Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1710



Khách sạn Thiên Phát!

Mặt Nạ đợi trái đợi phải, cũng không có chờ được tin tức thủ hạ truyền đến.

Hắn biết, ba người phái đi, vĩnh viễn cũng không về được.

Hắn liền buồn bực, hành động lần này bí ẩn như thế, chỉ là săn giết một cái con phản đồ nho nhỏ của tập đoàn Thiên Thanh mà thôi. Làm sao phái đi hai nhóm người, đều thất thủ rồi.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một tên hói đầu, hơn năm mươi tuổi, mang theo một người đàn bà vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, đi đến.

Ánh mắt người đàn ông âm vụ, xem xét cũng không phải là dạng hiền lành gì.

“Mặt nạ, tôi đã nhận được tin tức, ba người anh phái đi đều chết hết, thi thể được đưa đến cục cảnh sát Hải Phòng rồi.”

Kết quả này, đã trong dự liệu của mặt nạ.

Trong mũi Mặt Nạ khẽ hừ một tiếng, nói: “Ông Tựu, ông là đến chế giễu tôi sao?”

Người gọi là ông Tựu, mắt lộ ra thần sắc khinh miệt, lạnh giọng nói: “Anh nói gì vậy? Tôi là muốn nói cho anh biết, đối thủ so với trong tưởng tượng chúng ta còn cường đại hơn. Xem ra, bọn hắn hẳn là sớm có chỗ đề phòng rồi.”

“Nói thế nào?” Mặt Nạ hỏi.

Ông Tựu nói: “Người của tôi tra được, cửu đường có quan hệ không tệ cùng Triệu Hùng, còn có ba anh em nhà họ Văn kia, toàn bộ tăng cường tuần tra cùng phòng thủ toàn thành. Tựa hồ biết chúng ta muốn gây bất lợi cho bọn họ! Mà đây là sự tình mấy ngày gần đây nhất mới phát sinh.”

Mặt Nạ nghe âm thầm kinh hãi.

Không thể không nói, thực lực của Liệp Hộ Môn hơn hẳn tập đoàn Thiên Thanh bọn hắn, là có đạo lý. Đến tư liệu mà tập đoàn Thiên Thanh bọn hắn cũng chưa có đến tay này, Liệp Hộ Môn thế mà đã nắm giữ trước đó.

Mặt Nạ là người dẫn đầu hành động lần này, chỉ có công phu cá nhân hắn, ở phía trên những người này. Nhưng mà, bàn về thực lực tổng hợp, tập đoàn Thiên Thanh liền thua chị kém em.

Mặt Nạ nháy nháy mắt, hỏi: “Ông nói là nơi này của chúng ta người có nội gian sao?”

Ông Tựu nói: “Dù sao người Liệp Hộ Môn ta không có, về phần tập đoàn Thiên Thanh các người cũng còn chưa biết.”

Mặt Nạ giận dữ, nói: “Ông Tựu, đây là ý gì? Nói rõ là tập đoàn Thiên Thanh có nội gián à?”

Ông Tựu cười lạnh một tiếng, nói: “Bạch Hồng Liên chẳng lẽ không đúng sao? Anh lại thế nào mà biết, bên trong tập đoàn Thiên Thanh các ngươi, có người khác giống Bạch Hồng Liên hay không?”

Ông Tựu nói một câu, làm Mặt Nạ á khẩu không trả lời được.

Hành động lần này, trừ gian là thật, tiến công Ngũ Tộc Thôn mới là mục đích chân thực. Chính như Ông Tựu nói tới, tên phản đồ Bạch Hồng Liên này nằm ở chỗ tập đoàn Thiên Thanh bọn hắn, ai lại dám đánh cam đoan, nội bộ tập đoàn bọn hắn, sẽ không có tên nội gian khác?

Mặt Nạ nói: “Tôi sẽ tra rõ người của tập đoàn Thiên Thanh một chút một lần nữa, cũng hi vọng ông Tựu tra người Liệp Hộ Môn một chút.”

Ông Tựu lại nói: “Việc của Liệp Hộ Môn, còn chưa tới phiên anh đến quan tâm!”

“Ông...”

Ông Tựu tỏ thái độ, làm Mặt Nạ tức giận gần chết.

Nếu không phải hành động lần này, muốn cầu cạnh Liệp Hộ Môn, Mặt Nạ hắn như thế nào lại nhìn sắc mặt Ông Tựu này chứ.

Thầm nghĩ trong lòng: ‘Ngươi cái kền kền, chờ rơi vào trong tay ông, ông đem mấy cọng tóc còn lại trên đầu người kia, tất cả đều lột sạch.’

Ông Tựu nhìn Mặt Nạ, hỏi: “Hoàng Long cùng người của Tây Giao cũng còn chưa tới, phải làm sao?”

Mặt Nạ dù sao cũng là người phụ trách hành động lần này, ông Tựu nên cho hắn ta mặt mũi, vẫn là phải cho.

Mặt Nạ trầm ngâm một phen, nói: “Người của tôi đương nhiên không thể chết vô ích. Người của ông phụ trách tìm hiểu tin tức của bọn người Triệu Hùng. Tôi muốn trước tiên khai đao với ba anh em nhà họ Văn, đến báo thù này. Nếu như không báo thù này, còn tưởng rằng Mặt Nạ này sợ bọn hắn. Cũng làm cho thằng nhóc Triệu Hùng này biết sự lợi hại của chúng ta.”

