Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 558: Ép vào xe!



Triệu Hùng luôn cảm thấy những lời nói của Lý Thanh Tịnh vợ mình có chút kỳ lạ. Anh lập tức nghĩ đến Vân Nhã, Dương Lam, Phan Ngọc Anh. Xem ra Lý Thanh Tịnh đang trách nhân duyên của mình với phụ nữ quá tốt đây mà! Phụ nữ nhiều quá rồi, ăn không đủ dinh dưỡng sao? Cái này… Triệu Hùng mất một hồi không biết nói gì, sau đó anh mới hiểu được hàm ý trong lời nói của vợ mình Lý Thanh Tịnh.

Sau khi Lý Thanh Tịnh rời đi, Triệu Hùng lại nói chuyện với Vân Nhã và Dương Lam một lúc. Triệu Hùng cố ý nói với Dương Lam: "Giám đốc Lam, không phải là em phải quay về gấp hay sao?"

"Ồ, vâng! Em phải đi rồi." Dương Lam hiểu rằng Triệu Hùng muốn nói chuyện riêng với mình mà không có Vân Nhã. Cô đứng dậy, cười với Vân Nhã và nói: "Cô Vân Nhã, hôm nay chúng ta trò chuyện rất vui vẻ. Mong cô sẽ sắp xếp đến tỉnh Thanh Hóa một chuyến, tới lúc đó mời cô đến nhà họ Dương chúng tôi làm khách nhé!"

"Chắc chắn, chắc chắn rồi! Tôi còn bạn bè ở đó mà, vậy tôi không tiễn cô nữa nhé!" Vân Nhã mỉm cười niềm nở.

Dương Lam nói: "Cô ở lại chơi nhé!" rồi cầm chiếc túi xách tinh xảo rời đi.

Triệu Hùng nói: "Giám đốc Lam, anh tiễn em nhé!"

Anh nói với Vân Nhã: "Hẹn cô lần khác!" rồi vội vàng đuổi theo Dương Lam ra ngoài.

Thấy Triệu Hùng chưa bao giờ quan tâm đến bản thân cô ta như vậy mà lại cực kỳ nhiệt tình với Dương Lam đến từ Tỉnh Thanh Hóa này, Vân Nhã tức giận đến mức giậm chân một cách thô bạo, khẽ chu môi lẩm bẩm: "Triệu Hùng, anh được lắm, còn nói là chỉ yêu mỗi vợ anh thôi. Tôi thấy anh chính là tên đào hoa lăng nhăng. "

"Hắt xì!"

Triệu Hùng vừa xuống dưới tầng, liền hắt hơi một tiếng lớn, anh lẩm bẩm tự nhủ: "Ai đang nhắc đến mình vậy?"

Dương Lam hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh không sao chứ?"

"Không sao! Đi thôi."

Ra khỏi "khách sạn Thanh Hùng" Triệu Hùng đang chuẩn bị nói chuyện với Dương Lam thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền tới: "Dương Lam, em thực sự đến Hải Phòng rồi sao?"

Dương Lam quay đầu lại, người cô nhìn thấy là Dương Hưng, cô cau mày lạnh lùng nói: "Dương Hưng, anh theo dõi em sao?"

"Không! Anh đến Phú Quốc có chút việc nên nhân tiện đến thăm hỏi bố mẹ của bạn anh. Dương Lam à, không phải em bảo với anh là em đi tìm một nhà sản xuất thiết bị đặc chủng để đàm phán hay sao?"

"Đúng vậy! Bộ phận nghiên cứu và phát triển của nhà họ Thẩm ở Hải Phòng vừa mới cho ra đời thiết bị máy bơm khí? Anh không phải là không biết đấy chứ?"

"Ồ! Vậy anh hiểu lầm em rồi. Anh xin lỗi nhé, Dương Lam!"

Ánh mắt Dương Hưng hướng lên người của Triệu Hùng, anh ta tiến lên phía trước lên tiếng chào hỏi: "Anh Hùng, hình như sức khỏe của anh vẫn chưa hồi phục đúng không?

