Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 214



Sau khi Triệu Hùng biết vợ mình đánh con gái nhưng cũng không mở lời quở trách

Cha mẹ nào cũng có phương pháp và cách thức để dạy dỗ con cái, tuy khác nhau nhưng với mục tiêu cuối cùng là mong con sau này lớn lên khỏe mạnh nên người.

Sau khi Lý Diệu Linh và Lê Mai rời đi, Dao Châu muốn ngủ với Triệu Hùng vì trước đây hai bố con chưa từng ngủ cùng nhau.

Trong lòng Lý Thanh Tịnh vẫn còn tức giận, cũng để tuỳ ý con gái.

Sau khi con gái Dao Châu ngủ, Lý Thanh Tịnh lên tiếng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sau này anh giữ khoảng cách với Diệu Linh một chút. Hôm nay may là bị em bắt gặp, nếu như bị bố hoặc mẹ bắt gặp thì bọn anh giải thích kiểu gì?”

Triệu Hùng nói một câu: “Được.”

“Đúng rồi, anh gọi điện cho ông Thiên Trung hỏi vụ việc Diệu Linh chưa?” Lý Thanh Tịnh lên tiếng hỏi

“Vẫn chưa, chắc giờ này ông Trung cũng đã ngủ rồi. Sáng sớm mai anh gọi cho ông ấy.”

“Ừm! Ngày mai em cùng anh tới trường học. Em thật sự muốn xem xem nhà họ Hà rốt cuộc có bộ mặt như thế nào? Còn nữa, việc này không cần nói với bố nữa, đỡ phải để bố biết bố lại lo.”

“Anh biết rồi.”

Triệu Hùng biết hôm nay tâm tình của bà xã Lý Thanh Tịnh không tốt, không dám động đến cô. Vì vậy, anh không nói nhiều, tránh rước họa vào thân.

Lúc ngủ đến nửa đêm, Triệu Hùng lại ra công viên một mình.

Triệu Hùng đi theo Hà Vương Hội tập võ tiến bộ rất rõ rệt, đã có thể luyện viết được bút lông, có thể bỏ được một phần ba nét chữ. Kỹ năng dùng côn dài cũng có bước tiến bộ, cơ bản có thể đem cả bộ côn pháp của ông cụ Hội luyện tập thuần thục. Duy nhất vẫn còn có chỗ khiếm khuyết là vẫn chưa hiểu cách sử dụng khí công.

Sau khi luyện tập xong, Triệu Hùng thở hổn hển ngồi xếp bằng trên khối đá có những viên đá to nhỏ ghép thành. Bởi vì trong lòng có chuyện nên tâm luôn không thể tĩnh lại được.

Ông cụ Hội vuốt v3 bộ dâu dài nói với Triệu Hùng: “Sao thế, trong lòng có chuyện?”

Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng, nói: “Ông Hội, tôi nghe ông Cửu nói ông là hiệu trưởng về hưu sao?”

Hà Vương Hội nghe xong sắc mặt hơi ngẩn ra nói với Triệu Hùng: “Ông Cửu, còn nói với cậu cái gì?”

“Chính là nói vấn đề này!” Triệu Hùng trả lời.

Hà Vương Hội gật đầu nói: “Không sai, trước đây tôi là hiệu trưởng, chỉ có điều đã sớm về hưu rồi."

“Ông Hội, vậy ông có quen biết người nào trong hệ thống giáo dục không? Em vợ của tôi gặp chút chuyện phiền phức khó giải quyết.”

Ông cụ Hội ánh mắt lộ vẻ sáng lạn, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Chuyện gì?”

Ngay lập tức, Triệu Hùng kể lại ngắn gọn ân oán giữa em vợ Lý Diệu Linh với Hà Thanh Vân. Vốn cho rằng, bản thân ra mặt sẽ làm Hà Thanh Vân sợ, có thể khiến con nhóc đó bớt gây chuyện lại. Không ngờ rằng, Hà Thịnh Kha dùng thân phận giám đốc trường mở cuộc họp ban giám hiệu để đuổi học em vợ Lý Diệu Linh.

Hà Vương Hội híp chặt mắt hỏi Triệu Hùng: “Việc này, tại sao cậu không tìm Trần Thiên Trung, mà lại đến tìm tôi để nói?”

