Hắn nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng hỏi: “Mày có thể đưa cho tao bao nhiêu tiền?”
“Ba trăm năm mươi tỷ đồng!” Triệu Hùng nói.
Sau khi nghe “ba trăm năm mươi tỷ đồng!”, Bọ Cạp lắc lắc đầu.
Nếu có “ba trăm năm mươi tỷ đồng” thì đến lúc có thời cơ hắn ta sẽ bỏ trốn ra nước ngoài, có thể sống một cuộc sống hoàn toàn không cần lo cơm ăn áo mặc.
“Nhóc con, mày đừng giở trò với tao, nếu mày không đưa cho tao ba trăm năm mươi tỷ đồng, tao sẽ tiêu diệt mày ngay lập tức!”
Triệu Hùng nói với Bọ Cạp: “Anh chỉ cần cho tôi số tài khoản, tôi có thể chuyển khoản cho anh ngay lập tức.”
“Thật vậy sao?”
Bọ Cạp biết thân phận của Triệu Hùng không hề đơn giản, nhưng không biết cụ thể anh là ai. Hắn ta nhận được lệnh của Dương Hưng để giết Triệu Hùng và không để anh sống sót rời khỏi tỉnh thành.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Đương nhiên là thật. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện!”
“Điều kiện gì?”
“Chỉ cần anh nói cho tôi biết ai là người sai anh đến đây giết tôi?”
Bọ Cạp suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ cần mày đưa cho tao một trăm triệu, tao đương nhiên có thể nói cho mày biết. Tuy nhiên, trước hết có phải mày nên bày tỏ một chút thành ý không.”
“Vậy số tài khoản của anh là bao nhiêu?”
“IC**, ********* 3321.”
Ngay khi Triệu Hùng đang định đưa tay lấy điện thoại di động, liền nghe thấy tiếng Bọ Cạp kêu lên một tiếng, hỏi Triệu Hùng: “Mày muốn làm gì?”
“Chuyển khoản cho anh thôi!”
“Mày đừng có mà giở trò, nếu không tao sẽ bắn mày đấy!” Bọ Cạp lấy ống giảm thanh của súng trên người ra, lắp vào súng.
Vì Triệu Hùng là khách hàng VIP cao cấp của ngân hàng nên ngân hàng sẽ ưu tiên cho nghiệp vụ chuyển khoản của anh. Anh dùng điện thoại chuyển trước bảy mươi tỉ đồng cho Bọ Cạp.
Sau khi nhìn thấy điện thoại di động thông báo có bảy mươi tỉ đồng được chuyển vào trong tài khoản, trong lòng Bọ Cạp nhịn không được hỏi Triệu Hùng: “Sao chỉ có bảy mươi tỉ đồng?”
Triệu Hùng nói: “Khi tôi chưa chắc chắn về sự an toàn của mình thì đương nhiên tôi sẽ không chuyển hết tiền cho anh rồi. Tôi chỉ muốn cho anh biết rằng đối với tôi mà nói thì ba trăm năm mươi tỷ đồng cũng không là gì cả. Anh muốn có tiền thì tôi cũng muốn bảo vệ mình mà thôi. “
Đúng lúc này, Kim Trung gọi vệ sĩ của Hà Trang nhanh chóng chạy đến!
“Anh Triệu Hùng!”
Triệu Hùng nhíu mày, lúc này hắn đến đây, không phải muốn phá hỏng mọi chuyện sao?
Chắc chắn là vậy, Bọ Cạp nhanh chóng quay người lại sau đó bắn vào chân của Hà Trang.
Hà Trang hét lên “Á!” một tiếng rồi ngã xuống đất.
“Cậu chủ! Cậu chủ!” Tiếng kêu của Ngô Tuấn Kiên vang lên từ phía xa.
Triệu Hùng nghe vậy, trong lòng thầm lo lắng, anh đã sắp có thể giải quyết kẻ sát nhân này rồi. Không ngờ rằng lúc này những vệ sĩ do Kim Trung cử đến lại đến gây rối.
Ngô Tuấn Kiên từ phía bên kia chạy đến, Bọ Cạp trực tiếp bắn hai phát vào Ngô Tuấn Kiên.