"Khụ! Khụ! Khụ!" Triệu Hùng cố ý giả vờ ho vài tiếng, sau đó cười nói: "Bởi vì bình thường tôi không chịu chú ý chăm sóc sức khỏe cho nên bây giờ mới thành ra như thế này. Không phải ngày một ngày hai là có thể điều chỉnh và hồi phục lại như trước."

"Anh phải chú ý chăm sóc sức khỏe cho tốt nhé." Dương Hưng nói xong, quay sang nói với Dương Lam: "Dương Lam, chúng ta trở về Thanh Hóa đi!"

Từ đầu đến cuối, Dương Lam không nói chuyện riêng với Triệu Hùng được mấy câu.

Cô vẫy vẫy tay chào Triệu Hùng nói: "Anh Hùng, em đi trước đây!"

"Ừ! Tạm biệt!" Triệu Hùng vẫy tay với Dương Lam, và sau đó nói với Dương Hưng: "Dương Hưng, khi nào có thời gian rảnh thì hãy đưa bác An tới Hải Phòng chơi một chuyến nhé."

"Nhất định rồi! Hẹn gặp lại lần sau, tôi hy vọng anh đã khỏi bệnh rồi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau uống vài ly."

"Được thôi!..." Triệu Hùng gật đầu, nhìn Dương Hưng và Dương Lam rời đi.

Nhìn bóng của chiếc xe đi xa, Triệu Hùng đứng tại chỗ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Triệu Hùng luôn cảm thấy rất rõ thái độ thù địch của Dương Hưng đối với mình, đặc biệt là trên người Dương Hưng có một luồng khí rất đặc biệt khiến Triệu Hùng cảm thấy lạnh sống lưng. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ngay lúc Triệu Hùng còn đang ngây người ra, thì đã nghe thấy giọng nói của Vân Nhã bên tai mình: "Triệu Hùng, tại sao Dương Lam lại gọi anh là anh Hùng thế?"

Thì ra Vân Nhã không biết từ lúc nào đã sớm đứng ở phía sau hai người. Vì vậy, lúc Dương Lam lên xe và gọi Triệu Hùng là "anh Hùng" thì đúng lúc bị cô ta nghe thấy hết.

Triệu Hùng nói: "Tôi lớn hơn giám đốc Dương, cô ấy gọi tôi là anh Hùng thì có vấn đề gì đâu!" Nói xong, anh đến bãi đậu xe, đang chuẩn bị lái xe rời đi.

Không ngờ Vân Nhã đã theo anh lên xe rồi, cô ta chặn cửa xe nói với Triệu Hùng: "Này! Anh có thái độ gì vậy. Sao lại không thèm để ý đến tôi."

"Bởi vì tôi là tên háo sắc!" Triệu Hùng dùng tư thế "ép vào tường", đẩy Vân Nhã dựa vào cửa xe. Không, nó phải được gọi là "ép vào xe" mới đúng.

Vân Nhã đã bị làm cho sợ hãi trước ánh mắt nóng bỏng của Triệu Hùng. Sau một khoảnh khắc ngắn bị chấn động, Vân Nhã đã kéo lấy cổ Triệu Hùng và ngay lập tức hôn anh.

Triệu Hùng không ngờ Vân Nhã lại chủ động và cởi mở đến vậy. Anh vội vàng lui về phía sau một bước lớn.

Khóe miệng Vân Nhã nở nụ cười, cô ta cười trêu chọc Triệu Hùng: "Nào tới đây! Anh không phải là tên sói háo sắc hay sao? Còn thực sự nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh sao. Tôi thấy anh phải là cừu mới đúng đấy!"

"Được thôi, cô là Sói đỏ, tôi là Cừu vui vẻ, cứ coi như là tôi sợ cô đi. Chúng ta ai về nhà nấy!"

