Triệu Hùng vừa lái xe chở cô em vợ Lý Diệu Linh còn chưa được mấy phút, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Thấy người đến là cô Phùng Anh Nam dạy kèm tại nhà, Triệu Hùng liền ấn mở gác cổng.
Sau khi Phùng Anh Nam vào nhà, Triệu Hùng chào hỏi cô như thường ngày, nói: "Chào cô Nam!"
"Chào anh Hùng, anh cũng thật vất vả rồi! Mỗi ngày làm việc xong, còn phải đến xem Diệu Linh học tập."
Triệu Hùng cười khổ mà nói: "Không còn cách nào khác mà! Thanh Tịnh chăm sóc cho đứa nhỏ nên không có thời gian, chỉ có thể để anh rể tôi đây cực thêm một chút thôi. Thành thích của con nhóc này kém đến rối tinh rối mù, khiến cô Nam phải tốn sức rồi."
"Không sao, thật ra Diệu Linh rất thông minh."
Lý Diệu Linh nghe được động tĩnh, chui ra từ trong phòng vệ sinh, lên tiếng chào Phùng Anh Nam. Phùng Anh Nam dẫn Lý Diệu Linh đi học.
Mặc dù Triệu Hùng biết Phùng Anh Nam là nghi phạm giết người, nhưng khi anh nói chuyện với Phùng Anh Nam, anh giữ sắc mặt không hề có một chút dao động nào, để cô căn bản không thể nhìn ra đầu mối từ nét mặt của anh được.
Trần Văn Sơn từng nói, tên nghi phạm giết người còn lại kia, mặc dù không phải là một kẻ giết người chuyên nghiệp, nhưng lại là một người có tố chất tâm lý đặc biệt xuất sắc, mà không thể nghi ngờ gì rằng Phùng Anh Nam cũng có loại tố chất tâm lý vô cùng vượt trội như của Triệu Hùng.
Khoảng thời gian mà Triệu Hùng quen biết Phùng Anh Nam không lâu, cảm giác người phụ nữ này không phải loại người có hành vi quá khích. Cho nên, anh muốn thử thăm dò và trò chuyện với Phùng Anh Nam một chút.
Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Hùng thấy Lý Diệu Linh đã đi học rồi. Anh nhắn tin cho Lý Thanh Tịnh, hỏi thăm tình hình trong nhà của Lý Quốc Long và Đào Yên Hoa như thế nào rồi.
Lý Thanh Tịnh nói cho Triệu Hùng biết, hai người Lý Quốc Long và Đào Yên Hoa đã rơi vào chiến tranh lạnh rồi. Cũng may mà, Đào Yên Hoa vẫn có thể chăm sóc Lý Quốc Long, chỉ là mỗi lần làm xong đều sẽ buông lời phàn nàn, sau đó hai người liền bắt đầu cãi nhau không ngừng.
Triệu Hùng trò chuyện với Lý Thanh Tịnh không được mấy câu, ở đầu dây bên kia đã không nghe thấy giọng của Lý Thanh Tịnh nữa. Anh đoán rằng, nhất định là cha vợ Lý Quốc Long và mẹ vợ Đào Yên Hoa, hai người ấy lại cãi nhau rồi, anh thôi không gửi tin nhắn nữa.
Trong lúc rảnh rỗi, Triệu Hùng thử nghiệm nội lực trong cơ thể. Nhưng mà một khi đã động đậy, thì sẽ dẫn đến một trận đau bụng kịch liệt, anh sợ đến mức phải vội vàng dừng lại.
Haizz!
Không có cao thủ "Thần bảng" giúp anh khơi thông "Nhâm mạch" và "Đốc Mạch" trong cơ thể, thì anh cũng không biết là loại gì nữa.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, sau khi Phùng Anh Nam dạy bổ túc cho Lý Diệu Linh xong, Triệu Hùng đề nghị đưa Phùng Anh Nam và cô em vợ Lý Diệu Linh đi ăn khuya.
Lý Diệu Linh vừa nghe xong, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng lên.
"Anh rể, hay là chúng ta đến quán bar đi?"
Triệu Hùng gõ một cái lên đầu của cô em vợ Lý Diệu Linh, mắng cô: "Đi cái gì mà tới quán bar hả?" Nói xong, anh xoay qua hỏi Phùng Anh Nam một câu: "Cô Nam, cô thích gì?"
"Anh Hùng, tùy anh quyết định. Thực ra, tôi đã ăn rất nhiều vào buổi tối rồi, bây giờ vẫn chưa đói." Phùng Anh Nam đẩy mắt kính trên sống mũi, mỉm cười nói.
"Ở trước cổng của chung cư có một quán đồ nướng, chúng ta đến cổng ngồi rồi trò chuyện một lát cũng được đấy."
"Được thôi!" Phùng Anh Nam khẽ gật đầu, cũng không từ chối lời mời của Triệu Hùng.
Đến một quán tên là "Que xiên thịt nướng" trước cổng của "Lâm Phủ Gia Viên", ba người đi lên tầng hai, tìm một chỗ yên tĩnh.
Khách ở tầng hai không nhiều, cộng thêm bàn của Triệu Hùng, cũng mới có ba bàn.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Hùng đưa menu cho cô em vợ Lý Diệu Linh, bảo cô chọn vài món. Sau đó, anh quay sang bắt chuyện với Phùng Anh Nam.
"Cô Nam, cô kết hôn chưa vậy?"
"Vẫn chưa đâu!" Phùng Anh Nam vuốt những sợi tóc lòa xòa bung ra bên tai, vừa mỉm cười vừa trả lời.