May mắn là Ngô Tuấn Kiên đều tránh được!
Không phải là khả năng bắn súng của Bọ Cạp không chuẩn mà là hắn ta không giỏi dùng súng, thứ thực sự giết chết người chính là chiếc kim đuôi bò cạp ở trên tay hắn ta!
Cái gọi là “Kim đuôi bọ cạp!” có nghĩa là có một chiếc nhẫn hình bọ cạp đặc biệt đeo trên ngón tay: “Kim đuôi bọ cạp!” được giấu trong chiếc nhẫn.
Kim tiêm được tẩm bằng thuốc mê, chỉ cần bị bắn trúng, cơ thể sẽ cảm thấy tê liệt ngay lập tức!
Triệu Hùng đã nằm trong tầm bắn của “Kim đuôi bọ cạp”. Vì vậy, Bọ Cạp không hề lo lắng rằng Triệu Hùng sẽ chạy mất!
Một tiếng “cạch!” nhẹ nhàng phát ra từ khẩu súng trong tay Bọ Cạp, viên đạn đã bị bắn ra ngoài.
Một cơ hội tốt!
Triệu Hùng nhanh chóng tháo thắt lưng quanh eo ra!
Bọ Cạp đến trước mặt Triệu Hùng trong chớp mắt. Một tay hắn ta bóp cổ Triệu Hùng, lạnh lùng hỏi Triệu Hùng: “Nhóc con, mày tháo thắt lưng ra làm gì vậy?”
Bọ Cạp không biết rằng thắt lưng của Triệu Hùng là vũ khí, Triệu Hùng nói với Bọ Cạp: “Anh trai, tôi bị anh dọa sợ đến mức sắp tè ra quần rồi!”
“Mày muốn đi tiểu sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy thì mày cởi thắt lưng làm gì?” Bọ Cạp khó hiểu hỏi.
“Không là vì tôi sợ anh hiểu lầm tôi sẽ bỏ chạy sao!”
“Vậy thì mày mau đi tiểu đi! Sau khi mày đi tiểu xong thì mua vé giúp tao, chuyển toàn bộ số tiền còn lại cho tao, tao sẽ thả mày ra!”
Triệu Hùng nói với Bọ Cạp: “Vậy thì anh bỏ tay ra đi. Bị anh bóp cổ như thế này thì làm sao mà tôi tiểu được chứ?”
Ngô Tuấn Kiên thở không ra hơi, nhanh chóng chạy đến, trên tay cầm một thanh sắt, đây là thứ ông ấy bỏ trong xe để tự vệ.
“Buông cậu chủ của tôi ra!” Ngô Tuấn Kiên lớn giọng hét lên với Bọ Cạp.
Bọ Cạp giơ tay lên, chiếc nhẫn Bọ Cạp trên tay hướng về phía Ngô Tuấn Kiên.
Vèo!
Một “Kim đuôi bọ cạp!” bắn ra như tia điện.
Với khoảng cách ngắn như vậy, Ngô Tuấn Kiên chỉ có thể thực hiện một số kỹ năng né tránh thông thường, ông ấy trúng chiêu ngay lập tức.
Ông ấy “Á!” một tiếng rồi ngã xuống đất.
Triệu Hùng hỏi Bọ Cạp: “Anh đã làm gì chú Kiên vậy?”
“Mày yên tâm, ông ta vừa được chích kim gây mê, nửa giờ nữa thuốc mê sẽ thuyên giảm!”
Triệu Hùng nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Không phải mày muốn đi tiểu sao? Sao mày còn chưa đi?” Nhìn thấy Triệu Hùng đang cầm quần của mình, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, hắn ta bắt đầu nghi ngờ Triệu Hùng.
“Không phải là do tôi bị anh dọa sao! Hình như đã hết mắc tiểu rồi. Tôi chuyển thêm cho anh một trăm tỷ đồng nữa nhé! Sau đó lại thêm đặt vé máy bay cho anh.”
“Được!”
Bọ Cạp vừa nghe thấy “tiền” thì hai mắt hắn ta liền lóe sáng.
