Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 206



Khi đám người Triệu Hùng và Lý Thanh Tinh đến “Hội trường Trung tâm Hội nghị và Triển lãm” thì ở đây đã kín hết chỗ ngồi. Lý Thanh Tịnh chết lặng, cô không ngờ buổi biểu diễn này lại có nhiều người như vậy, thậm chí còn có nhiều người mặc cả với đám người “bán vé” gần đó để mua vé. Có điều vẫn có nhiều người phải đứng hình trước giá vé là 3000 tệ này. Lý Diệu Linh gọi điện cho Đỗ Mỹ Ngân, hỏi bọn họ có đến hay không. Đỗ Mỹ Ngân nói là họ đã đến rồi. Lý Diệu Linh bảo Đỗ Mỹ Ngân đi đến cửa VIP. Chưa đầy năm phút, Đỗ Mỹ Ngân đã dẫn ba bạn học nữ khác cùng đến. “Diệu Linh! Vé đâu?” Đỗ Mỹ Ngân hỏi Lý Diệu Linh. Lý Diệu Linh cầm vé trong tay, phát cho đám người Đỗ Mỹ Ngân và nói với họ: “Thấy chưa, là vé super VIP đấy, các cậu sẽ được ngồi trên một hàng ghế cách sân khấu gần nhất.” Đỗ Mỹ Ngân nhìn những chỗ ngồi này, quả thật là những vị trí hoàng kim trong sơ đồ chỗ ngồi. Anh rể của Lý Diệu Linh chỉ là một người tài xế, làm sao kiểm tra được vị trí tốt như vậy? “Diệu Linh, đây không phải là phiếu giả chứ?” Đỗ Mỹ Ngân lo lắng nói. Lý Diệu Linh cũng không dám chắc, cô ấy cũng sợ Triệu Hùng đưa mình vé giả. Triệu Hùng nghe vậy liền mỉm cười, gọi Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, bảo các bạn học vào đi!” Anh bế đứa bé, đi về phía lối đi VIP. Cố Minh Tuyết thấy Lý Thanh Tịnh ở đây nên không dám lỗ mãng. Đợi Lý Thanh Tịnh đi theo, mới đi cùng với Trần Văn Sơn và Nông Tuyền đi vào lối VIP. Lý Diệu Linh thấy đám người Triệu Húc thuận lợi thông qua chỗ soát vé trên lối VIP, mới quay qua khoe khoang với Đỗ Mỹ Ngân: “Cậu thấy chưa? Anh rể của tôi và mấy người kia đều đi vào được, đây sao có thể là vé giả chứ?” Đỗ Mỹ Ngân vỗ vai Lý Diệu Linh, vui vẻ cười nói: “Được rồi! Được rồi! Tôi biết anh rể của cậu lợi hại rồi. Chờ xem hết buổi biểu diễn, mấy người chúng tôi sẽ mời cậu một bữa lẩu, có được không?” “Được! Chính là các cậu nói đấy.” Mắt Lý Diệu Linh sáng lên, kéo tay Đỗ Mỹ Ngân, thuận lợi đi qua lối đi VIP. Bên kia lối đi VIP trưng bày một số đồ uống, tất cả đều được lấy miễn phí. Lý Diệu Linh và đám người Đỗ Mỹ Ngân mỗi người cầm trên tay một chai nước uống, đi theo sát đám người Triệu Hùng. Một số nữ sinh nói nhỏ với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, anh rể cậu làm nghề gì vậy? Hình như là rất có quyền lực.” “Anh ta là tái xế của…ông chủ!” Lý Diệu Linh cố ý dừng lại, trêu chọc mấy người bạn cùng lớp. “Hóa ra chỉ là tài xế!” Nữ sinh vừa hỏi câu đó hơi tỏ vẻ thất vọng, cô cứ tưởng rằng anh rể Lý Diệu Linh là một ông chủ cơ chứ. Đỗ Mỹ Ngân giải thích: “Các cậu đừng đoán mò nữa, để tôi nói cho các cậu nghe. Anh rể của Diệu Linh là lái xe riêng của Trần Thiên Trung, người giàu nhất thành phố chúng ta đấy.” “Tài xế của Trần Thiên Trung?” Nữ sinh vừa hỏi khi nãy lộ đầy vẻ khiếp sợ, tuy là tài xế nhưng người ta là tái xế của Trần Thiên Trung, người giàu nhất nước, như vậy là rất khác biệt đấy. Mấy nữ sinh đều nghĩ rằng Triệu Hùng có được mấy tấm vé này là dựa vào quan hệ của anh với Trần Thiên Trung. Sau khi ngồi vào chỗ, đám người Lý Diệu Linh và Đỗ Mỹ Ngân đều vô cùng kích động. Vị trí này thật sự quá tốt để quan sát một buổi biểu diễn, tầm nhìn hướng thẳng lên sân khấu, chắc chắn là một vị trí tốt nhất. Những nhân viện công tác hiện trường lần lượt phát cho mỗi người một cây gậy phát sáng. Dương Thị Ánh cũng vô cùng thích thú. Từ trước đến nay, cô chưa từng xem qua buổi hòa nhạc nào. Nhưng cô cũng biết Triệu Hiền là một ngôi sao rất có thực lực. Bởi vì ở nhà, Triệu Hùng thường xuyên phát những bài hát của em gái Triệu Hiền. Bên trái Triệu Hùng là con gái, bên phải là vợ Lý Thanh Tịnh. Cố Minh Tuyết cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Triệu Hùng, ngồi ở bên cạnh Nông Tuyền, thỉnh thoảng lại quay qua nhìn Lý Diệu Linh. Cả hai đều đang bĩu môi rồi quay đầu đi chỗ khác, rõ ràng là không ai chịu nhường ai. Mọi người ở những lối khác cũng dần lũ lượt đi vào. Rất nhanh sau đó, toàn bộ sân vận động đã chật kín chỗ ngồi. Sau khi trời tối dần, ánh đèn sân khấu lại càng thêm chói mắt.

