Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 442: Hung Thủ Gây Chuyện



Triệu Hùng nghe được bốn từ thiên tài địa bảo, khó hiểu hỏi lại Hoa Di.

“Bác sĩ Hoa, thiên tài địa bảo mà em nhắc tới là gì vậy?”

“Thiên tài địa bảo chính là những vật quý hiếm tồn tại trên thế gian này đó! Quý hiếm bởi vì số lượng của chúng rất ít, lắm báu vật chỉ tồn tại duy nhất một cái mà thôi. Giống như Dã Sơn Tham đã được hơn trăm năm trên núi Trường Bạch, Sen Tuyết trên núi Thiên Sơn, Hà Thủ Ô quý giá đắt đỏ, Linh Chi ngàn năm, khoáng thạch các loại,…”

“Những nguyên liệu hiếm này đều có ích cho thân thể, là vật dẫn cần thiết. Vậy cho nên giá cả những thứ này trên thị trường lên bị đẩy lên mức cao ngất ngưỡng. Chỉ tiếc, đa phần nếu không phải là hàng nhái thì chắc chắn là vật phẩm trôi nổi, muốn tìm ra được báu vật thật sự đáng giá quả thật không dễ dàng!”

Triệu Hùng nghe Hoa Di nói vậy liền cười tít mắt.

“Bác sĩ Hoa, em nói nếu như anh tìm được những thứ này thì em có thể giúp anh nâng cao tu vi đúng không?”

“Ừm, đương nhiên rồi! Đến lúc đó em sẽ chỉ cho anh cách sử dụng. Bởi vì những thứ đó không phải cho trực tiếp vào miệng ăn như bình thường mà cần kĩ thuật đến từ người luyện đan, nuôi dưỡng, chuyển hóa để thành đan dược. Em biết một nhà luyện đan, thời điểm anh lấy được những thứ mình cần em sẽ liên lạc với đối phương, trợ giúp cho anh!”

Triệu Hùng không nghĩ mối quan hệ của Hoa Di lại rộng đến mức vậy, ngay cả nhà luyện đan mà cô cũng biết. Những người luyện đan, lịch sử đã trải dài hơn hàng trăm năm, trong thế giới hiện tại đa phần chỉ lưu lại truyền thuyết. Từ trước đến giờ, anh vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình gặp gỡ và giao tiếp với những người này.

Triệu Hùng lập tức gọi điện cho Hồ Dân, dặn dò đối phương lưu ý đến các buổi đấu giá sắp và đang diễn ra hiện nay. Nếu như có Linh Chi ngàn năn, Hà Thủ Ô, các loại thiên tài dị bảo thì nhất định phải nói cho anh biết, bởi anh cần những thứ này.

Hồ Dân lập tức đồng ý, nói mình sẽ nhanh chóng phái người thu thập tin tức, chú ý đến vấn đề này. Mà bấy giờ Hà Ngọc Kỳ cũng vừa vặn đi vào, cô ôm bụng cau mày khó chịu cho dù ban nãy vừa đi vệ sinh xong. Anh vừa nhìn thấy đối phương, liền chào tạm biệt Hoa Di, nói rằng mình cần về để giúp Trần Văn Sơn dọn dẹp.

Hoa Di đương nhiên biết Triệu Hùng muốn tránh mặt Hà Ngọc Kỳ, chỉ biết âm thầm nhịn cười. Cô đoán hai người này kiếp trước là oan gia, kiếp này không may gặp lại. Chỉ cần nhìn thấy đối phương lập tức phải cãi vã ầm ĩ một trận mới thôi.

Đúng như cô nghĩ, Hà Ngọc Kỳ cảm giác Triệu Hùng bởi vì thấy cô nên mới ra về, đuôi mày lập tức cau chặt, lạnh giọng hỏi.

“Triệu Hùng, anh có ý gì vậy hả? Tại sao anh thấy tôi thì lại bỏ đi?”

“Cô Ngọc Kỳ, chân mọc ở trên thân thể tôi, chẳng lẽ bây giờ tôi đi mà cũng phải hỏi ý cô mới được à? Hơn nữa, cô cũng chẳng là gì của tôi cả, dựa vào cái gì mà đòi hỏi?”

