Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1754



Ngày hôm sau!

Sau khi Quỷ Y tỉnh lại, ông ta duỗi lưng, xuống giường vận động gân cốt một chút.

“Cốc, cốc cốc...!”

Ngoài cửa là tiếng gõ dồn dập.

“Vào đi!” Quỷ Y gọi.

Triệu Khang đẩy cửa bước vào, chào hỏi Quỷ Y: "Quỷ Y tiên sinh, ông tỉnh rồi!”

Quỷ Y thấy Triệu Khang cầm khăn mới tinh cùng bàn chải đánh răng và những thứ khác trong tay, hỏi: "Cậu lấy mấy thứ này làm gì?"

Triệu Khang trả lời: "Những thứ trong khách sạn thường không hợp vệ sinh, chủ yếu là những thứ rẻ tiền. Tối qua tôi đã đi siêu thị để mua cho ông một số đồ dùng mới.”

“Ừ để nó trong nhà tắm đi, lát nữa tôi đi rửa ráy!”

Triệu Khang dạ một câu rồi mang những đồ trên tay để vào nhà tắm.

Bước ra khỏi nhà tắm, Triệu Khang nói với Quỷ Y: "Quỷ Y tiền bối, bữa sáng ở khách sạn này thường từ 7-9 giờ sáng, ông muốn dùng bữa sáng ở đây hay muốn ăn thứ gì khác?”

“Quanh đây có đồ gì ngon không?”

Có một quán bán quẩy với sữa đậu nành rất ngon, là một quán lâu năm, chỉ có điều điều kiện vệ sinh ở đó có tệ một chút.

“Không vấn đề gì, ngon là được rồi. Lát nữa đưa ta đi nếm thử!” Quỷ Y ra lệnh cho Triệu Khang.

“Được ạ!” Triệu Khang vội vàng đáp ứng.

Triệu Khang ở bên cạnh nhẫn nại chờ cho tới khi Quỷ Y tắm xong rồi đưa ông ta tới cái quán nhỏ đã giới thiệu đó.

Quỷ Y ăn xong thì tỏ ra rất hài lòng, khen đồ ăn của quán này thực sự ngon.

Cái quán này mặt tiền không to lắm, nhưng mà buôn bán lại rất đắt khách. May là Triệu Khang đưa ông ta tới quán khá sớm, vì vậy vẫn còn chỗ ngồi.

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt dữ tợn chen chúc vào cửa hàng và nói với chủ cửa hàng: "Ông chủ, lấy cho mười cái quẩy, ba túi sữa đậu nành, hai bát hoa đậu.”

“Ài. Có liền có liền!” Chủ quán vừa chiên quẩy vừa đáp lời người đàn ông kia.

Người đàn ông đó trùng hợp lại lui tới bên cạnh của Quỷ Y, thấy Quỷ Y bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, một đôi giày cao su, y phục trên người thì giống như ba năm chưa giặt, lại có mùi mồ hôi vừa hôi vừa chua, lẩm bẩm một câu: "Thật là xui xẻo, đến ăn mày cũng tới quán này ăn.”

Những câu này của anh ta đã lọt vào tai của Quỷ Y và Triệu Khang. Triệu Khang vừa nghe tới thì phẫn nộ không kiềm chế được mà đứng phắt dậy, xông về phía ấy và quát lên: "Này, anh vừa nói cái gì?”

Hậu duệ của nhà họ Triệu, chẳng hạn như Triệu Hùng, Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hằng, đều giống như những người có tri thức, hình tượng nho nhã đẹp trai.

Nhìn vóc dáng của tên đó, dường như có thể nhét cả người Triệu Khang vào, thì trong mắt hắn làm sao coi một Triệu Khang nhỏ bé ra gì cơ chứ, hắn dùng mũi hừ nhẹ một tiếng, đoạn nói: "Tôi nói thứ chó, mèo mà cũng đến đây tiêu dùng rồi! Sao nào, thằng nhóc nhà cậu không phục hả?”

Triệu Khang cầm chén sữa đậu nành vẫn còn một nửa lên ném trực tiếp về phía mặt người đàn ông kia.

Anh ta né không kịp, trực diện bị cái chén bay đó đáp trúng mặt, đầy mặt là loang lổ những vết sữa còn sót lại.

Bực tức cao độ, anh ta đá một phát về phía Triệu Khang.

Lúc này chỉ thấy Quỷ Y nhanh chóng đưa tay ra, chọc vào đùi của anh ta trong nháy mắt khiến chân anh ta không nhúc được, không tài nào bỏ xuống được cứ giơ lên cao cao như vậy.

Thân thể người đàn ông tê dại, một chân đứng mãi không vững, bộp một tiếng anh ta ngã nhào ra đất.

Biến cố xảy ra có phần đột ngột, khiến mọi người ở đây bị dọa một phen.

Chủ quán thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra ngăn cản: "Các vị, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tiệm chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ, khó có thể chịu được sự giày vò của các bạn. Thế này đi! Bữa ăn hôm nay của hai người, coi như tôi mời!”

Triệu Khang cầm ra tờ mệnh giá 350 nghìn ra quẳng lên bàn, nói với chủ quán: "Ông đây không thiếu tiền, không cần free! Tiền thừa, không cần thối!”

"Cái này..." Ông chủ cửa hàng vẻ mặt khó xử.

Triệu Khang có Quỷ Y làm hậu thuẫn, làm sao có thể sợ người đàn ông mặt mày hung tợn này, Triệu Khang tới gần anh ta, lạnh lùng nói: "Anh bạn, nhớ cho kỹ, không phải vóc dáng tráng kiện là lợi hại! Sau này khi ra đường hãy mở mắt to ra một chút!”