Tuy rằng Triệu Hiền còn chưa lên sân khấu, nhưng dưới khán đài đã chật ních cả biển người đang vô cùng háo hức chờ mong.

Điều khác biệt lớn nhất giữa đi tham dự concert với ngồi nhà xem TV chính là có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt này.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Thanh Tịnh tham gia concert, không ngờ những fan hâm mộ lại có thể cuồng nhiệt đến mức như thế này.

Bên cạnh Lý Thanh Tịnh ngoại trừ Triệu Hùng ra còn có Nông Tuyền, cô để Nông Tuyền với Cố Minh Tuyết thay đổi chỗ ngồi. Hiện giờ cô còn đang giận dỗi Triệu Húc, ngoại trừ nói chuyện bình thường ra, cô không hề muốn có chút tiếp xúc nào với anh.

Triệu Húc nhìn ra được tâm tư của vợ mình, anh không nhịn được mà bật cười khổ một tiếng. Xem ra phải dỗ dành Lý Thanh Tịnh nhiều một chút mới được.

Lý Thanh Tịnh đã lăn lội trong thương trường nhiều rồi, cho nên cực kỳ giỏi bắt chuyện. Cô quay sang dò hỏi Cố Minh Tuyết: “Minh Tuyết này, gần đây có mã cổ phiếu nào tốt tốt không?”

Cố Minh Tuyết đang định giới thiệu mã cổ phiếu của tập đoàn Hùng Quang đang trên đà tăng giá, nhưng rồi lại sợ tiết lộ thông tin giao dịch. Thế là bèn giới thiệu những mã cổ phiếu khác, nói là những cổ phiếu tầm trung, trong vòng ba tháng mức sinh lời sẽ lên tới 50%.

Mức sinh lời 50% cũng có nghĩa rằng, nếu đầu tư 4 tỷ là có thể kiếm 2 tỷ về tay rồi, nếu như đầu tư 10 tỷ thì sẽ được cầm 5 tỷ tiền lãi mang về.

Lý Thanh Tịnh nghe xong thì vô cùng kích động, mình lấy tiền lãi từ việc cho ngân hàng vay, ba tháng là có thể kiếm được tầm mười bảy mười tám tỷ rồi. Còn công ty của mình đầu tư những hơn ba mươi lăm tỷ mà mỗi năm chỉ thu về được có mười đến mười lăm tỷ mà thôi. Đây đích thị là món đầu tư sinh lời cực ngon ăn.

Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài, nói mình vừa mới đi vay ba mươi lăm tỷ từ ngân hàng xong, đập vào công ty hết rồi, số tiền mặt hiện giờ chỉ có hơn 1 tỷ mà thôi.

“Đi vay?”

Cố Minh Tuyết nghe xong thì khiếp sợ vô cùng, Triệu Húc đường đường là người nắm giữ khối tài sản hàng nghìn tỷ, vậy mà Lý Thanh Tịnh lại đi vay ngân hàng?

Triệu Húc dường như phát hiện được Cố Minh Tuyết đang kinh ngạc vì điều gì, không khỏi ho nhẹ “Khụ! Khụ” hai tiếng.

Lúc này Cố Minh Tuyết mới đột nhiên nhớ ra, Lý Thanh Tịnh vẫn chưa biết thân phận thật sự của Triệu Húc.