“Tôi nghĩ là ông đã làm hiệu trưởng qua rồi, chắc chắn sẽ quen người trong hệ thống giáo dục, nói không chừng, ông Trung quanh co cuối cùng vẫn phải tìm đến ông. Chẳng thà tìm đến ông nói trước.”

Ông cụ Hội cười cười nói: “Vậy được, nể mặt thàng nhóc nhà cậu, tôi sẽ giúp cậu một lần vậy, nhà họ Hà bây giờ rục rịch ngóc đầu dậy rồi, vẫn nên đánh một chút.”

Triệu Hùng chau mày hỏi một câu: “Rục rịch ngóc đầu dậy cái gì?”

Ông cụ Hội cười nói: “Không gấp, không gấp, đến lúc ấy cậu sẽ biết, cũng coi như một loại rèn luyện và kiểm tra với cậu thôi.”

Triệu Hùng luôn cảm thấy có hàm ý trong lời nói của Hà Vương Hội, nhưng lại không muốn nói ra, ông cụ này rốt cuộc muốn nói điều gì.

Ông cụ Hội nói với Triệu Hùng: “Khi nào ban giám hiệu trường đến thì tôi sẽ tới, tên nhóc nhà cậu còn đợi gì nữa còn không mau nhanh đi luyện võ đi.”

Triệu Hùng thấy Hà Vương Hội nhận lời, việc bận tâm trong lòng cũng không còn nữa, rất nhanh tiến vào trạng thái tĩnh tâm, bắt đầu ngồi luyện công.

Sau khi quay về khách sạn, vào phòng tắm tắm nước lạnh một cái. Sống ở khách sạn, anh không cần dậy sớm để nấu bữa sáng, thời gian rất dư dả.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh cũng đã dậy rồi, thấy Triệu Hùng quay trở về, trong lòng lại nhớ đến việc đi học của em gái Lý Diệu Linh, tối qua dường như một đêm không ngủ.

Cô dụi dụi đôi mắt lim dim hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh đã gọi điện cho ông Thiên Trung chưa?"

"Thanh Tịnh, giờ vẫn sớm, mới có 6 giờ mà."

"Nhưng em rất lo việc của Lý Diệu Linh, cả đếm qua dường như đã không ngủ được cả đêm rồi."

"Yên tâm đi! Có người sẽ giúp chúng ta."

"Ai?" Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.

Triệu Hùng giải thích nói: "Ngày ngày không phải anh vẫn ra công viên luyện võ sao? Cái ông cụ dạy anh tập võ ấy thân phận thật sự chính là hiệu trưởng đã về hưu. Ông ấy quen biết một vài người làm trong bộ giáo dục, nói khi nào ban giám hiệu đến ông ấy sẽ tới đó."

"Thầy dạy của anh?"

"Không, không! Ông ấy không phải thầy dạy của anh." Triệu Hùng giải thích nói: "Mặc dù cái ông cụ đó dạy anh tập võ nhưng lại không muốn anh gọi bằng thầy, mà muốn anh gọi ông ấy là ông Hội."

"Ông ấy có thể giúp được không?" Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi.

Triệu Hùng an ủi vợ Lý Thanh Tịnh nói: "Cứ để ông cụ Hội thử trước xem sao đã, thực sự không được nữa, anh sẽ lại đi tìm ông Thiên Trung giúp sau."

"Ừm! Như vậy cũng tương đối ổn thỏa." Lý Thanh Tịnh gật đầu.

Lúc ăn sáng, Lý Thanh Tịnh nhắc nhở Triệu Hùng, Triệu Hùng đưa con gái Dao Châu đến nhà trẻ trước, còn cô sẽ dẫn Lý Diệu Linh cùng đi đến trường học, sau đó anh lại đến trường tìm bọn họ sau.

Sau khi ăn xong, Lý Thanh Tịnh lái xe chở em gái Lý Diệu Linh rời đi trước.

Trên đường Triệu Hùng đưa con gái đến nhà trẻ, một bên lái xe, một bên hỏi con gái Dao Châu: "Dao Châu, tối hôm qua mẹ đánh con có đau không?"

