Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 489: “Vào đi!”



Hà Ngọc Kỳ nhỏ giọng bên tai Lý Diệu Linh nói:

“Diệu Linh, chị thấy Dương Lam kia hình như thích anh rể em thì phải.”

“Không thể nào?”

Lý Diệu Linh còn chưa rời khỏi ghế nhà trường, cô ấy nào đâu hiểu được mấy cái toan tính trong xã hội chứ.

“Chị nói em nghe nè! Em nhất định phải canh chừng anh rể em đó. Người phụ nữ Dương Lam này, trong nhà có tiền có thế, lại không xinh đẹp bằng chị của em. Nếu như thích anh rể của em, thì chính là tình địch của chị em rồi đấy.”

“Xì! Anh rể em chỉ là một tài xế, anh ấy có chỗ nào hấp dẫn như vậy?”

“Tài xế sao?” Hà Ngọc Kỳ lớn tiếng la lên.

Cô ta lớn tiếng như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của người khác nhìn lại đây.

Bởi vì Triệu Hùng lấy thân phận là “Tài xế!”, đối với Hà Ngọc Kỳ hai chữ “Tài xế!” này thật mẫn cảm.

Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng nhìn về hướng này, vội vàng sửa miệng nói:

“Diệu Linh, không cần tìm tài xế cho bọn chị, chị không uống rượu, tự mình lái xe về được mà.” Nói xong, chớp chớp mắt nhìn Lý Diệu Linh, không dám nói linh tinh nữa.

Bởi vì ngày mai Hoa Di phải về thành phố Hải Phòng, Triệu Hùng liền dẫn cô ấy cùng về khách sạn ở!

Buổi tối, Lý Diệu Linh gõ cửa bước vào phòng của Triệu Hùng.

Triệu Hùng đang gọi video call với bà xã Lý Thanh Tịnh, thông qua điện thoại nghe thấy Lý Thanh Tịnh hỏi: “Có phải Diệu Linh tới hay không?”

“Đúng vậy, Diệu Linh tới!”

“Anh để em ấy nhận video, em muốn nói vài câu với em ấy!” Lý Thanh Tịnh nói.

Lý Diệu Linh thấy trốn không xong, căng da đầu nhận lấy điện thoại.

“Chị!”

Trong video, vẻ mặt Lý Thanh Tịnh lạnh như băng, trách mắng em gái Lý Diệu Linh:

“Em còn biết chị là chị của em sao? Thế mà lại dám trốn học đi tỉnh Thanh Hoá? Lá gan của em càng ngày càng to rồi đó.”

“Chị! Đó còn không phải là em và anh rể tới tỉnh Thanh Hoá để thư giãn hay sao. Chị yên tâm, lần này trở về em chắc chắn sẽ phấn đấu học tập. Tranh thủ thi thật tốt trong kỳ thi cuối kỳ mà!”

“Hừ! Nếu em có thể đạt được thành tích tốt, chị đây cũng nghi ngờ cái kết quả này của em mất.”

“Chị! Chị cũng biết châm chọc người khác quá đi. Đúng rồi, chị tìm gia sư tại nhà cho em là nam hay nữ thế ạ?”

“Trước đó tìm nam, nhưng chị cảm thấy hai người trai đơn gái chiếc ở chung không thích hợp, nên đổi thành nữ rồi.”

Lý Diệu Linh nghe xong vẻ mặt thất vọng, còn tưởng là chị gái Lý Thanh Tịnh có thể tìm cho mình một anh chàng gia sư đẹp trai nữa chứ.

“Chị, nếu chuyện này chị không nói thêm gì nữa, thì vẫn nên tiếp tục chơi với anh rể thì hơn.”

Nói xong, vội vàng đưa điện thoại về tay Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy bà xã Lý Thanh Tịnh vẻ mặt tức giận, thì khuyên nhủ cô:

“Được rồi, Thanh Tịnh à! Diệu Linh ở chỗ này, anh sẽ trông coi con bé. Em cứ yên tâm đi!”

“Nguyên nhân chính là vì ở cùng với anh cho nên em mới không yên tâm được đó. Hiện tại trong cái nhà này, chỉ có anh là cưng chiều con bé này nhất!”

“Cô em vợ còn không phải là dùng để cưng chiều sao!”

“Anh...”

Lý Thanh Tịnh bị tức giận đến mức không biết nên nói sao cho được!

Lý Diệu Linh ở một bên, giơ ngón tay cái lên với anh rể Triệu Hùng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Được rồi! Thật sự bị hai người chọc tức chết rồi. Em phải đi tắm rửa cho Dao Châu đây!” Nói xong, trực tiếp tắt video.

Triệu Hùng thấy cô em vợ Lý Diệu Linh ở một bên cười trộm, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, nói: “Em đó cái con bé này, vì chuyện của em, mà anh vẫn luôn lừa chị em. Trong lòng không yên ổn chút nào!”

“Ây da! Anh rể tốt, biết anh là tốt nhất rồi. Anh cũng nói, cô em vợ là dùng để cưng chiều mà. Nào lại đây, em mát xa mát xa cho anh nha, thả lỏng thả lỏng đi!”