Triệu Hùng dứt lời, rầm một tiếng đóng cửa, nhanh chóng khuất bóng. Hà Ngọc Kỳ lúc bấy giờ tức giận đến mức chỉ muốn xông tới đánh cho đối phương một trận. Nhưng cô biết rõ, bản thân không phải là đối thủ của anh ta.

“Chị Hoa Di, chị xem anh ta kìa. Cái tên Triệu Hùng này, đúng là thối tha mà. Khi nào về Thanh Hóa, em nhất định sẽ nói với ba không được cho Triệu Hùng tiếp tục làm ông chủ như vậy nữa!”

Hà Ngọc Kỳ giậm chuôn, khuôn miệng nhỏ nhắn dẩu ra cau có. Hoa Di thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng khuyên bảo cô.

“Được rồi Ngọc Kỳ. Ông Hà một ngày bận trăm công nghìn việc, kiếm hàng tỉ đồng, không có thời gian chơi đùa với em đâu.”

“Vậy còn Triệu Húc? Sao anh ta suốt ngày phớt lờ em cơ chứ?”

“Anh ấy có việc mà.”

Hoa Di thay Triệu Hùng giải thích. Hà Ngọc Kỳ tức giận khoanh tay.

“Hừ, em thấy anh ta đang cố tình tránh mặt em thì có!”

Lí do cô tới Hải Phòng với Hoa Di là vì muốn chơi đùa xua tan mọi muộn phiềm. Không ngờ cuối cùng lại đụng mặt Triệu Hùng, cả ngày cãi nhau ỏm tỏi với đối phương, hơn nữa còn không đánh lại người ta. Cục tức này, cỡ nào cô cũng không nuốt trôi nổi!

Mà thời điểm Triệu Hùng quay trở lại văn phòng đã thấy mọi thứ được Trần Văn Sơn thu xếp gọn ghẽ, sạch sẽ tinh tươm. Thật ra thì đồ của Trần Văn Sơn cũng chẳng nhiều nhặn gì. Anh ta và trợ lý Hàn Hồng mỗi người một máy tính để bàn, tủ đựng giấy tờ, hai bàn làm việc cùng hai ghế sofa đôi dùng để tiếp khách. Ngoài ra, còn có cả xấp hồ sơ, tài liệu khá quan trọng, tổng cộng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

Khách mà Trần Văn Sơn gặp gỡ đa phần đều là khách quen. Những người mới tới đây lần đầu nhìn bày trí đơn giản như vậy chỉ sợ sẽ lầm đối phương thành công ty lừa đảo mất. Vậy cho nên, đối với những vụ án nhỏ lẻ, Trần Văn Sơn hầu như không bao giờ nhận. Anh chỉ tiếp nhận những vụ điều tra tương đối lớn, thù lao đương nhiên phải xứng với công sức bản thân bỏ ra.

Trần Văn Sơn quay sang Hàn Hồng dặn dò.

“Hàn Hồng, còn vài món nữa thì cứ dọn dẹp theo ý bản thân đi. Tôi và anh Hùng có việc, bây giờ phải ra ngoài một chuyến.”

“Vâng, anh Sơn cứ đi đi ạ!”

Hàn Hồng từ trước đến nay luôn tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh đến từ Trần Văn Sơn. Sau khi lên xe, anh quay sang nói với Triệu Hùng.

“Anh Hùng, chúng ta đi Du Trang thôi!”

“Du Trang?”

Triệu Hùng thoáng nhíu mày, Triệu Văn Sơn thấy vậy liền giải thích.

“Chiếc xe gây ra chuyện được bọc kín mít, mà tên đầu sỏ dường như đang trên đường chạy trốn đến Du Trang.”

“Vậy được rồi! Nhưng tại sao cậu không đưa tôi đi sớm hơn, lỡ đâu tên đấy bỏ chạy mất dạng thì biết đi đâu mà tìm đây?”

“Không đâu! Tên này nghiện cờ bạc, khoảng thời gian này ở Du Trang đang tổ chức đánh bạc rất lớn, có khi hắn đang đốt tiền vào đấy không chừng.”