"Đau ạ!"

"Vậy con có trách mẹ không?"

"Con không trách ạ!"

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì do con hư ạ! Bố ơi, con biết sai rồi, sau này con sẽ không làm mẹ tức giận nữa."

Ánh mắt Triệu Hùng tràn đầy yêu thương, sờ cái đầu nhỏ của con gái cười nói: "Mẹ hiện giờ vẫn còn giận, vậy con biết nên làm thế nào không?"

"Con biết, sẽ xin lỗi mẹ ạ."

"Dao Châu ngoan!"

Triệu Hùng cực kỳ thích kiểu hiểu chuyện thông minh lanh lợi này của con gái.

Đến trường mẫu giáo, sau khi đưa con gái cho cô giáo Lâm Thảo, anh vội vàng rời đi.

Lâm Thảo định muốn mở miệng gọi Triệu Hùng đứng lại, lời vừa đến môi, đã thấy Triệu Hùng gấp gáp chạy đi, thái độ không tự nhiên nuốt lời định nói vào trong.

Lúc Triệu Hùng lái xe đến trường THPT quốc tế Hải Phòng, chỉ nhìn thấy Đỗ Mỹ Ngân đứng quan sát xung quanh trước cổng trường.

"Anh rể của Diệu Linh, anh đã kịp tới rồi! Đỗ Mỹ Ngân sắc mặt hoảng sợ nói.

"Sao thế, Mỹ Ngân"

"Anh mau đến phòng họp của trường học đi, bà xã anh rõ ràng không đỡ được thế lực của bố Hà Thanh Vân, đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài rồi.

"Cái gì?"

Triệu Hùng nghe xong, hầm hầm giận dữ nói với Đỗ Mỹ Ngân: "Cảm ơn em, Mỹ Ngân!"

Triệu Hùng vừa mới đi được không xa, đã nghe thấy tiếng lầm rầm của Hà Thanh Vân truyền tới từ đằng sau

"Được lắm, Đỗ Mỹ Ngân! Hóa ra là mày nói ra bí mật." Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thanh Vân lộ ra nụ cười đáng sợ, cô ta còn mang theo bốn học sinh nữ đến gần Đỗ Mỹ Ngân.

Đỗ Mỹ Ngân bị dọa liên tiếp lùi về sau, xua tay nói: "Không phải tớ, không phải tớ."

"Hừ! Mày cho rằng tai tao bị điếc à. Tao thấy mày lén lén lút lút chả ra cái giống gì tốt đẹp. Đồ đê tiện." Vừa nói, cô ta vừa giơ tay tát vào khuôn mặt Đỗ Mỹ Ngân.

Đột nhiên, một bàn tay to nắm lấy cánh tay giơ lên của Hà Thanh Vân.

Hà Thanh Vân thấy Triệu Hùng, trong lòng có chút hơi hoảng sợ. Tuy nhiên, nghĩ đến ông bố Hà Thịnh Kha của mình là giám đốc trường, giờ đang có mặt trong trường. Người tên Triệu Hùng này không dám làm gì mình đâu, kiêu ngạo nói: "Lại là anh, Triệu Hùng?"

Triệu Hùng xô Hà Thanh Vân một cái, cô ta loạng choạng lùi về sau mấy bước ngã nhào xuống đất.

"Triệu Hùng, anh đừng ngang ngược. Nói cho anh biết, bây giờ bố tôi đang có mặt trong trường, nếu anh dám ra tay đánh tôi, tôi sẽ bảo bố tôi xử lý anh."

Hà Thanh Vân thấy ánh mắt sắc bén của Triệu Hùng đang nhìn chằm chằm mình, giống như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi, trong lòng cô ta có chút sợ nổi da gà.

"Anh…anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Đúng là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ."

Triệu Hùng nhún người một cái đã đến trước mặt Hà Thanh Vân. Anh giơ cánh tay ôm lấy vòng eo thon của cô ta, kẹp cô ta bên sườn.

Một vài nữ sinh khác muốn tiến lên cứu Hà Thanh Vân lại bị Triệu Hùng lườm cho một cái liền sợ hãi lùi lại.