Triệu Hùng đã nhận ra cây kim độc dược giấu trong chiếc nhẫn trên tay Bọ Cạp, sau khi xoay người lại, khóe miệng nở một nụ cười quái dị …
Đồng thời anh khua tay lên băng đầu rồng của thắt lưng.
“Phụt!”
“Ngọc trai sấm sét!” đặt trong đầu rồng trực tiếp bắn vào người Bọ Cạp, phát ra tiếng “pạch!”, khiến cả người Bọ Cạp mềm nhũn, chết ngay tại chỗ!
Triệu Hùng sững sờ một hồi, không ngờ “Ngọc trai sấm sét” này lại lợi hại như vậy, uy lực còn mạnh hơn cả súng đạn.
Triệu Hùng vội vàng chạy đến bên cạnh Ngô Tuấn Kiên, thấy ông ấy vẫn thở như bình thường, thật sự chỉ ngất đi vì trúng thuốc gây mê. Sau đó, anh chạy đến chỗ vệ sĩ do Kim Trung cử đến, sau đó cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh ta chỉ bị bắn vào chân.
Người vệ sĩ này đã chứng kiến toàn bộ sự việc, không ngờ rằng Triệu Hùng lại có một thứ vũ khí sát thương lợi hại như vậy.
Lúc này, Triệu Hùng đã buộc “Rồng Lân!” vào thắt lưng của mình một lần nữa.
Ở phía xa không ngừng truyền đến tiếng bước chân. Triệu Hùng cau mày, nghĩ rằng chính là bạn đồng hành của kẻ sát nhân, sau khi nhìn thấy đó là vệ sĩ của Kim Trung, Đường Thất mới yên tâm.
Đường Thất vội vàng chạy tới bên cạnh Triệu Hùng, thấy vệ sĩ mà mình phái đến đã bị thương, quan tâm nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh Triệu Hùng, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao! Mau đưa người của cậu và người đàn ông này đi bệnh viện, nơi này giao cho cậu xử lý! Đưa cho tôi một chiếc xe, tôi trở về khách sạn trước.”
“Được!”
Đường Thất đáp một tiếng, anh ta lo rằng Triệu Hùng sẽ gặp thêm chuyện. Cử thêm năm sáu người nữa để hộ tống Triệu Hùng đến khách sạn Kim Nguyên.
Sau khi Triệu Hùng trở về khách sạn, anh gọi điện cho tư vấn tài chính Từ Tử Hàm và nói: “Tử Hàm, hôm nay tôi có chuyển khoản bảy mươi tỷ đồng cho số tài khoản ở ICBC. Số tiền này chuyển nhầm rồi, cô lập tức lấy lại giúp tôi!”
“Được rồi, anh Triệu Hùng! Ngân hàng của chúng tôi sẽ giúp anh xử lý ngay.”
Triệu Hùng là khách VIP cao cấp của Ngân hàng Thương mại Hải Phòng, còn Từ Tử Hàm là người phục vụ riêng cho Triệu Hùng. Sau khi được ngân hàng cho phép, Từ Tử Hàm đã chuyển số tiền mà Triệu Hùng đã chuyển đi vào tài khoản của Triệu Hùng trong chưa đầy hai phút.
Từ Tử Hàm gọi điện thoại đến nói: “Anh Triệu Hùng, tôi đã giúp anh xử lý xong rồi!”
“Được rồi! Cô kiểm tra ngay cho tôi. Thông tin giao dịch của thẻ ngân hàng mà tôi đã chuyển tiền. Tôi muốn có thông tin chi tiết của từng giao dịch!”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp anh điều tra ngay bây giờ!...”
Đúng lúc này, Kim Trung trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng của Triệu Hùng, thấy Triệu Hùng vẫn bình an vô sự, anh ta đấm Triệu Hùng nói: “Nhóc con, cậu làm tôi sợ chết khiếp đấy! Triệu Hùng, rốt cuộc là ai đang muốn giết cậu vậy?”
“Tôi không biết!” Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Kim Trung, cậu giúp tôi điều tra ngay đi!
Kim Trung gật đầu nói: “Được rồi! Nếu tôi biết kẻ đang muốn giết cậu, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn!”