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, nhíu mày nói: "Ở tuổi của cô bây giờ, nếu còn không kết hôn, nếu nói theo mặt sinh dục thì có thể gọi là một sản phụ lớn tuổi đấy."
"Tôi thà ở một mình còn hơn gặp một người không phù hợp." Phùng Anh Nam giải thích.
"Cô Nam à, tiêu chuẩn cô cũng quá cao rồi! Người giỏi giang như cô đây, đàn ông theo đuổi cô chắc cũng không ít đâu nhỉ?"
Trên mặt Phùng Anh Nam toát lên vẻ bất đắc dĩ, nói: "Người theo đuổi tôi quả thực không ít. Nhưng mà, ở bên cạnh tôi đã có quá nhiều cuộc hôn nhân bất hạnh rồi. Cho nên tôi mình sợ mình phải chịu tổn thương khi lao theo tình cảm."
Triệu Hùng nghe xong, trong lòng anh khẽ cảm thấy bồn chồn.
Những người đàn ông đã chết trong "Quán ăn đêm", chính là bởi vì đã vượt quá giới hạn của bản thân mà đi ngoại tình. Cho nên, họ mới bị sát hại.
Chẳng lẽ... bởi vì ban đêm Triệu Hùng phải lái xe, cho nên anh hoàn toàn không có ý muốn uống rượu, anh cầm lấy ly đồ uống trước mặt uống một ngụm, nói với Phùng Anh Nam: "Cô Nam, thật sự thì tình cảm cũng giống như đời người vậy, chẳng mấy khi được thuận buồm xuôi gió. Hai người vợ chồng, cũng giống như răng trên và răng dưới của con người vậy, răng đụng răng, làm gì có chuyện không cãi nhau đâu. Cho nên, vợ chồng xung đột nhau trước giờ là chuyện rất đỗi bình thường."
"Không phải là kiểu cãi lộn nhau! Mà là có rất nhiều tên đàn ông rõ ràng là đã kết hôn, nhưng lại còn có gan đi cùng với người phụ nữ khác ở bên ngoài. Loại đàn ông vô trách nhiệm với vợ con mình như thế này, tôi thật sự nghi ngờ bọn họ có thực sự muốn kết hôn hay không đấy."
Triệu Hùng thấy Phùng Anh Nam bị mình gài có mấy câu đã nhanh chóng dẫn đến đề tài này, trong lòng anh mừng thầm thế nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì khác thường. Anh tiếp: "Chuyện này thực ra cũng không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người đàn ông. Ở nơi thành phố ngợp trong vàng son này, rất nhiều người đàn ông thực sự rất khó cưỡng lại thú vui bên ngoài."
"Hừ! Đây không phải kiếm cớ cho bản thân sao. Tôi là một người có tâm hồn mắc bệnh sạch sẽ, một khi một người đàn ông ngoại tình rồi, thì cả tâm hồn lẫn thân thể đều bẩn thỉu cả, sau này sao hai người còn có thể ngủ chung một cái giường được nữa."
Lúc này, Lý Diệu Linh cũng chọn món xong.
Lý Diệu Linh tiếp lời: "Đúng vậy đó! Cô Nam nói không sai. Em cũng không thể tiếp nhận nổi đàn ông vượt quá giới hạn đâu!"
Triệu Hùng trừng mắt nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh một cái, nói với cô: "Một đứa nhóc như em thì biết cái gì?"
"Anh rể, em không còn nhỏ nữa rồi. Tại sao trong mắt của các người, ai cũng luôn cho rằng em vẫn là một đứa nhóc chứ."
"Em ấy! Bản thân bị người khác lừa bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn không biết sao? Ngây thơ như thế, mà còn nói mình không phải là một đứa nhóc."
Mục đích mà Triệu Hùng răn dạy cô em vợ Lý Diệu Linh, là không muốn để cho cô xen miệng vào.
Anh đang nói chuyện sôi nổi với Phùng Anh Nam, vừa mới nói đến chủ đề nghiêm chỉnh, cô đã nhảy ra xen vào.
Triệu Hùng nghĩ bụng, thực sự anh có hơi hối hận khi mang theo cô em vợ Lý Diệu Linh ra đây rồi.
Trên mặt Lý Diệu Linh ra vẻ không phục, bĩu bĩu miệng nhỏ, nói: "Em chỉ nêu lên quan điểm của mình mà thôi."
Phùng Anh Nam gật đầu, nói: "Diệu Linh nói không sai! Dù sao thì tôi cũng không thể chịu được đàn ông phản bội. Anh Hùng, thật ghen tị khi anh và tổng giám đốc Tịnh có thể yêu thương nhau như vậy."
Lý Diệu Linh đột nhiên chen vào, nói một câu: "Anh rể, chị của em giỏi giang như vậy, tốt nhất anh ở bên ngoài thận trọng một chút. Nếu như để cho em biết anh có cô nào ở bên ngoài, cẩn thận em cắt cổ anh."
Triệu Hùng nghe cô em vợ Lý Diệu Linh nói, cảm thấy dở khóc dở cười.
Mình đây là đang nói vài câu khách sáo với Phùng Anh Nam, giờ lại như biến thành đại hội xử tội công khai mình vậy.
Triệu Hùng đã biết được lập trường của Phùng Anh Nam đối với hôn nhân, sợ cô ta phát hiện ra đầu mối, nên không hỏi cô ta nữa. Bắt đầu đổi chủ đề, nói đến chuyện học hành của cô em vợ Lý Diệu Linh.
Vừa nhắc đến học hành, quả nhiên là đánh trúng điểm yếu của cô nhóc Lý Diệu Linh này. Cô nhóc này cuối cùng cũng chịu ngồi yên, không chen miệng vào nữa.