Hà Thanh Vân tay chân vùng vẫy mắng Triệu Hùng: "Triệu Hùng chết tiệt, Triệu Hùng thối ta! Anh mau thả tôi ra, đồ bi3n thái nhà anh."

Bốp! 

Triệu Hùng ngang ngược phát cái bốp vào mông Hà Thanh Vân.

"Oa!"

Hà Thanh Vân thoáng cái bị Triệu Hùng đánh cho khóc.

Chợt nghe thấy Triệu Hùng lạnh lùng quát: "Cô ngậm miệng lại cho tôi, dám mắng linh tinh hoặc cắn bừa, tôi sẽ đánh vào mông cô đến nở hoa ra đấy."

"Anh là đồ khốn nạn, là đồ bi3n thái."

Hà Thanh Vân vừa mắng xong, đã nghe thấy hai tiếng "Bốp, bốp" phát lanh lảnh vào mông,

Một số học sinh trong trường vỗ tay tán thưởng khi nhìn thấy người ngang ngược như Hà Thanh Vân bị Triệu Hùng trừng trị.

Sau khi Triệu Hùng kẹp Hà Thanh Vân đưa đến tòa nhà hiệu bộ của trường, thấy bà xã Lý Thanh Tịnh đang cầm điện thoại trong tay lo lắng đi tới.

Lý Thanh Tịnh thấy ông xã Triệu Hùng đã tới rồi, dưới sườn vẫn còn đang kẹp Hà Thanh Vân bèn hỏi anh: "Triệu Hùng, anh đang làm cái gì thế này?"

"Đỗ Mỹ Ngân vừa mới ở cổng trường nhắc nhở anh là em gặp phải rắc rối. Hà Thanh Vân này lại tìm Đỗ Mỹ Ngân gây rắc rối, anh phải chỉnh đốn lại con nhỏ này."

Lý Thanh Tiịnh không có cảm tình với Hà Thanh Vân này một tí nào, nếu không phải ranh con này kiêu căng ngạo mạn và dựa vào nhà họ Hà, thì làm sao có thể để xảy ra chuyện này.

"Triệu Hùng, chúng ta bây giờ nên làm thế nào? Bảo vệ trường căn bản không để chúng ta vào trường." Trong lòng Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.

Hà Thanh Vân lau nước mắt đắc ý nói: "Hừ! Các người nên đợi Lý Diệu Linh bị đuổi học đi."

"Cô câm miệng lại cho tôi." Triệu Hùng lại phát một cái vào mông Hà Thanh Vân. "Oa" Hà Thanh Vân lại khóc lên lần nữa.

"Tên Triệu Hùng chết tiệt anh, Hà Thanh Vân tôi có làm ma cũng sẽ không tha cho anh đâu."

Triệu Hùng không để Hà Thanh Vân vào mắt, nói với bà xã Lý Thanh Tịnh nói: "Thanh Tịnh, em đi theo anh."

Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi: "Anh không phải muốn xông vào đấy chứ?"

Lời vừa hỏi xong, chỉ thấy Triệu Hùng kẹp Hà Thanh Vân dưới sườn hướng đến tòa nhà văn phòng của trường rồi xông vào.

Hai nhân viên bảo vệ trường cầm trong tay dùi cui cao su giống của cảnh sát lao về phía Triệu Hùng, hét lên với anh: "Này, anh đang làm cái gì vậy, đứng lại cho tôi."

Triệu Hùng làm sao lại có thể đề vào mắt mấy tên bảo vệ trường này được chứ, mỗi chân một cái đã đẩy ngã hai tên bảo vệ trường.

Lại có hai tên bảo vệ trường tiến lên phía trước, đồng thời bị Triệu hùng đạp ngã sõng soài trên đất.

Trong phòng họp của trường, Lý Diệu Linh giống như bị chịu sự thẩm vấn, đứng nghiêm túc ở một bên, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Hà Thịnh Kha đang nói năng thô lỗ liệt kê chứng cứ về lỗi lầm của Lý Diệu Linh, nói rằng học sinh hư hỏng như thế này nên bị đuổi học.

Cửa phòng họp bị Triệu Hùng dùng một chân đạp ra, mọi người chợt nghe thấy một tiếng "Bành" làm cho giật mình.