Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 482: “Bác sĩ nói gì vậy?”



Triệu Hùng bị cô em vợ Lý Diệu Linh kéo vào phòng, hai người ngồi trên đầu giường.

Lý Diệu Linh tựa đầu vào vai Triệu Hùng, buồn bã nói: “Anh rể, lần đầu tiên em yêu người ta đã bị thất tình rồi, có phải trong lòng anh đang cười nhạo em không?”

“Cô gái ngốc, anh chê cười em làm cái gì. Anh và chị gái em cũng ngóng trông em có cái tốt kết cục nhưng con người a, lòng người cách cái bụng, Cao Tuấn Vũ không thích hợp với em. Chỉ có thể nói rõ chân mệnh thiên tử của em còn chưa tới!”

“Vậy anh mau dỗ dành em đi. Người ta thật sự rất đau lòng rồi!” Lý Diệu Linh vừa nói vừa nắm tay Triệu Hùng.

“Được rồi! Để anh kể cho em nghe một vài câu chuyện cười đi.” Triệu Hùng nói.

“Được thôi! Em thích nghe truyện cười.”

Triệu Hùng miêu tả sinh động như thật:

“- Này, chàng rể mới của bà thế nào?

- Tất cả đều được, chỉ phải tội không biết đánh bạc!

- Nhưng đó là ưu điểm của anh ta đấy chứ?

- Không, khuyết điểm lớn bà ạ. Thằng đó không biết đánh bạc nhưng cứ đâm

đầu vào chơi.”

“Ồ! Mấy cái truyện cười cũ này của anh nghe không hay! Kể lại truyện khác cho em nghe đi.”

Triệu Hùng nói: “Được rồi!”

“Một bệnh nhân đi khám bệnh, anh ta nói với bác sĩ: Bác sĩ ơi, gần đây tôi gặp rất nhiều áp lực. Bác sĩ hỏi: Khi nào? bệnh nhân trả lời: Khi có người gọi tên tôi và lúc nấu ăn. Bác sĩ cau mày hỏi: Cô tên gì? Bệnh nhân trả lời: Nồi áp suất!”

“Ha ha ha! Cái này có chút thú vị rồi đó.” Lý Diệu Linh chui chui vào trong ngực Triệu Hùng và nói.

“Anh rể, anh lại kể tiếp cho em nghe một chuyện nữa đi.”

Triệu Hùng suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Trong lớp học nhạc, cô giáo hỏi các học sinh trong lớp bạn nào biết hát bài “Hai con hổ già”?

Bé Minh đứng lên nói: Thưa cô, em biết hát!

Cô giáo nói: Hoan nghênh Bé Minh hát cho mọi người nghe.

Liền nghe Bé Minh hát: Hai con hổ, hai con hổ, yêu đương! Yêu đương! Một người vẫn đang đi học, người kia là một tên lưu manh, thật là nhảm nhí, thật là nhảm nhí!”

Hu hu hu! Hu hu hu! Lý Diệu Linh lại bắt đầu khóc, cô nắm chặt bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ Triệu Hùng, nói.

“Anh rể, người ta sắp vui vẻ phấn chấn trở lại rồi, anh sao lại ngấm ngầm muốn bóc vết sẹo người ta ra?”

Triệu Hùng thấy cô em vợ Lý Diệu Linh lại khóc, vội vàng rút khăn giấy trên đầu giường đưa cho cô.

“Được rồi! Đừng khóc, đều là do anh rể không tốt. Hơn nữa khóc trông rất khó coi! Như vậy đi, ngày mai anh rể dẫn em đi cửa hàng đi một vòng, em chọn trúng thứ gì, anh rể liền mua cho em được không?”

“Thật không ạ?” Lý Diệu Linh ngừng nức nở, nín khóc mỉm cười mà hỏi thăm.

Triệu Hùng nói: “Ừ!” một tiếng và gật đầu.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Hùng bắt đầu cuộc gọi video.

Anh nhìn thấy đó là vợ mình là Lý Thanh Tịnh đang gọi điện, anh sợ tới mức vội vàng nói với Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em giả vờ ngủ đi, chị gái em gọi điện video tới.”

Lý Diệu Linh “Ôi!” Một tiếng kêu, cô bị dọa cho nằm bẹp xuống giường ngay lập tức, kéo chăn bông lên.

Triệu Hùng ra khỏi giường, châm một điếu thuốc, bắt đầu hút rồi bấm gọi video.

Lý Thanh Tịnh phàn nàn với Triệu Hùng và nói: “Triệu Hùng, sao anh bắt máy chậm như vậy?”

“Ồ, anh vừa mới dỗ Diệu Linh đi ngủ!”

“Diệu Linh bị sao vậy?” Lý Thanh Tịnh cau mày lo lắng hỏi.

“Cô gái này sắp bị thi cuối kỳ nên áp lực học hành. Cô ấy nói rằng nếu kỳ thi lần này không tốt, em sẽ xử lý em ấy thật nghiêm khắc nên uất ức mà bật khóc một trận. Nếu em không tin, anh sẽ chụp cho em một tấm hình cho em xem.”

Triệu Hùng cầm điện thoại di động đến bên giường cô em vợ Lý Diệu Linh.

Trong ống kính, có thể nhìn thấy trên mặt Lý Diệu Linh còn có vệt nước mắt chưa khô.

