Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 535: Cứ yên tâm làm một tiểu công chúa là được



Sau khi Nông Tuyền đi vào trong nhà, Triệu Hùng đã nấu xong toàn bộ thức ăn rồi.

Bởi vì sức ăn của Nông Tuyền khá lớn nên Triệu Hùng đã làm tổng cộng tám món ăn. Đã vậy rồi, Triệu Hùng còn đặc biệt làm thêm cho Nông Tuyền một con gà quay nữa.

Nông Tuyền nhìn một bàn đầy đồ ăn, con ngươi cũng phát sáng, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Nông Tuyền biết quy tắc trước khi ăn cơm nên sau đó vội vàng chạy vào nhà tắm rửa tay.

Sau khi Lý Thanh Tịnh gọi hai đứa trẻ Thẩm Hải và Dao Châu ra ăn cơm, Nông Tuyền đã nhìn thấy vết thương trên mặt Thẩm Hải

"Thẩm Hải, cháu làm sao thế?" Nông Tuyền mới vừa ngồi xuống đã hỏi Thẩm Hải.

Triệu Hùng nói: "Thằng bé đánh nhau với người khác ở trường học!"

"Đánh nhau?" Nông Tuyền vừa nghe thấy những lời này, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải, tức giận nói: "Không phải là thằng nhóc cháu đánh thua rồi đấy chứ? Đúng là mất mặt mà. Đúng là vứt hết mặt mũi của chú và thầy cháu đi mà.”

Triệu Hùng trợn mắt nhìn Nông Tuyền một cái, nói với cậu ta: "Nông Tuyền, cậu không biết những chuyện bên trong, đừng có nói bậy nói bạ! Có mấy đứa bé lăng mạ Hải nên thằng bé mới xảy ra xung đột với người khác.”

“Vậy thì cũng không được đánh thua chứ. Tối nay cháu về nhà với chú đi, chú sẽ dạy cháu vài đường cơ bản.”

Thẩm Hải vừa nghe xong, trước mắt sáng lên, nói với Nông Tuyền: " Chú Nông Tuyền! Chú nói lời phải giữ lấy lời đấy nha?"

“Đương nhiên là phải giữ lời rồi. Nếu như thằng nhóc cháu bị người ta đánh thì chẳng phải là làm mất hết mặt mũi của chúng ta sao.”

Triệu Hùng không hề để ý đến Nông Tuyền, nói với Thẩm Hải: “Hải, thầy đưa anh đi học, anh phải lấy việc học làm chủ. Chúng ta không gây chuyện không có nghĩa là chúng ta sợ. Nhớ lấy những lời mà thầy từng nói với anh. Nếu như người khác trêu chọc anh thì anh không thể ra tay trước. Nhưng nếu bọn họ ra tay đánh anh trước khi anh có thể tùy ý đáp trả lại bọn họ.”

“Con biết rồi thầy.” Thẩm Hải nghe thấy vậy, trong lòng thầm vui mừng.

Lý Thanh Tịnh trợn mắt nhìn Triệu Hùng một cái, nói: "Anh dạy con cái kiểu gì thế? Chúng ta đưa Hải đi học là để thằng bé học tập chăm chỉ, sao anh cứ giật giây cho thằng bé đi đánh nhau thế.”

“Thanh Tịnh, em không hiểu đâu. Thực ra trường học giống như một xã hội thu nhỏ vậy. Cho dù em có không gây phiền phức đến cho người khác thì lúc nào cũng có người đến gây khó dễ với em. Cách để chỉnh đốn bọn họ tốt nhất đó chính là đánh cho bọn họ phải hàng thì thôi. Như vậy thì sau này, sẽ không có ai dám gây khó dễ cho mình nữa.” Cuối cùng, Triệu Hùng dặn dò Thẩm Hải một câu: “Anh không được phép xưng vương xưng bá ở trường, càng không được lập lên báng phát, kết bè kết cánh.”

“Vậy, con có thể kết bạn bình thường được không ạ?” Thẩm Hải nhìn Triệu Hùng hỏi

"Dĩ nhiên có thể!" Triệu Hùng thấy Thẩm Hải còn chưa ăn được bao nhiêu đồ, Nông Tuyền đã sắp ăn nốt nửa con gà quay, nói với cậu: “Ăn nhanh đi. Anh mà không ăn nữa thì sắp bị chú Nông Tuyền ăn hết rồi đấy.”

Nông Tuyền nghe thấy vậy thì nhe răng ra cười, ngượng ngùng nói: “Cậu chủ, tôi để cho Dao Châu một cái chân gà, Hải một cái chân gà, tôi cũng đâu có ăn hết một mình đâu.”

“Cậu ăn phần của cậu đi, tôi không chê cậu ăn nhiều mà.”

Nông Tuyền vừa đưa đũa, gắp thức ăn như gió lốc, vừa khen Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu nấu ăn càng ngày càng ngon đấy.”

Triệu Hùng nghe được những lời này của Nông Tuyền đúng là muốn tức hộc máu.

Người khác là cậu chủ thì đều có người hầu kẻ hạ. Còn hai tiếng “cậu chủ” này của mình lại ngày ngày phải hầu hạ người khác. Đáng giận hơn là, Nông Tuyền đã ăn hết sạch đồ ăn mà Triệu Hùng nấu.