Cơ thể của Triệu Hùng thật sự có chút mệt mỏi, cười nói:

“Ý kiến này không tệ! Không uổng công anh thương em.”

Sau khi Lý Diệu Linh để Triệu Hùng ngồi xuống, tay chân linh hoạt xoa bóp ở phần vai và phần lưng cho Triệu Hùng.

Cô ấy nhớ tới lúc ở tiệm cơm, lời Hà Ngọc Kỳ từng nói qua với mình.

Mặc dù, trong lòng cô ấy không tình nguyện tin tưởng, con cưng của trời giống như Dương Lam vậy làm sao có thể thích Triệu Hùng được. Nhưng vẫn là nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Anh rể, em thấy anh và cái cô Dương Lam kia có quan hệ không tệ ha?”

“Diệu Linh, lời này của em là có ý gì?”

“Không có gì, chính là ánh mắt của Dương Lam nhìn anh có chút mờ ám, giống như đối với anh có hứng thú vậy á!”

Triệu Hùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói:

“Em con bé này đừng nói bừa chứ! Anh và Dương Lam người ta không có chuyện gì cả, loại tin đồn nhảm nhí này nếu như truyền tới tai chị của em, người bị thiệt hại nhất là anh đó!”

Lý Diệu Linh thấy không thể hỏi ra được cái gì từ trong miệng Triệu Hùng, cũng không hỏi nữa.

Cô ấy gập cánh tay dùng khuỷu tay, đè đè vị trí sau cổ của Triệu Hùng.

Không ngờ rằng, Lý Diệu Linh mát xa cũng khá thoải mái.

“Diệu Linh, phương pháp mát xa này em học của ai thế? Nhìn thôi cũng thấy rất chuyên nghiệp.”

“Lúc em ở nhà, thường xuyên mát xa cho bố, mẹ á! Không thể coi là chuyên nghiệp, nhưng so với những người nghiệp dư vẫn mạnh hơn nhiều. Chỉ là xem một ít tiết mục mát xa dưỡng sinh trên điện thoại mà thôi! Anh rể, em ấn như thế thoải mái không?”

“Ừm! Không tệ.”

Lý Diệu Linh cười hì hì, nói:

“Lúc ở nhà em dựa vào cái này kiếm sinh hoạt phí đi học á. Mỗi lần mát xa cho bố, mẹ, bọn họ đều cho em một triệu rưỡi đó. Anh là anh rể của em, vậy cũng không thể làm không công đúng chứ?”

Triệu Hùng nghe xong cảm thấy hết nói nổi, uổng công có cảm tình vì con bé này mát xa xương cốt cho mình, trên thực tế là muốn sinh hoạt phí đây mà.

“Không phải anh vừa mới cho em ba mươi lăm triệu sao?” Triệu Hùng nói.

“Chị của em đưa cho anh ba trăm năm chục triệu, anh dẫn em đi mua sắm hết một trăm bốn chục triệu, rồi lại đưa cho em ba mươi lăm triệu, trong tay anh vẫn còn một trăm bảy mươi lăm triệu lận!”

“Em là quỷ hút máu sao! Không lẽ em muốn vơ vét hết số tiền tiêu vặt mà chị của em đã cho anh đó chứ?”

“Ai da! Sao anh lại keo kiệt như thế, anh hết tiền tiêu vặt rồi thì có thể đến xin chị em. Còn em hết tiền tiêu vặt, biết đi đâu xin đây? Dù bây giờ bố em kiếm được rất nhiều tiền, nhưng quản lý thẻ sinh hoạt phí của em rất nghiêm ngặt. Mỗi tháng chỉ cho em có bảy triệu tiền sinh hoạt phí, anh nói xem ông ấy có keo kiệt hay không!

Triệu Hùng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thế này đi! Mỗi một lần em mát xa cho anh, anh sẽ trả cho em ba triệu năm trăm nghìn, như vậy được rồi chứ?”

“Quá tuyệt vời! Anh rể, mau gối đầu qua đây, em mát xa cho anh!”

Cả khuôn mặt Lý Diệu Linh trở nên vui tươi rạng rỡ, trong lòng thầm nghĩ, làm sao mới có thể bòn rút thêm một ít tiền từ trong tay của anh rể Triệu Hùng đây.

Cô ấy nhìn trúng một chiếc túi hiệu Hermès ở trên mạng, có giá hơn một trăm bốn chục triệu, trong tay cô ấy chỉ có hơn ba mươi lăm triệu, còn thiếu khoảng một trăm lẻ năm triệu nữa.

Mặc dù nhà họ Lý đã trở nên giàu có, nhưng vẫn kiểm soát các khoản chi tiêu ở trường của Lý Diệu Linh cực kỳ chặt chẽ.

Bình thường Lý Thanh Tịnh cũng chỉ cho cô ấy có mấy triệu tiền tiêu vặt. Cho nên, Lý Diệu Linh chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền thông qua anh rể Triệu Hùng.

Mát xa khoảng hơn nửa tiếng, Lý Diệu Linh bắt đầu mệt mỏi và đổ mồ hôi đầm đìa.