Quỷ Y đột nhiên chen vào một câu: "Phế bỏ hai chân của hắn đi!”

Triệu Khang nghe xong có chút kinh ngạc.

Quỷ Y nói xong thì hai tay chắp sau lưng đi ra ngoài tiệm.

Triệu Khang hiểu đây là một thử thách của Quỷ Y đối với mình, cầm lấy một cái ghế, trực tiếp đập vào chân người đàn ông kia.

Hai tiếc cốp cốp của xương cốt vang lên, hai chân của anh ta coi như phế rồi. Anh ta đau tới nghiến răng chịu đòn.

Triệu Khang lên tiếng cảnh cáo anh ta một lần nữa: "Hãy nhớ, cái gì gọi là ếch chết tại miệng!” Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Chủ quán với thực khách ở đó bị dọa cho đần người hết cả ra.

Không ngờ được rằng một thanh niên trắng trẻo mảnh khảnh lại động thủ mà ngay cả ánh mắt cũng không chớp, đúng là một kẻ tàn nhẫn.

Người đàn ông này là một tên lưu manh côn đồ thất nghiệp trên "huyện Thạch Điền". Bình thường, chuyện đánh nhau gây chuyện là không ít. Cho nên, người của huyện Thạch Điền gần như ai cũng đều biết anh ta.

Cũng có thể do làm quá nhiều chuyện xấu, nên cũng không ai đồng cảm với anh ta.

Triệu Khang đuổi kịp Quỷ Y thì lập tức hồi báo: "Thưa Quỷ Y tiên sinh, tôi theo sự phó thác của ông, đã đem hai chân của anh ta phế bỏ.”

Chỉ nghe Quỷ Y “Ừ!” một tiếng rồi nhanh chân bước vội về phía khách sạn.

Triệu Khang chạy theo phía sau, nhưng như thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của "Quỷ Y".

Sau khi đến cửa khách sạn, Triệu Khang gặp Quỷ Y đang chờ mình, cậu thở hổn hển chạy tới, tay chống eo nói với Quỷ Y: "Quỷ Y tiền bối, lực chân của ngài thật sự là quá nhanh! Tôi căn bản là không thể theo kịp.”

“Tôi muốn kiểm tra một chút lực chân của cậu, võ công của cậu kém quá, muốn thành cao thủ Thiên bảng, chí ít cũng cần tới ba năm.”

Triệu Khang nghe thấy thì kinh ngạc hết sức.

Ba năm là có thể thành cao thủ của Thiên bảng là điều mà có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ đến.

Nghe đến đây, Triệu Khang vội vàng xoay người quỳ xuống trước mặt Quỷ Y: "Quỷ Y tiền bối, xin hãy truyền dạy võ công cho tôi, khiến tôi có thể ngang hàng với Thiên bảng cao thủ thì ông thật sự giống như cha mẹ tái sinh của tôi vậy.”

"Đứng dậy đi! Cậu căn cơ tuy rằng kém một chút, nhưng cũng coi như là có chút thông minh. Quan trọng là cậu có sự tàn nhẫn, nhưng cũng làm cho tôi hài lòng.” Quỷ Y nói xong thì đi thẳng lên phòng để lại Triệu Khang đang chết lặng tại chỗ.

Anh ta không hiểu những lời Quỷ Y vừa nói rốt cuộc có ý gì. Là đã nhận mình làm đồ đệ hay là chưa?

Anh vội đứng dậy rồi vội vàng đi vào khách sạn.

Sau khi vào khách sạn, một thủ hạ của Thiên Thủ Nhân Đồ chạy đến nói với Triệu Khang: "Triệu Khang, anh nhanh tới phòng của Mặt Nạ đại nhân đi! Ông Tựu có việc tìm anh.”

Triệu Khang “Ò!” một tiếng rồi nhanh chân đi về phía phòng của Mặt Nạ.

Ở trong phòng bây giờ thì Mặt Nạ, ông Tựu, Thiên Thủ Nhân Đồ, Phiên Tăng và Quỷ Y đều có mặt.

Vào phòng xong thì Triệu Khang chào hỏi tất cả mọi người.

Triệu Khang vốn định thị hầu bên cạnh Quỷ Y nhưng lại lo lắng Thiên Thủ Nhân Đồ sẽ “ghen tuông” nền đành quy quy củ củ đứng bên Thiên Thủ Nhân Đồ.

Lại nghe Mặt Nạ nói: "Quỷ Y tiền bối, Phiên Tăng tiền bối, chúng tôi đã nghiên cứu xong phương án tấn công. Nếu cả hai người đồng ý, chúng ta sẽ ấn định thời gian tấn công, sớm có thể động thủ với Ngũ Tộc Thôn!”

“Đợi một chút!” Quỷ Y phán.

Những ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Quỷ Y.

Quỷ Y tiếp lời: "Hôm nay tại đây, tôi có một chuyện cần tuyên bố.”

Đám đông nín thở, chờ đợi những lời tiếp theo.

“Tên thằng nhóc Triệu Khang này rất khá, tôi chuẩn bị nhận cậu ta làm con nuôi!”

Lời này vừa nói ra đã khiến mọi người hết sức kinh ngạc.

Cả cái giang hồ này, ai mà không muốn làm con nuôi của Quỷ Y chứ.

Quỷ Y và cái tên Triệu Khang này chỉ là mới quen biết, mà Quỷ Y đã muốn nhận cậu ta làm con nuôi. Đối với Triệu Khang mà nói thì đây là phúc lớn của ông trời ban cho.