Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1712



Bảo vệ theo vào đến nơi, báo cáo nói với Văn Báo: “Anh Báo, người phụ nữ này là ông chủ Trịnh đưa đến. Chúng tôi đã tra thân phận của cô ta, không có vấn đề!”

Văn Báo nhẹ gật đầu, khoát tay áo, phân phó thủ hạ nói: “Một hồi nữa ông chủ Trịnh tới, lại dẫn ông ta vào đây.”

“Vâng!” Bảo tiêu lên tiếng, quay người đi ra ngoài.

Văn Báo vỗ vỗ chỗ ngồi bên người, kêu lên với cô gái kia: “Cô nàng, tới đây!”

Người phụ nữ kia xoay thân eo quơ như rắn nước, chân đạp giày cao gót, nện bước chân ưu nhã gợi cảm, đi về phiá Văn Báo.

Người ngồi vào lòng Văn Báo, Văn Báo đưa tay ôm eo nhỏ của người phụ nữ, đắc ý cười nói với Văn Hổ: “Anh hai, dáng người cô nàng ngoại quốc rất tốt! Cái cô nàng này tôi muốn, một hồi nữa ông chủ Trịnh đến anh lại chọn một cô đi.”

Văn Hổ che lấy một ngụm răng vàng khè, cười một cái nói: “Chú ba, mày có phải bị em dâu lạnh nhạt hay không? Làm cho giống như mấy bối đời chưa từng thấy phụ nữ vậy.”

Văn Báo nhổ ngụm xì gà, nói: “Tôi đối với người phụ nữ này có mắt duyên, một chút liền chọn trúng cô ấy rồi”

Nói xong, tay nâng cái cằm bóng loáng của người phụ nữ bên cạnh lên, hỏi: “Mỹ nhân, cô là người quốc gia nào?”

“Nước Úc!”

“Nha! Cô biết nói tiếng Việt à.” Văn Báo hôn một cái trên mặt người phụ nữ. Cao hứng nói: “Tôi còn chưa học hết chữ nữa này, đùa nghịch chưa đủ nghiền đâu. Người trong nước Úc? Ừ! Không tệ. Khó trách làn da trắng như vậy.”

“Các cô có bao nhiêu chị em thế?” Văn Báo hỏi.

“Ba người!” Người phụ nữ trả lời.

Văn Báo nghe lại vui mừng, vừa cúi xuống nhìn người đẹp trong ngực, nói: “Một hồi nữa theo giúp tôi uống chút rượu, sau đó tôi dẫn cô đi khách sạn năm sao.”

Người phụ nữ biểu lộ một mặt chất phác, nhẹ ‘vâng!’ một tiếng.

“Không phải nói cô nàng ngoại quốc các người đều rất hào phóng sao? Như thế nào mà lại ngại ngùng vậy.” Văn Báo nhạo báng nói với người phụ nữ.

Văn Hổ nhổ ngụm sương mù, híp mắt nói: “Người ta vừa tới, chưa có thích ứng một chút, không quen khí hậu mà!”

Văn Báo nghe cười lên ha hả.

Lúc này, người phụ nữ vũ mị cười một tiếng, đứng dậy dạng chân trên đùi Văn Báo.

“Ai da! Nhanh như vậy đã thích ứng được rồi. Không tệ! Không tệ!”

Người phụ nữ ngồi trên đùi Văn Báo, vặn vẹo mấy lần.

Văn Báo bóp tắt xì gà trong tay, nói với Văn Hổ: “Anh hai, tôi đã nói phụ nữ ngoại quốc rất biết chơi mà!”

Văn hổ ‘Hắc hắc!’ cười hai tiếng, nghĩ thầm: “Ông chủ Trịnh kia cùng cô nàng khác, làm sao còn chưa tới?”

Người phụ nữ duỗi ra bạch hai tay, phủ trên hai gò má Văn Báo.

Văn Báo một bên hưởng thụ lấy, một bên đắc ý cười.

Hoàn toàn không nghĩ tới, tử thần ngay tại lặng lẽ giáng lâm.

Lúc hai tay người phụ nữ phủ ở sau hai gò má Văn Báo, trên tay bỗng nhiên ganh đua lực, liền nghe ‘Răng rắc!’ một tiếng, toàn bộ đầu Văn Báo, liền quay một trăm tám mươi độ về đằng sau.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, Văn Hổ cả kinh mắt trừng ngây mồm, xì gà trong miệng, cũng lặng yên rớt xuống.

Người phụ nữ giết chết Văn Báo, trực tiếp lao tới Văn Hổ.

Văn Hổ không tránh kịp, bị người phụ nữ ép đến ở trên ghế sô pha.

Hai tay người phụ nữ gắt gao bóp lấy cổ Văn Hổ, Văn Hổ bị siết đến hô hấp bị tắc nghẽn, không thở nổi.

Đột nhiên nhớ tới trước đó Nông Tuyền có dạy qua một chiêu.

Nếu là có người kiềm ở cổ, liền dùng sức tách tay của đối phương ra, nhắc lại lên gối tại bờ mông. Lại hướng lên huyệt dương quan chỗ eo, càng là huyệt vị trí mạng. Một khi lọt vào bạo kích, sẽ để cho đối phương lập tức tê liệt.

Văn Hổ sử xuất khí lực, bắt đầu cứng rắn tách cánh tay người phụ nữ ra.