“Anh rể, ba triệu năm trăm nghìn này không dễ kiếm chút nào, anh nhìn xem...”

Triệu Hùng biết con bé này đang đòi tiền mình, liền trực tiếp chuyển bảy triệu vào điện thoại của con bé.

Lý Diệu Linh ôm má của Triệu Hùng, hôn lên một cái, cười hỉ hả nói: “Cảm ơn anh rể!” Nói xong liền vội vã chạy ra khỏi phòng của Triệu Hùng.

Sau khi trở về phòng, Lý Diệu Linh liền dùng điện thoại lướt xem các cửa hàng trực tuyến.

Cô ấy là một người nghiện mua sắm, thích nhất là mua sắm trực tuyến, vừa nghĩ đến việc chị gái của mình một năm kiếm được mấy chục tỷ, bố của mình một năm kiếm được mười mấy tỷ, còn mẹ mình mỗi năm cũng nhận được một khoản tiền từ nhà họ Đào. Lý Diệu Linh liền cảm thấy mình chính là thế hệ giàu có thứ hai trong tương lai!

Nếu đã là thế hệ giàu có thứ hai, vậy thì nên tận hưởng cuộc sống trước đi đã!

Dù sao thì tiền kiếm được là dùng để tiêu mà!

Sau khi Lý Diệu Linh rời đi, Triệu Hùng đến phòng của Hoa Di.

Cốc cốc cốc!

Sau khi gõ cửa vài tiếng, liền nghe thấy giọng nói của Hoa Di từ bên trong vọng ra.

“Ai vậy?”

“Hoa Di, tôi là Triệu Hùng, cô đã ngủ chưa?”

Hoa Di mở cửa, nói với Triệu Hùng: “Tôi vẫn chưa ngủ!”

Hoa Di mặc nội y màu hồng phấn được làm bằng vải Modal, làm tôn lên vóc dáng xinh đẹp và uyển chuyển!

Thường ngày Hoa Di ăn mặc rất nghiêm túc, không bao giờ để lộ thân hình nóng bỏng ra ngoài.

Sau khi mắt của Triệu Hùng đã chịu đủ sự kích thích, anh mới lấy lại tinh thần, mỉm cười với Hoa Di: “Hoa Di, bây giờ cô có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”

“Vào đi!”

Hoa Di thấy mình ăn mặc như thế này ở trước mặt Triệu Hùng không được hay cho lắm, nên cô ấy liền lấy áo khoác khoác lên người.

Triệu Hùng nói với Hoa Di về việc anh muốn mở một nhà máy sản xuất thuốc Đông y. Nói rằng hiện nay y học phương Tây ở trong nước rất được sùng bái, trong khi nước ngoài thì lại đang nghiên cứu y học của phương Đông chúng ta!

Sở dĩ Đông y không được phổ biến rộng rãi là do không có chuyên gia chuyên về lĩnh vực này!

Hoa Di nghe xong, cau mày nói: “Chỉ có một mình tôi, sức lực thật sự là có giới hạn! Nếu như anh thật sự muốn theo đuổi ngành Đông y, tôi đề nghị anh nên thành lập một trường Đông y. Tôi sẽ giúp anh đào tạo một vài nhân tài trong ngành Đông y! Chỉ có như thế, mới có thể phát triển sự nghiệp Đông y của chúng ta!”

“Được! Nhưng phải là do cô kê phương thuốc, về mặt này, tôi chỉ tin tưởng có mình cô thôi!”

Hoa Di khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần là việc có lợi cho đất nước và người dân thì tôi sẽ tình nguyện làm, mục đích tôi thuê phòng khám không gì khác là để cứu người, và chữa cho người bị bệnh. Nếu Đông y có thể giúp được nhiều người hơn, vậy thì tôi sẽ cùng anh khởi nghiệp.”

Sáng sớm hôm sau, Hồ Dân nhanh chóng từ Hải Phòng chạy đến đây!

Triệu Hùng bảo Hồ Dân cử hai vệ sĩ đưa Hoa Di trở về Hải Phòng, sau khi đưa Hoa Di đi, vẻ mặt của anh trở nên nghiêm nghị, nói với Hồ Dân: “Hồ Dân, tôi đã bổ nhiệm Mã Kim Diễm lên làm Tổng giám đốc của Trung tâm mua sắm Tần Uyển ở tỉnh Thanh Hoá. Ông đi điều tra Cựu tổng giám đốc Quách Tân Hàn một chút! Ngoài ra, lần lượt tuần tra toàn bộ các công ty ở tỉnh Đồng Nai, không được để xảy ra sự cố tương tự nào nữa. Cần sa thải thì sa thải, cần đề bạt thì đề bạt, chúng ta sắp sửa đến tỉnh Thanh Hoá để phát triển sự nghiệp, tuyệt đối không được phạm bất kỳ sai sót nào trong việc quản lý của công ty!”

Hồ Dân cung kính đáp: “Vâng, thưa cậu chủ! Đây là do sự thất trách của tôi, tôi tự nguyện khấu trừ một tháng lương, giờ tôi sẽ đi làm ngay!”