Giám đốc cộng đồng họ Lương vô cùng hiểu rõ tình hình trong khu trực thuộc, bà ấy nói với Triệu Hùng: "Cậu Hùng, khu cứu trợ có tổng cộng 1508 cư dân."
"Được rồi, để tôi gọi điện thoại cho giám đốc Hàn của tập đoàn Hùng Dương."
Triệu Hùng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Hồ Dân ngay trước mặt giám đốc cộng đồng.
"Giám đốc Dân, tôi là Triệu Hùng đây! Tôi lấy danh nghĩa của thương hội, đại diện cho tập đoàn Hùng Dương đã bàn bạc với giám đốc Lương của cộng đồng An Tâm xong, khu trực thuộc tổng cộng có 1508 cư dân. Không phải quý tập đoàn đang muốn quyên tặng mì gạo cho khu cứu trợ sao? Giờ là thời điểm thích hợp cho tập đoàn, có thể đưa tới được rồi."
Hồ Dân vừa nghe xong, lập tức hiểu được ý đồ của Triệu Hùng, nói với anh: "Được rồi anh Hùng, bên tôi sẽ phái xe đưa mì gạo đến cộng đồng An Tâm."
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nói với giám đốc cộng đồng: "Giám đốc Lương, đã nói xong rồi! Tập đoàn Hùng Dương sẽ đưa mì gạo đến sớm thôi."
"Quá tốt rồi! Cảm ơn hội trưởng Hùng."
Sau khi giám đốc Lương biết được thân phận của Triệu Hùng, vốn dĩ muốn mời đài truyền hình đến giúp đỡ tuyên truyền một chút về câu chuyện từ thiện của tập đoàn Hùng Dương, nhưng lại bị Triệu Hùng từ chối mất.
"Tập đoàn Hùng Dương" đã là số một trong lĩnh vực kinh doanh ở Hải Phòng, không cần phải dùng đến loại phương thức quảng cáo kiểu này để tuyên truyền nữa rồi.
Sở dĩ Triệu Hùng làm như vậy, là muốn đi xem thử hộ dân nơi mà Lưu Mỹ Lan từng đến kia. Một khi người của đài truyền hình đến, rất dễ dàng để lộ kế hoạch của anh.
Giám đốc Lương tự mình rót nước trà cho Triệu Hùng, nhiệt tình bắt chuyện với anh.
Thân phận của Triệu Hùng lại còn là hội trưởng của "Thương hội thành phố Hải Phòng" đó! Nếu như có quan hệ tốt với anh, thì việc gây quỹ xã hội là điều không thể thiếu rồi.
Triệu Hùng trò chuyện với giám đốc Lương rất ăn ý, khoảng một giờ sau, đã thấy mười mấy chiếc xe tải chở đầy mì gạo, xếp thành một hàng chạy đến "Cộng đồng An Tâm".
Điều khiến Triệu Hùng không ngờ được chính là, anh chỉ có gọi một cuộc điện thoại, vậy mà đích thân Hồ Dân đến.
Triệu Hùng cảm thấy hơi dở khóc dở cười, xem ra lần này mình lại chơi lớn rồi. Hồ Dân không yên tâm, lúc này mới tự mình áp xe đến đây.
Triệu Hùng giới thiệu hai người giám đốc cộng đồng họ Lương và Hồ Dân với nhau.
Giám đốc Lương một lần nữa bày tỏ sự cảm kích đối với Hồ Dân về việc làm từ thiện của "Tập đoàn Hùng Dương". Nói rằng ở "Khu cứu trợ", có rất nhiều người đều thuộc diện hộ nghèo, cuộc sống với họ thật không dễ dàng gì.
Nếu như ở xã hội này có nhiều thêm một ít doanh nghiệp có tấm lòng bác ái như tập đoàn Hùng Dương đây, vậy thì xã hội sẽ ngày càng nhận được nhiều sự cống hiến có khi còn lớn hơn nữa.
Hồ Dân nói với giám đốc Lương, đây là chuyện mà doanh nghiệp lớn như bọn họ nên làm. Ông ta cũng bày tỏ rằng, tập đoàng Hùng Dương không chỉ quan tâm đến đời sống của người dân ở cơ sở, mà còn đầu tư rất nhiều tiền trên phương diện giáo dục từ thiện hàng năm.
Triệu Hùng nóng lòng muốn đi thăm hộ dân mà Lưu Mỹ Lan gặp, nói với giám đốc cộng đồng: "Giám đốc Lương, bây giờ chúng ta có thể đến từng nhà đưa tặng bọn họ rồi nhỉ!"
"Ừm! Để tôi tập hợp nhiều nhân viên xã hội tới hơn."
"Không cần đâu! Tôi có mang người đến." Hồ Dân nói.
Giám đốc Lương vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi, bây giờ chúng ta đi ngay thôi!"
Trên đường đi đến "Khu cứu trợ", Hồ Dân đè thấp giọng nói nhỏ với Triệu Hùng: "Cậu chủ, cậu đây lại muốn làm từ thiện sao?"
Triệu Hùng cười cười, nói: "Chủ yếu là tôi muốn điều tra một việc, thuận đường nên làm từ thiện một chút thôi."
"Điều tra việc gì? Sao vậy, không phải là cậu đổi nghề làm thám tử rồi đấy chứ?"
