chằm đứng lên, vòng vây Trần Văn Sơn.

“Đều cút hết cho tôi!” Văn Báo che lấy hai gò má bị tát đau, nghiêm nghị quát.

“Anh Báo, hắn ta...”

Văn Báo trừng mắt, quát lên với mấy tên đàn ông khác: “Tao kêu chúng mày cút, không nghe thấy sao?”

Văn Báo dù là đã đi lên con đường tẩy trắng, nhưng cũng là đại ca một phương.

Mấy người nào dám chọc cho hắn them giận, hậm hực rời khỏi phòng.

Văn Báo quét qua mấy người phụ nữ trên ghế sa lon, cả giận nói: “Các người cũng cút ra ngoài!”

Những người phụ nữ này đến lên tiếng cũng không dám kêu một tiếng, vội vàng rời khỏi phòng.

Chờ tất cả người trong phòng chung đều rời khỏi xong, Văn Báo lúc này mới quay qua Trần Văn Sơn hỏi: “Văn Sơn sư bá, Văn Báo tôi đã làm sai điều gì, trêu cho anh nổi giận?”

Trần Văn Sơn lạnh giọng nói: “Tôi biết anh vẫn là một bộ tác phong đại ca. Nhưng mà, tình hình trước mắt vô cùng nhạy cảm, anh phải đem những tập tục xấu này gạt bỏ hết cho tôi mới được. Nếu không, dễ dàng gây nên họa sát thân.”

Văn Báo nghe quá sợ hãi, không hiểu hỏi: “Văn Sơn sư bá, lời này của anh là có ý gì?”

Trần Văn Sơn nhìn xung quanh một chút, đè thấp thanh âm xuống, nói: “Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, chuyển sang nơi khác đi.”

Văn Báo nhẹ gật đầu, nói: “Văn Sơn sư bá, anh đi theo tôi!”

Trần Văn Sơn lái xe đi theo Văn Báo đến nhà hắn.

Đến bên trong nhà, Văn Báo tự mình pha một bình trà, cung kính rót một chén cho Trần Văn Sơn, dò hỏi: ”Văn Sơn sư bá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Có người muốn đến thành quấy rối. Cho nên, khoảng thời gian này, anh tuyệt đối không nên ở bên ngoài gây chuyện thị phi. Mặt khác, chỉnh đốn nhân thủ, tùy thời chờ lệnh. Cũng để cho thủ hạ chú ý động tĩnh bên ngoài, nếu như phát hiện có tình huống không tầm thường, nhớ kỹ ngay lập tức thông báo cho tôi. Mặt khác, anh thông báo cho hai người anh em của anh, khoảng thời gian này đều yên tĩnh chút.”

Nghe Trần Văn Sơn nói vậy, mặt Văn Báo lộ vẻ vẻ ngưng trọng, hỏi: “Văn Sơn sư bá, là ai mà dám to gan như vậy, dám đến Hải Phòng nháo sự?”

“Đừng nói như vậy, mặc dù chúng ta chiếm cứ ưu thế ở Hải Phòng. Nhưng bây giờ là pháp chế quốc gia, tùy tiện tự do thông hành. Chúng ta không có khả năng làm được chu đáo toàn bộ.” Trần Văn Sơn một mặt trịnh sắc nói: “Chúng ta phải làm chính là đề phòng khi chưa xảy ra.”’

Trần Văn Sơn không có nói đối thủ lần này cho Văn Báo biết, chính là sợ gây nên lo lắng cho ba anh em nhà họ Văn.

Ba anh em nhà họ Văn cũng là người trong giang hồ, nhưng lại không phải người trong võ lâm.

Lần này địch nhân tới đây vô cùng khó giải quyết, một khi để ba anh em nhà họ Văn biết đối thủ là người của tập đoàn Thiên Thanh và Liệp Hộ Môn, như vậy trong lòng ba anh em nhà họ Văn có lẽ sẽ lộ ra khiếp đảm. Cho nên, Trần Văn Sơn mới không nói ra tình hình thực tế cho Văn Báo.

Văn Báo nhẹ gật đầu, nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn sư bá, anh yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ nói với hai anh ấy. Cũng bố trí công việc thật tốt.”

Trần Văn Sơn cảnh cáo nói với Văn Báo: “Mấy ngày này ít gần nữ sắc, phải biết trên đầu chữ sắc có cây đao.”

Văn Báo mặt lộ ra thần sắc khó xử, biết Trần Văn Sơn còn đang trách cứ việc hắn ở bên trong KTV ôm hai em gái kia, nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Văn Báo dù sao cũng là người xuất thân dã lộ, Trần Văn Sơn lo lắng hắn nơi này xảy ra vấn đề, lần nữa cảnh cáo nói: “Chuyện lần này, không giống lần trước, tuyệt đối không thể xem thường!”

“Yên tâm đi, Văn Sơn sư bá! Ba anh em nhà chúng tôi, nhất định sẽ đem bản chức công việc làm tốt.”

Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu, nói: “Vậy tôi đi trước!”

“Văn Sơn sư bá, đi thong thả!”

Văn Báo tự mình tiễn Trần Văn Sơn ra cổng.

Trần Văn Sơn rời khỏi biệt thự của Văn Báo xong, cũng không có đi thẳng về, mà là đi tới ngục giam Bắc Hiệu của Hải Phòng.

Trần Văn Sơn là thân phận thám tử tư nhân, trà trộn lâu dài ở Hải Phòng, không chỉ có cùng quan hệ nhẫm quen với cảnh sát, cũng có quan hệ rất không tệ cùng giám ngục trưởng ngục giam.

Đi vào ngục giam Trần Văn Sơn tới văn phòng ngục trưởng.

“Ai dô, Anh Trần, ngọn gió nào thổi anh tới đây?” Giám ngục trưởng chào hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn sau khi ngồi xuống, gõ mặt bàn nói với giám ngục trưởng: “Ngục trưởng, tình huống cuồng sư kia, có tin tức chưa?”

Ngục trưởng lắc đầu, nói: “Không có tin tức! Gia hỏa này ở nơi này của chúng ta, thế nhưng là một cái nhân vật khó giải quyết mà! Phía trên vẫn không có tin tức của hắn, chỉ có thể nhốt hắn lại.”

“Tôi có thể cùng hắn trò chuyện chút hay không?” Trần Văn Sơn hỏi.

Hồng ngục trưởng nghe vậy nhíu mày, không hiểu hỏi: “Anh Trần, Cuồng Sư kia thế nhưng là một nhân vật nguy hiểm, anh muốn tìm hắn trò chuyện cái gì?”

Trần Văn Sơn cười cười, nói: “Cũng là bởi vì hắn là nhân vật nguy hiểm, mới thú vị chứ!”