Người sắp tử vong, sẽ đem tiềm lực giấu ở trong thân thể đều kích phát ra đến. Thế mà thật bị Văn Hổ ngạnh ngạnh sinh sinh đẩy ra khe hở.

Đạt được cơ hội thở dốc, Văn Hổ xách đầu gối hướng bờ mông người phụ nữ đụng vào.

Một kích này, người phụ nữ bị đá của Văn Hổ bay lên, đâm vào trên tường.

Văn Hổ sau khi đứng lên, quơ lấy bình rượu trên bàn, hướng về đầu người phụ nữ hung hăng đập xuống.

Chỉ tiếc, một đập rơi vào khoảng không. Bị người phụ nữ một cước đá vào trước ngực Văn Hổ, đạp hắn bay ra ngoài.

Bảo tiêu ngoài cổng, nghe được bên trong truyền đến động tĩnh đánh nện, không khỏi liếc mắt nhìn lẫn nhau.

Một thủ hạ nói với cận vệ Văn Báo: “Anh Khánh, lão đại ở bên trong chơi đến mức này à!”

Người gọi là anh Khánh này là thủ lĩnh nhóm vệ sĩ, quát thủ hạ nói: “Không cho phép lắm miệng, nếu để cho anh Báo nghe được, cẩn thận cắt đầu lưỡi của mày đấy.”

Thủ hạ kia dọa đến đóng chặt miệng môi, nơi nào còn dám lắm miệng.

Điền Khánh nghe được thanh âm đánh nện bên trong càng ngày càng rất, không khỏi nhíu mày. 

Hắn cảm thấy có chút là lạ, đi tới cửa chỗ đang muốn nhìn tình huống bên trong một chút.

Một tiếng ‘bịch’... vang lên, toàn bộ cửa phòng vỡ vụn ra, thân thể Văn Hổ rắn chắc đâm vào trên tường hành lang.

Chỉ thấy trên bụng Văn Hổ cắm bình rượu vỡ vụn, khuôn mặt tức thì bị đánh cho hoàn toàn thay đổi, thảm không nỡ nhìn một bộ bộ dáng.

Điền Khánh móc ra chủy thủ vọt vào trong phòng.

Mới vừa vào cửa, liền bị nữ nhân trong phòng, một cước đạp bay ra.

Những bảo tiêu khác thấy Văn Hổ đã chết, cùng nhau lao đến người phụ nữ.

Chỉ thấy người phụ nữ đưa tay đoạt lấy chủy thủ một người trong đó, một đao đâm vào tên trái tim bảo tiêu kia.

Cô ta dùng tay ôm theo thi thể bảo vệ, làm bia đỡ đạn, một mực đẩy về phía trước.

Thủ hạ của Văn Báo, bị người phụ nữ giết đến người ngã ngựa đổ, mười mấy người hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.

Đi tới chỗ cửa, bảo an thủ ngoài cửa phòng toàn bộ vọt vào.

Những người này bao bọc vây quanh người phụ nữ.

Điền Khánh che lấy vết thương, nói với huynh đệ bên người: “Các anh em, người phụ nữ này giết anh Báo và anh Hổ. Chúng ta không thể thả cô ta đi. Lên cho tao! Thay anh Báo báo thù.”

Đúng lúc này, ngoài cửa rối loạn tưng bừng.

Lại có hai người phụ nữ ngoại quốc vọt vào.

Người phụ nữ bị vây quanh, toàn lực chém giết ra ngoài.

Người phụ nữ được cứu viện yểm hộ, người phụ nữ bị nhốt rốt cục có thể đào thoát.

Ba người sau khi lên xe, rất nhanh liền rời khỏi hộp đêm!

Cận vệ Văn Báo là Điền Khánh, một bên chỉ huy thủ hạ đuổi theo nữ nhân chạy trốn, một bên gọi điện thoại báo cáo cho Văn Long.

Văn Long vừa muốn nằm xuống, liền tiếp nhận được điện thoại Điền Khánh đánh tới.

Điện thoại vừa kết nối, liền nghe Điền Khánh trầm giọng nói: “Anh Long, anh Báo và anh Hổ ở hộp đêm xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?’ Văn Long gấp giọng hỏi.

“Anh Báo và anh Hổ, bị một người phụ nữ ngoại quốc giết rồi!”

“Cái gì?” Văn Long nghe được tin tức này, bị cả kinh trợn mắt hốc mồm.

Điền Khánh nói: “Đối phương là sát thủ chuyên nghiệp, chúng em căn bản ngăn cản không nổi.”

“Người phụ nữ kia là làm sao đi vào phòng mướn?” Văn Long hỏi.

“Là ông chủ Trịnh phái tới.” Điền Khánh trả lời.

Văn Long phân phó với Điền Khánh nói: “Nhanh! Nhanh đi đem cái ông chủ Trịnh bắt lại cho tao. Chuyện này, khẳng định hắn không thoát khỏi liên quan.”

“Vâng, em dẫn người của chúng ta đi rồi. Nhưng mà, em cần viện thủ.”

“Tao sẽ để cho A Bưu dẫn người tới chi viện.” Văn Long nói.

Sau khi cúp điện thoại, Văn Long lập tức bấm điện thoại Trần Văn Sơn, báo cáo với anh ta nói: “Văn Sơn sư bá, xảy ra chuyện rồi! Báo và Hổ, bọn nó...”

“Bọn hắn thế nào?” Trần Văn Sơn hỏi.

Văn Long bi thống nói: “Bọn hắn bị một đứa con gái Tây giết chết rồi.”