Trong lòng Lý Diệu Linh âm thầm bội phục chỉ số EQ của anh rể Triệu Hùng cao ngất ngưởng, chuyện này thế mà cứ như vậy bị anh ấy lấp liếm cho qua.

Lý Thanh Tịnh thở dài nói: “Em đây chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi! Diệu Linh còn nhỏ, không đi học thì sau này ra xã hội làm được cái gì? Em ngược lại không có hy vọng em ấy sau khi tốt nghiệp có thể có tiền đồ lớn bao nhiêu nhưng dù gì cũng phải học xong đại học.”

Triệu Hùng khuyên nhủ cô vợ Lý Thanh Tịnh của mình: “Thanh Tịnh, đừng thúc ép Diệu Linh quá, vẫn là để anh đến khuyên nhủ em ấy đi!”

“Tốt thôi! Vậy mấy ngày này coi như cho em ấy nghỉ đi, để em ấy được thư thái buông lỏng một chút. Anh mang Diệu Linh tại tỉnh thành chơi đùa cho đã đời một phen! Anh nói với em ấy là, sau khi trở về phải học hành cho giỏi cho em. Em đã tìm cho em ấy một thầy giáo dạy tại nhà rồi, hy vọng khoảng thời gian tiếp theo tới khi thi cuối kì, trình độ em ấy có thể tăng vọt!”

“Ừ! Anh sẽ nói với em ấy. Vợ à, em và Dao Châu thế nào rồi?”

“Tốt lắm! Đúng rồi! Anh lấy được nhẫn chưa?”

“Lấy được rồi! “Triệu Hùng trầm giọng nói:” Chuyện này trở về rồi hẵn nói tiếp đi!”

“Được rồi! Vậy anh mau nghỉ ngơi đi.” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng đi đến bên giường của cô em vợ Lý Diệu Linh và nói với cô ấy.

“Diệu Linh, em chỉ còn vui vẻ mấy ngày nữa thôi. Chị gái em nói, gia sư của em đã đến rồi. Lần này em có thể yên tâm học tập!”

“Được rồi được rồi! Mỗi ngày mỗi giờ đều lảm nhảm học tập học tập có thấy phiền không?” Lý Diệu Linh kéo chăn bông lên đầu.

Triệu Hùng lắc đầu, không biết nên thuyết phục Lý Diệu Linh như thế nào. Anh xoay người, đang định quay về phòng thì nghe thấy Lý Diệu Linh quay đầu kêu Triệu Hùng.

“Anh rể, buổi tối anh ở lại với em được không? Em ở đây một mình có chút hơi sợ!”

“Không tốt! Nếu để cho chị gái em biết, không đánh chết anh mới là lạ.”

“Ai nha! Chúng ta quang minh chính đại, sợ cái gì! Yên tâm đi, em sẽ không nói với chị em đâu. Nếu tối nay anh không ở lại đây với em, lúc em trở về liền nói cho chị em biết, nói anh lúc ở tỉnh thành thừa cơ chiếm tiện nghi của em.”

“ Em!”

Triệu Hùng vốn định thu thập cô em vợ Lý Diệu Linh liền dừng lại, tưởng tượng cô ấy vừa mới thất tình, ở bên cạnh cô ấy chút cũng không sao. Liền gật đầu đáp ứng!

Sau khi mặc bộ đồ ngủ nằm xuống, Triệu Hùng không dám động đậy lung tung!

Chỉ nghe Lý Diệu Linh nói: “Anh rể, bây giờ chị gái em có để cho anh chạm vào chị ấy không?”

Sau khi nghe câu hỏi này Triệu Hùng ho khan dữ dội!

“Anh rể, anh bị sao vậy? Sao anh cứ ho hoài vậy? Anh bị ốm à?” Lý Diệu Linh tỏ vẻ quan tâm. “Không, anh bị nội thương!”

“Nội thương?”

Nghe xong, Lý Diệu Linh kêu lên hỏi: “Anh rể, sao anh không đi khám?”

“Anh khám rồi!”

“Bác sĩ nói gì vậy?”

“Có nói em cũng không hiểu đâu!”

Triệu Hùng không thèm nói chuyện với cô em vợ Lý Diệu Linh nữa.

Cô ấy cũng không phải là người trong giới giang hồ, đối với Lý Diệu Linh mà nói càng biết nhiều càng không an toàn.

Triệu Hùng nói với cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em ngủ sớm đi! Ngày mai anh đưa em đi mua sắm.”

“Ừ! Được thôi. Anh cho em mượn một cánh tay được không, không thôi em ngủ không được.”

Triệu Hùng duỗi một cánh tay ra liền bị Lý Diệu Linh ôm chặt! Chẳng mấy chốc cả hai người đều chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Triệu Hùng phát hiện nửa người Lý Diệu Linh đã nằm trên người anh. Anh một tay đẩy Lý Diệu Linh ra.

Ngay cả khi Triệu Hùng mất đi nội lực thì cũng là sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành, anh liền đẩy Lý Diệu Linh xuống giường.

Lý Diệu Linh rơi xuống giường vô cùng đau đớn, còn đang buồn ngủ nhìn Triệu Hùng nói: “Anh rể, anh ngủ không ngoan ngoãn chút nào.”