Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 208



Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cùng mọi người đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Triệu Hiền ra tới.

Cố Minh Tuyết nóng vội nói: “Sao giờ còn chưa thấy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Triệu Hùng cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhưng thật ra Lý Thanh Tịnh hiểu ý mà nói: “Cô ấy là người nổi tiếng, hẳn là có chút việc, chúng ta đợi thêm một chút.”

Lý Diệu Linh, Đỗ Mỹ Ngân và đám bạn đợi không được Triệu Hiền chắc chắn là sẽ không chịu để yên. Họ đồng ý với cách nói của Lý Thanh Tịnh, muốn tiếp tục chờ.

Triệu Hùng nói: “Mọi người ở chỗ này đợi, tôi và Nông Tuyền ra ngoài hút điếu thuốc, thuận tiện đi ngang xem thử như thế nào.”

Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói: “Hai người đừng đi xa, sợ là đến lúc đó đại minh tinh Triệu Hiền tới đây còn phải chờ hai người.”

“Yên tâm!”

Triệu Hùng nói xong liền đưa cho Nông Tuyền một điếu thuốc, hai người ngậm điếu thuốc đi đến phòng nghỉ và phòng thay quần áo của diễn viên kiểm tra.

Hai người đi đến lối đi riêng dành cho Triệu Hiền thì nghe thấy tiếng của Hà Quý Nam truyền đến.

Hà Quý Nam mang theo đám người Hán Vân Hiển vây kín Triệu Hiền.

Đám người bảo vệ Triệu Hiền cùng với bảo an tại đây đều bị đánh quỳ rạp trên mặt đất.

Hà Quý Nam thuê một người thọt bảo hộ, người thọt này là cao thủ trên bảng xếp hạng, trong khi người bảo vệ của Triệu Hiền chỉ là lính đánh thuê, không phải là đối thủ của người kia.

Hà Quý Nam nói với Triệu Hiền: “Đại minh tinh à, Hà Quý Nam tôi chỉ muốn mời cô ăn một bữa cơm mà thôi, cô lại không cho tôi mặt mũi như vậy?”

“Mặt mũi? Tôi dựa vào cái gì cho anh mặt mũi?” Gương mặt xinh đẹp của Triệu Hiền lạnh như băng sương nhưng thật ra trong lòng có chút sợ hãi.

“Đại minh tinh, cô đừng quên nơi này là Thành phố Hải Phòng. Mà cô chẳng qua cũng chỉ là một ca sĩ mà thôi, lên giọng cái gì?”

Lúc này, Triệu Hùng mang theo Nông Tuyền đi đến. Vừa đi vừa nói: “Nếu người ta chỉ là ca sĩ, thì anh muốn trèo cao cũng không nổi.”

Hà Quý Nam quay đầu lại nhìn thấy Triệu Hùng mang theo Nông Tuyền thảnh thơi đi đến.

Vừa thấy Triệu Hùng, Hà Quý Nam tức nghiến răng nghiến lợi. Tên này thật đúng là khắc tinh của mình, đi đâu cũng gặp phải.

“Triệu Hùng, anh bớt lo chuyện bao đồng đi?” Hà Quý Nam trừng mắt nhìn Triệu Hùng.

Triệu Hùng búng tay, đầu mẩu thuốc lá vừa vặn dừng ở trước mặt Hà Quý Nam. Anh hơi mỉm cười, nói: “Nếu là tôi càng muốn nhúng tay vào thì sao?”

“Tôi thấy là câu muốn gây chuyện với tôi.” Hà Quý Nam xé rách da mặt, trực tiếp rống to.

Triệu Hùng cười tủm tỉm mà nói: “Anh nói đúng!”

“Người đâu, tiến lên!” Hà Quý Nam đã có chuẩn bị từ sớm, quay sang nói với người thọt.

Người thọt cao một mét sáu tám, một chân khập khiễng nhưng động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Chớp mắt đã thấy người thọt lộn nhào, một chân đá thẳng đến trước mặt Triệu Hùng. Chiêu này tới bất chợt lại còn nhanh như chớp, phóng ngay đến điểm yếu của đối phương. Triệu Hùng còn chưa kịp phản ứng, có một người đàn ông cao to đã che ở trước người anh, đúng là Nông Tuyền.

Nông Tuyền giơ tay đánh trực tiếp vào lòng bàn chân của người thọt.

Hai lực lượng tác động lẫn nhau, cuối cùng người thọt bị hất văng ra ngoài!