Triệu Văn Sơn bật cười trả lời, đến lúc này Triệu Hùng mới biết lí do tại sao đối phương lại cố tình kéo dài thời gian. Du Trang nằm trong vùng quản lý thuộc tỉnh Hải Phòng, là một ngôi làng nhỏ, cách Hải Phòng khoảng bảy mươi cây số.

Ban đầu Triệu Hùng vốn dĩ lái Bentley nhưng anh lo lắng con đường nông thông không bằng phẳng dễ đi lại còn thường xuyên xóc nảy nên đã ghé chỗ Trần Thiên Hùng đổi thành chiếc Benz-G. Chọn đúng thứ cần thiết sẽ giảm bớt việc phát sinh hơn.

Trên đường đi đến Du Trang, Triệu Hùng mới biết tên đầu sỏ gây chuyện tên Chó Hoang. Tên này không chỉ nghiện cờ bạc mà còn là dân lưu manh đầu đường xó chợ, ở vùng này nổi danh là người hung tợn độc ác.

Chỉ có điều thời gian gần đây Chó Hoang liên tục gặp vận xui, đánh bạc không ngừng thua tiền. Ngày hôm đó, có một người xa lạ chủ động liên hệ với hắn, nói rằng muốn bàn chuyện làm ăn. Chỉ cần Chó Hoang thành công thì sẽ nhận được một tỉ hơn. Tên này đương nhiên không ngần ngại, vội vàng gật đầu ngay.

Mà ở nơi này, ngoài Chó Hoang ra còn có một người hay được gọi là đại ca Thanh, đứng đầu Du Trang. Sòng bạc hiện tại cũng là do đối phương làm chủ. Cẩu Hoang cho dù hung tợn đến mức nào đi chăng nữa thì chưa bao giờ dám ở trước mặt đại ca Thanh vểnh đuôi kiêu ngạo, cố tình gây sự.

“Anh Thanh, em nợ anh ba mươi lăm triệu, bây giờ em trả cho anh ngay đây!”

Chó Hoang đặt lên bàn một xấp tiền đầy ụ chất cao như núi. Đại ca Thanh đeo dây chuyền vàng trên cổ, mặt dây chuyền to khoảng đầu ngón tay út. Gã híp mắt nhìn Chó Hoang, khẽ bật cười.

“Chó Hoang, mày trúng số phát tài đấy à?”

“Chỉ trúng ít mà thôi!”

Chó Hoang đắc ý mỉm cười. Đại ca Thanh nghe vậy lập tức hỏi.

“Làm gì mà phất lên nhanh vậy? Nếu đã có cách, sao không chia sẻ cho anh mày một bài phương pháp thử xem?”

“Anh Thanh, đây đều là số tiền nhỏ có, cần gì anh phải đếm xỉa tới! Khi nào có việc lớn hàng ngon, đương nhiên em sẽ dẫn anh cùng đi!”

Chó Hoang nhe răng cười hềnh hệch. Đại ca Thanh thấy vậy không hỏi tiếp nữa, trực tiếp chuyển chủ đề. Gã thấy túi quần đối phương phình lên, đương nhiên biết hôm nay Chó Hoang mang đến đây số tiền không hề nhỏ.

“Nghe hay đó! Vậy hôm nay chú mày có muốn vào chơi vài ván không?”

“Đương nhiên là muốn! Anh Thanh, nay em tới là để gỡ vốn mà! À phải rồi, anh gọi Quế Hoa ra cho em đi. Chút nữa em sẽ thưởng cho cô ấy!”

“Được, anh mày lập tức gọi Quế Hoa ra ngay!”

Sau khi Chó Hoang tiến vào bên trong sòng bạc, đi theo phía sau lưng hắn chính là một người đàn ông cao gầy, mang kính trông vô cùng nho nhã lễ độ. Ở nơi này đa phần đều là người trong làng tới chơi, quay đi quay lại đều quen biết nhau cả.

Mà người ban nãy, từ trước đến giờ đại ca Thanh chưa từng gặp qua. Gã nhìn theo đối phương, trong lòng nảy sinh cảnh giác, híp mắt lững thững đi đến gần người đàn ông đeo kính, vu vơ hỏi dò.

“Này, chẳng hay anh muốn tìm ai ở đây vậy?”

Người đàn ông dứt khoát trả lời.

“Tìm Chó Hoang. Tôi thấy anh ta vừa đi vào trong.”