Vân Nhã cười lên vài tiếng nói với Triệu Hùng đang ngồi trong xe: "Này! Trở về nói với vợ anh tôi sẽ không từ bỏ anh đâu."

Triệu Hùng nói: "Cô bị bệnh à!". Nói xong, anh đóng cửa "rầm" một cái.

Vân Nhã nhìn theo bóng chiếc xe đã đi xa, tự cười một mình rồi nói: "Đúng vậy! Tôi bị bệnh đấy, nhưng chẳng qua chỉ là bệnh tương tư mà thôi. Triệu Hùng cái tên thối tha nhà anh, cũng không biết kiếp trước tôi có phải nợ nần gì anh không, tại sao tôi lại dằn vặt không quên được anh."

Hắt xì! Hắt xì... Triệu Hùng lại hắt hơi hai cái nữa. Lần này, Triệu Hùng khẳng định: "Chắc hẳn là Vân Nhã đang nói đến mình đây!"

Trong khi lái xe, Triệu Hùng gọi điện cho Trần Văn Sơn và hỏi anh ta có ở trong văn phòng thám tử không. Sau khi có được câu trả lời khẳng định "có" của Trần Văn Sơn, anh lái xe đến thẳng văn phòng thám tử của Trần Văn Sơn.

Khi đến văn phòng thám tử, Triệu Hùng nhìn thấy Trần Văn Sơn đang cầm bút vẽ những vòng tròn trên một tờ giấy trắng. Nhìn xong, anh khẽ nhíu mày, không biết Trần Văn Sơn đang vẽ cái gì. Nếu không biết danh tính của thám tử lừng danh Trần Văn Sơn thì người khác sẽ nghĩ anh ta là một tay "họa sĩ linh hồn" đó.

"Văn Sơn, anh đang vẽ gì vậy?" Triệu Hùng khó hiểu nhìn tác phẩm trong tay Triệu Văn Sơn và hỏi.

"Vẽ chân dung của hung thủ!"

"Chân dung tên tội phạm sao?"

Triệu Hùng cầm tờ giấy vẽ trong tay Trần Văn Sơn lên, chỉ vào bức vẽ trên giấy trắng, dở khóc dở cười nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, anh có thể nói cho tôi biết, tôi có thể nhìn thấy chân dung tội phạm ở chỗ nào trên tờ giấy này vậy?"

Dưới ánh nắng mặt trời, tờ giấy khẽ phát sáng. Trần Văn Sơn cau mày nói: "Cậu chủ, cậu đừng nhúc nhích!"

Triệu Hùng biết Trần Văn Sơn nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, anh cầm tờ giấy trong tay không dám nhúc nhích. Chỉ nhìn thấy Trần Văn Sơn đang cầm một cây bút chì và nhanh chóng vẽ thêm lên mấy chục nét. Chẳng mấy chốc, những vòng tròn trên tờ giấy đã dần hiện ra bóng hình mơ hồ của một người.

Sau khi Trần Văn Sơn vẽ xong, anh ta nói với Triệu Hùng: "Đây là bản phác thảo đại khái hình dáng của kẻ sát nhân mà tôi suy luận được!"

Triệu Hùng nhìn hình ảnh mờ ảo trong bức vẽ, luôn cảm thấy có chút quen thuộc.

"Văn Sơn, sao tôi cứ cảm thấy người này có chút quen thuộc vậy?" Triệu Hùng nhíu mày hỏi.

Trần Văn Sơn nói: "Sau khi vẽ xong, tôi mới biết đó là cô ta. Anh có quen biết người này, anh còn giới thiệu cô ta cho tôi nữa."

"A! Là cô ta sao?..." Triệu Hùng sửng sốt.

Trần Văn Sơn gật đầu nói: "Tuy nhiên, đây chỉ là một trong số sát thủ, ngoài ra còn có một sát thủ khác. Lúc đầu tôi còn cho rằng ba vụ án mạng đều do một người làm, bây giờ mới biết được là người chết cuối cùng là do người này ra tay, mục đích là làm đảo lộn manh mối phá án."