Đám người Hà Quý Nam đứng bên cạnh xem âm thầm chặc lưỡi, bọn họ đã tận mắt chứng kiến võ công của người thọt. Một mình hắn có thể đối phó được với mười người bình thường nhưng lại bị Nông Tuyền tay không đánh ngã. Khó trách Triệu Hùng dám kiêu ngạo như vậy, thì ra tên ngốc Nông Tuyền này là một cao thủ.

Đương nhiên, đám người Hà Quý Nam không biết Nông Tuyền lợi hại nhất là chiêu thức “Nắm đấm!”. Biệt danh “Nông phu tam tuyền” của cậu cũng không phải tự dưng mà có. Chiêu thức vừa rồi, Nông Tuyền sử dụng chín phần sức lực nên mới có thể đánh bay người thọt trong vòng một nốt nhạc. 

Người thọt chỉ sử dụng một chân để thăng bằng, sau khi hắn bị Nông Tuyền một tay văng ngã, hắn ở không trung lộn nhào vài vòng, vững vàng rơi xuống mặt đất, cũng không bị thương quá nghiêm trọng. Nhưng lòng bàn chân lại có cảm giác đau thấu tâm can, thì ra một chiêu này của Nông Tuyền có thể ảnh hưởng xuyên qua đế giày. Người thọt hoảng hốt, khập khiễng chậm rãi đi đến trước mặt Nông Tuyền.

Nông Tuyền nhếch miệng cười, đối Triệu Hùng nói: “Cậu chủ, cậu lùi ra phía sau! Người này có chút thú vị.”

Nông Tuyền nói “có chút thú vị”, ý của cậu là người thọt sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

Triệu Hùng gật đầu, dặn dò Nông Tuyền: “Cẩn thận một chút, người thọt không phải là người đơn giản.”

“Vậy chơi mới vui!” Nông Tuyền không hề để ý trả lời.

Đừng nhìn người thọt đi đường khập khiễng mà khinh thường hắn, sức lực của hắn chủ yếu tập trung ở đùi. Hắn đi lên, tung liên hoàn cước về phía Nông Tuyền. Nông Tuyền chắn vài cái sau đó lắc mình né tránh. Ngay lúc người thọt muốn thu chân trở về, Nông Tuyền dùng một chân đá vào chân bị thương của người thọt.

Người thọt một chân bị liệt, hắn bị Nông Tuyền đá một phát đó, thân thể không giữ thăng bằng được, hắn liên tục lùi về phía sau! Nếu Nông Tuyền vẫn tiếp tục tấn công vào chân bị thương của hắn, rất có khả năng chân đó sẽ bị phế hoàn toàn, đau đớn, tạo điều kiện cho Nông Tuyền dễ dàng đánh bại người thọt. Nhưng cậu lại không làm như vậy, Nông Tuyền muốn chiến đấu với người thọt một cách công bằng.

Bảng tên cao thủ gồm 100 người đứng đầu, Nông Tuyền có thể đạt đến trình độ một quyền ngã, hai quyền thương, ba quyền vong! Triệu Hùng miễn cưỡng lắm mới lết được vào danh sách đó nhưng anh cùng lắm cũng chỉ tiếp được một quyền của Nông Tuyền mà thôi.

Không khó để tưởng tượng, thực lực của tên ngốc Nông Tuyền này mạnh đến mức nào.

Nông Tuyền nắm chặt nắm đấm đánh thẳng về phía người thọt!

Người thọt không nghĩ tới tốc độ Nông Tuyền nhanh như vậy, hắn đưa một tay ra chắn. Một luồng sức mạnh nặng nề vọt đến, người thọt liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.

Một cú đấm này, Nông Tuyền sử dụng toàn bộ sức lực.

Cậu đã xác định dùng ba đến năm phút đồng hồ để hạ gục người thọt.

Trong bụng người thọt cuồn cuộn, hắn nhịn trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được nữa: “Phụt!”, một ngụm máu tanh từ trong miệng hắn trào ra.

Hà Quý Nam hoảng sợ, hắn không nghĩ tới người cao thủ mà mình tự hào, bỏ một số tiền lớn ra để mời về lại bị Nông Tuyền đánh bại dễ dàng như vậy.

Hắn vừa thấy mọi chuyện không ổn, quát lên với vệ sĩ: “Còn đứng đó làm gì, chúng ta đi!”

Triệu Hùng ngăn cản đường đi của đám người Hà Quý Nam, Hán Vân Hiển.

Anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn họ: “Các người muốn đi dễ dàng như vậy? Thật là không hiểu quy tắc giang hồ!”

Anh vừa dứt lời thì nghe tiếng bước chân của nhiều người chạy đến.

Người dẫn đầu là Nguyệt Ánh, cô mang theo hai mươi mấy người bảo an chạy đến.