Lúc giữa bữa cơm, Lý Thanh Tịnh mới nhớ ra, trước đó, Triệu Hùng có nói có chuyện tốt muốn thông báo.

“Triệu Hùng, không phải anh nói có chuyện tốt muốn thông báo sao?” Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng “à” một tiếng rồi đứng dậy, lấy ra ba chùm chìa khóa từ sau tủ.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, hỏi: “Lấy được nhà rồi à?”

“Lấy được rồi. Tổng cộng có ba ngôi biệt thự. Một căn thì đã sửa chữa xong còn hai căn còn lại thì chưa được sửa sang. Anh chuẩn bị sửa ngôi biệt thự kia để cho Nông Tuyền chuyển qua ở. Thanh Tịnh, anh đã bảo Hồ Dân hẹn kiến trúc sư. Mười giờ sáng mai chúng ta cùng đi xem nhà đi. Em và kiến trúc sư thỏa thuận bản thiết kế một chút, Hồ Dân sẽ giúp chúng ta giám sát đội thi công.”

Lý Thanh Tịnh nghe xong, vui mừng gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Cô biết quan hệ giữa Triệu Hùng và Nông Tuyền là kiểu quan hệ “Anh không rời khỏi tôi thì tôi cũng không rời khỏi anh.” Muốn tách được hai người này ra là chắc là chuyện không thể. Hơn nữa, Nông Tuyền đã là cao thủ Thiên bảng rồi. Có cậu ta ở bên cạnh bảo vệ người nhà của mình cũng có cảm giác an toàn hơn.

Triệu Hùng ném cho Nông Tuyền một chuỗi chìa khóa, để cho chính hắn thật tốt thu.

Dao Châu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với Lý Thanh Tịnh: “Mẹ, chúng ta lại phải chuyển nhà sao?”

“Đúng vậy. Sau này, anh Hải cũng phải chuyển đến ở, không thể ở nhà được.”

“Tốt quá rồi, con thích anh Hải chuyển đến ở cùng. Vậy nhà mới của chúng ta ở đâu ạ?” Gương mặt của Dao Châu tràn đầy sự ngây thơ, giọng nói non nớt hỏi Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đưa tay sờ  gương mặt nhẵn nhụi của cô con gái Dao Châu, cười nói: “Dao Châu, nhà của chúng ta là một ngôi biệt thự vô cùng rộng lớn.”

“Biệt thư? Thật sao?” Dao Châu hỏi Lý Thanh Tịnh: “Mẹ, trong lớp con cũng có mấy bạn được ở biệt thự đấy. Nhà chúng ta có tiền rồi sao? Sao mọi người có thể mua được biệt thự chứ?”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nghe xong, trong lòng đều có chút mùi vị chua chát.

Dao Châu mới chỉ có năm tuổi thôi!

Cô bé còn nhỏ như vậy đã tiếp nhận được những suy nghĩ trưởng thành mà ở cái tuổi này không nên có.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian nửa năm này, bởi vì công ty cũ của Lý Thanh Tịnh bị phá sản nên bọn họ đang ở trong một căn phòng thuê vỏn vẹn năm mươi mét vuông.

Trong nhà còn thường xuyên có gián chạy quanh, nhà vệ sinh thì thường xuyên bốc ra mùi hôi thối. Nhưng Dao Châu vẫn coi đó là nhà mình. Cô bé nói, chỉ cần được ở cùng với bố mẹ thì ở đâu cũng được.

Sau đó, hóa ra cả nhà họ dọn trở lại “Lâm phủ gia viên”, chuyện này khiến cho Dao Châu rất vui vẻ. Bởi vì trong căn nhà này có những ký ức khi còn bé của Dao Châu. Cô bé nhớ những người bạn khi còn nhỏ đều ở trong tiểu khu của “Lâm phủ gia viên” này.

Lúc Lý Thanh Tịnh nói muốn ở “biệt thự lớn”, Dao Châu không phải lộ ra vẻ mặt hứng thú mà là hỏi ngược lại Lý Thanh Tịnh có phải là nhà mình có tiền rồi hay không?

Triệu Hùng không khỏi nhớ lại, trước kia kinh tế của mình eo hẹp, ngay cả một ly kem KFC cũng không mua nổi cho con gái.

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng, trong lòng hai người đều có chung một cảm xúc.

Con đường này quả thật không dễ dàng gì.

Mặc dù thân phận của Triệu Hùng cũng hiển hách, cậu ấm của Tập đoàn Khải Thời. Nhưng anh chỉ được một phần rất nhỏ gia sản của nhà họ Triệu hay nói đúng hơn thì chính là đã mất đi quyền thừa ké Tập đoàn Khải Thời.

Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nói: “Dao Châu, nhà chúng ta có tiền rồi. Sau này, bố và mẹ sẽ không để cho con phải sống nghèo khổ nữa đâu.”

“Thật không ạ? Mẹ, không phải mẹ nói công ty còn đang vay nợ ba mươi lăm tỷ, áp lực vô cùng lớn mà. Tiền của nhà mình ở đâu ra mà mua biệt thự?”

Lý Thanh Tịnh đau lòng nhìn con gái: “Dao Châu, công ty mẹ đã trả nợ xong rồi. Bây giờ, công ty kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên, nhà chúng ta có thể mua được biệt thự rồi. Con đó, sau này cứ yên tâm là tiểu công chúa của bố mẹ là được rồi.”