“Chị dâu à! Đầu tư tài chính là công việc có tính mạo hiệm rất cao, món đầu tư như cổ phiếu này, mang tiền nhàn rỗi đi đầu tư thì còn được, chứ nếu như dùng tiền  đi vay thì em không khuyến khích đâu. Dù sao thì tính rủi ro cũng quá lớn, mà em cũng không phải thần tiên, không thể nắm chắc 100% biến động của thị trường được, nhưng mà hai mã cố phiếu này em dám chắc 90% nó sẽ sinh lời 50% trong vòng 3 tháng.”

Lý Thanh Tịnh “Ồ” một tiếng, sau đó nói: “Chị cũng dùng tiền nhàn rỗi đi mua mà, chờ sau này có nhiều tiền hơn rồi thì lại tới tìm em chơi một vố lớn hơn!”

“Triển luôn!”

Một khi Lý Thanh Tịnh với Cố Minh Tuyết đã bàn về chuyện “kiếm tiền” rồi thì sẽ chẳng bao giờ ngừng lại được.

Trong lòng Lý Diệu Linh vẫn đang ôm một bụng lửa giận!

Sao mắt nhìn của bà chị Lý Thanh Tịnh của mình lại kém đến thế nhở, Cố Minh Tuyết này vừa nhìn là biết thích Triệu Húc rồi, vậy mà chị mình lại còn tốt bụng ngồi bàn việc làm ăn.

Cố Minh Tuyết dường như muốn khoe khoang với Lý Diệu Linh, cô ta liếc sang nhìn Lý Diệu Linh một cái rồi lại quay lại tiếp tục cuộc hàn huyên không hồi kết với Lý Thanh Tịnh.

Được một lát, một bản nhạc sôi động bỗng được bật lên, chỉ thấy những ánh đèn pha trộn vào nhau, vũ công đã bắt đầu lên sân khấu.

Khán đài ngay lập tức sôi trào, không ngừng hò hét hai từ “Triệu Hiền”.

Triều Hiền lấy bài “Thời đại tốt nhất” để làm ca khúc mở màn.

Ca khúc này là ca khúc chủ đề trong album đầu tiên trong sự nghiệp của Triệu Hiền, cũng là ca khúc giúp anh ấy thành danh. Vốn dĩ là một bản ballad nhưng sau khi qua tay DJ, nó lại trở nên sôi động vô cùng!

Triệu Hiền cất tiếng hát: “Chúng ta bước tới thế kỷ mới, cùng nhau chạy theo dòng thời gian! Thời đại này, chính là thời đại tốt nhất! Chúng ta phải cố gắng không ngừng, cũng phải biết cách tận hưởng cuộc sống. Cùng nhau ta đứng lên! Hãy đững lên…!”

Khán giả ở trên khán đài đã hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc, cùng Triệu Hiền ngân vang những ca từ tuyệt vời. Mọi người không ngừng đung đưa những chiếc gậy huỳnh quang, không ngừng gào thét tên của Triệu Hiền.

Lúc này, Hà Quý Nam cùng Hán Vân Hiển cũng đã đi tới chỗ ngồi ở khu vực VIP.

Hán Vân Hiển khều khều tay của Hà Quý Nam, khẽ chỉ về phía chỗ ngồi ngay phía trước Triệu Húc.

Ánh mắt của Hà Quý Nam bỗng hiện lên ánh nhìn nguy hiểm, không ngờ có thể gặp tên nhãi Triệu Húc ở chỗ này. Thấy Trần Văn Sơn với Nông Tuyền cũng ở đấy, biết rằng không thể đánh lại anh ta. Vì vậy nên chỉ có thể ngậm một bụng lửa giận.

Hà Quý Nam quay sang nói với Hán Vân Hiển: “Vân Hiển, tôi bảo cậu nói với quản lý của Triệu Hiền rằng mời cô ta dùng bữa, cậu nói chưa đấy?”

“Nói rồi! Nhưng lại bị quản ký của Triệu Hiền từ chối!”

“Từ chối sao?”

Hà Quý Nam cười lạnh nói: “Nơi đây là đất Hải Phòng, là ngôi sao lớn Triệu Hiền thì có gì giỏi lắm đâu? Nếu như Triệu Hiền đã không nể tình thì chúng ta cũng chẳng cần khách khí với cô ta làm gì nữa.”

Hán Vân Hiển chỉ mong sao xung quanh bốn phía Hà Quý Nam đều là thù địch thôi, còn cố ký khích bác Hà Quý Nam: “Concert lần này của Triệu Hiền là do công ty giải trí Hoa Tỷ tổ chức. Toàn bộ trọng trách đảm bảo an toàn của Triệu Hiền đều do Hoa Tỷ gánh vác, cậu không sợ đắc tội với bọn họ sao?”