Nguyệt Ánh nhận được điện thoại nói là Triệu Hiền bị đám người Hà Quý Nam ngăn cản, muốn lôi kéo đi ăn cơm cùng bọn họ. Cô vừa thấy Triệu Hùng ở đây, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may Triệu Hiền không có xảy ra chuyện gì, nếu không cô không biết phải làm như thế nào nữa.

Hà Quý Nam thấy Nguyệt Ánh mang theo hơn hai mươi người tới. Anh ta nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Triệu Hùng, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Rất đơn giản! Các người tự giác tát bản thân một cái, tôi sẽ tha cho các người. Nếu không, tôi sẽ để các người cho Nông Tuyền xử lý. Lợi hại trong đó ra sao, nên làm như thế nào, tôi nghĩ các người cũng biết, không cần tôi nói nhiều.”

“Xem như cậu lợi hại!”

Hà Quý Nam nhận ra Triệu Hùng đang cố ý bới lông tìm vết. Nhưng hắn chọc không nổi vị sát tinh này, đánh thì đánh không lại, bình thường cũng động không được. Thằng cha này sau lưng có Trần Thiên Trung chống lưng!

Một người tài xế ở thành phố này có thể kiêu ngạo đến như vậy, thật là phía trước không có ai, phía sau cũng không người nào như thế.

Hà Quý Nam đang muốn tự tay cho mình cái tát thì nghe Triệu Hùng lại nói: “Anh Hà! Nhớ kỹ cái tát ngày hôm nay, phải tát thật mạnh, nhớ phải thật mạnh tay vào.” Nói xong, anh quay sang nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, nếu anh ta tự tát không đủ mạnh, cậu hỗ trợ giúp tôi!”

“Vâng, cậu chủ!”

“Bép!”

Hà Quý Nam tát thật mạnh lên mặt mình. “Hừ!” Một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Ngay sau đó Hán Vân Hiển cũng tự “Bép!” chính mình.

“Anh Hiển! Hình như cái tát này không đủ mạnh.”

Triệu Hùng còn chưa kịp nói xong, chợt thấy Nông Tuyền cử động thân mình, người đã tới trước mặt Hán Vân Hiển. “Bép!” Một bạt tai của cậu đã làmcho Hán Vân Hiển văng cả máu mũi.

Hán Vân Hiển không dám lên tiếng, máu mũi cũng chưa kịp lau, gã cúi đầu rời đi.

Những người còn lại nhìn thấy vậy không dám hó hé gì, cũng tự cho chính mình một cái tát còn hơn đợi tên ngốc Nông Tuyền này tới đánh mình.

Hành lang liên tiếp truyền đến tiếng “Bép!”, “Bép!” giữa đêm.

Sau khi đám người Hà Quý Nam rời đi, Triệu Hùng mới đi đến trước mặt Triệu Hiền, vừa quan tâm vừa dò hỏi: “Đại minh tinh Triệu Hiền, cô không sao chứ?”

Anh kêu Triệu Hiền là “Đại minh tinh Triệu Hiền”, là muốn nhắc nhở thân phận của cô, đừng để lộ quan hệ hai người.

“Tôi không có việc gì, cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp.”

Nguyệt Ánh vội vàng đi lên phía trước giới thiệu: “Cô Triệu, là do chúng tôi bất cẩn không bảo vệ tốt cho cô, may mắn là cô không xảy ra chuyện gì. Quên mất chưa giới thiệu cho cô, người này chính là một trong những cổ đông của Công ty Húc Nhật Đông Thăng của chúng ta, anh ấy cùng họ Triệu với cô, tên là Triệu Hùng!”

“A, rất vui được làm quen với anh!” Triệu Hiền vươn tay bắt tay cùng Triệu Hùng.

“Tôi cũng vậy!”

Triệu Hùng và em gái Triệu Hiền bắt tay giao lưu.

Nông Tuyền đứng ở bên cạnh cười ngây ngô nhìn hai anh em Triệu Hùng và Triệu Hiền diễn kịch.

Triệu Hiền nói với Nguyệt Ánh: “Đúng rồi, chị Ánh! Mọi người đi ăn đi, không cần phải theo bảo vệ cho tôi. Tối nay tôi có hẹn rồi!”

“Vậy được rồi, cô Triệu nhớ chú ý an toàn, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Triệu Hiền cười trừ, nói: “Yên tâm! Tôi nhớ rồi.” Sau đó cô nghịch ngợm nhìn Triệu Hùng chớp chớp đôi mắt, mang theo trợ lý rời đi trước một bước.