“Anh muốn động thủ với ba anh em nhà họ Văn? Ba người này ra ngoài, bên người thế nhưng là mang theo không ít người, anh có nắm chắc có thể xử lý bọn hắn không?” Ông Tựu hỏi.

Mặt Nạ cười lạnh một tiếng, nói: “Ông cũng quá coi thường thực lực của tập đoàn Thiên Thanh. Chỉ là ba tên đại lão, ở Hải Phòng hô phong hoán vũ thì cũng thôi đi. Giết ba người chúng ta, tôi cũng muốn giết bọn ba người hắn ngang nhau.”

Ông Tựu ở đối diện cỗ cảnh cáo nói: “Anh làm việc tốt nhất sạch sẽ một tí, nếu như bị thằng nhóc Triệu Hùng kia tìm hiểu nguồn gốc tra được nơi này. Sợ là chúng ta không cần động thủ trước với Ngũ Tộc Thôn của hắn, liền sẽ lọt vào bao vây tiễu trừ địch bọn hắn.”

“Yên tâm đi!” Mặt Nạ nhẹ gật đầu.

Đứng bên người ông Tựu, người phụ từ đầu đến cuối chưa hề nói một câu. Cô ta chính là Bạch Linh do Triệu Khải Thời phái đến Liệp Hộ Môn làm nội ứng, chỉ là ở Liệp Hộ Môn đổi tên hiệu là Hắc Phượng!

Ngũ Tộc Thôn!

Tiết Ân sau khi từ cục cảnh sát trở về, nói với Trần Văn Sơn đã làm xong!

Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu, nói với Tiết Ân câu: “Vất vả rồi!”

Lý Thanh Tịnh lại nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, xem ra bọn hắn đã tới!”

Trần Văn Sơn ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Tới! Tôi sẽ để cho cửu đường và ba an hem nhà họ Văn, tiếp cận toàn bộ nhà nghỉ cùng khách sạn ở Hải Phòng. Chỉ cần bọn hắn ở thành phố này, tin tưởng nhất định sẽ tra được.”

“Nhất định phải cẩn thận!” Lý Thanh Tịnh dặn dò.

Mặt Lý Thanh Tịnh lộ vẻ thần sắc lo lắng.

Cô biết, sự kiện Bạch Hồng Liên bị ám sát, chỉ là khúc nhạc dạo trước bão táp.

Trần Văn Sơn lập tức cho gọi điện thoại cho Lan Ngọc Tâm và ba anh em nhà họ Văn. Bắt đầu điều tra nhà nghỉ cùng khách sạn ở Hải Phòng. Nếu như có tin tức, ngay lập tức báo cho anh ta biết.

Nơi ở của Văn Báo!

Hắn nhận được điện thoại của Trần Văn Sơn xong, nói với Văn Long và Văn Hổ: “Anh cả, anh hai! Văn Sơn sư bá muốn chúng ta tra khách sạn ở Hải Phòng. Nói khu nam bên kia có cửu đường tra, khu bắc bên này để anh em chúng ta tra.”

Văn Long nói: “Cậu ba, vậy còn chờ gì, nhanh phái người đi tra đi!”

Văn Báo nhíu mày nói: “Tại sao tôi cảm giác chuyện lần này có cái gì đó không đúng!”

“Làm sao mà không đúng?” Văn Hổ hỏi.

Văn Báo nói: “Làm sao mà cậu chủ sư bá chân trước vừa bế quan, Hải Phòng liền xảy ra chuyện. Văn Sơn sư bá nói, lúc chiều, Bạch Hồng Liên gặp tập kích rồi.

Lần này, trực tiếp vận dụng cửu đường cùng chúng ta tra rõ toàn bộ Hải Phòng, xem ra đối thủ không đơn giản rồi!”

Văn Hổ nói: “Sợ cái gì! Cậu chủ và sư bá đã là cao thủ Thiên Bảng rồi. Mà ông Khổng cũng đã là cao thủ thần bảng. Còn có một đám cao thủ sư phó cùng Văn Sơn sư bá, Tiết Ân bọn họ. Coi như địch nhân lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có lợi hại hơn cao thủ thần bảng? Chúng ta chỉ phụ trách đem người tìm ra, muốn đánh muốn giết lại không cần chúng ta.”

Văn Báo gật đầu nói: “Nói cũng phải nhỉ! Nhưng mà, võ công của an hem chúng ta cũng quá kém. Sư phó nói chúng ta đã qua tuổi tác học võ tốt nhất, hôm nào để cậu chủ sư bá chỉ dạy chúng ta mấy chiêu. Có chỉ điểm của cậu ấy, nhất định sẽ làm cho chúng ta được ích lợi vô cùng.”

Con ngươi Văn Long và Văn Hổ sáng lên, phụ họa nói: “Đúng đúng đúng! Cậu chủ sư bá so với sư phó còn lợi hại hơn. Có thể được cậu chủ sư bá chỉ điểm, công phu của chúng ta khẳng định sẽ tiến một bước.”

Văn Báo chợt giội cho chậu nước lạnh nói: “Nhưng mà, cậu chủ sư bá đang bế quan mà. Chờ cậu ấy ra, rồi nói sau!”

Văn Long nói: “Vậy thừa dịp trong lúc cậu chủ sư bá bế quan, chúng ta biểu hiện tốt một chút đi. Đến lúc đó, cậu ấy khẳng định sẽ đáp ứng chỉ điểm chúng ta.”