"Ông trước hết là đừng hỏi gì nữa, tôi sẽ nói với ông khi có thời gian."
"Hiểu rồi!" Hồ Dân cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Sau khi đến "Khu cứu trợ", nhân viên công tác của "Tập đoàn Hùng Dương" mà Hồ Dân đưa đến, bắt đầu đến từng nhà đưa mì gạo cho cư dân ở khu cứu trợ. Có một số nhà không có người, nhân viên công tác xã hội đều kê khai lại, nói rằng sau khi trở về, sẽ thông báo cho bọn họ đến lấy ở cộng đồng.
Triệu Hùng thấy đưa tới đưa lui, nhưng lại không hề đưa đến những nhà xe di động kia.
Anh nhíu mày lại, chỉ vào mấy nhà xe di động, hỏi giám đốc cộng đồng Lương: "Giám đốc Lương, mấy gia đình kia hình như vẫn chưa được phát đâu nhỉ?"
Giám đốc Lương giải thích với Triệu Hùng: "Hội trưởng Hùng, mấy nhà này chỉ là hộ dân tạm thời của cộng đồng thôi, không phải là người ở lâu dài của khu trực thuộc chúng tôi."
"Bọn họ cũng không phải sống dễ dàng gì, nếu như điều kiện sinh sống cho phép, ai lại chấp nhận ở loại nơi như này chứ. Tôi nghĩ ta cũng nên phát một ít mì gạo cho bọn họ đi!"
"Được thôi!" Giám đốc Lương nhẹ gật đầu.
Dù sao những thứ này đều là do doanh nghiệp lớn đưa đến, giám đốc Lương cũng bằng lòng làm chuyện thuận nước đẩy thuyền này.
Loại nhà xe đi động này, ở trong "Khu cứu trợ", ít nhất cũng chiếm mười mấy nhà.
Khi giám đốc cộng đồng Lương dẫn theo Triệu Hùng và Hồ Dân đi đưa gạo và mì do tập đoàn Hùng Dương đến tay những người này, những người đi thuê, đều tỏ ra biết ơn với Triệu Hùng và Hồ Dân. Có rất nhiều người nhiệt tình còn muốn giữ hai người lại trong nhà ăn cơm, nhưng đều bị Triệu Hùng và Hồ Dân từ chối.
Khi đến hộ gia đình mà Lưu Mỹ Lan từng ghé qua, Triệu Hùng kiềm chế tâm tình kích động trong lòng, đi theo giám đốc Lương vào trong phòng.
Anh nghe thấy giám đốc Lương nói: "Cô Phùng, vị này là Triệu Hùng, hội trưởng của thương hội thành phố Hải Phòng, còn vị này là Hồ Dân, người phụ trách của tập đoàn Hùng Dương, bọn họ cho cư dân ở khu cứu trợ, mỗi hộ dân đều phát một túi gạo và một túi mì, đây là phần phát cho gia đình cô."
Ánh mắt của Triệu Hùng dừng lại trên người của cô "Phùng", thấy cô ta có vài phần giống với cô giáo Phùng Anh Nam dạy kèm tại nhà cho cô em vợ Lý Minh Anh. Trong lòng anh dấy leen nghi ngờ, chẳng lẽ đây là chị em của Phùng Anh Nam sao?
Nhìn tuổi tác thì không chênh lệch với Phùng Anh Nam lắm, trong nhà còn có một cô bé tầm bảy tám tuổi, và thêm một cậu nhóc khoảng ba tuổi nữa.
Điều kiện kinh tế của gia đình này thực sự rất bình thường. Có điều, đồ chơi của cặp nhóc này đều là loại vô cùng xịn sò, đẹp đẽ.
Với thị lực của Triệu Hùng, chỉ một lát liền có thể nhìn ra, những món đồ chơi này đều là hàng cao cấp, có chút không tương đồng với điều kiện kinh tế sinh sống trong nhà.
Sau khi hiểu được tình hình, Triệu Hùng cũng không nói chuyện với cô Vũ kia nữa.
Triệu Hùng đã có tính toán trong lòng rồi! Sau khi ra khỏi căn nhà, lúc này anh mới hỏi giám đốc Lương: "Giám đốc Lương, cô Phùng này có tên là gì vậy?"
"Là Vũ, cô ấy tên là Phùng Anh Vũ."
Phùng Anh Nam? Phùng Anh Vũ?
Triệu Hùng biết mình đoán trúng rồi, người phụ nữ này quả nhiên là chị em của Phùng Anh Nam.
Giám đốc Lương thở dài, nói: "Thật ra thì, cô Vũ rất đáng thương, có ba cuộc hôn nhân thì đều thất bại hết."
Ba cuộc hôn nhân ư? Triệu Hùng lấy làm kinh hãi.
"Đúng vậy!" Giám đốc Lương gật đầu, nói: "Hội trưởng Hùng, anh không thấy nhà bọn họ có hai đứa trẻ sao? Hai đứa đều không phải là sản phẩm của cùng một ông chồng đâu. Đúng là số khổ mà!"
Đến lúc này, Triệu Hùng bỗng nhiên có cảm giác hơi thấu hiểu được Phùng Anh Nam lúc đang dùng cơm vào tối hôm qua, vì sao cô ta lại nói mình sẵn sàng tình nguyện sống một mình, cũng không muốn gả vào một cuộc hôn nhân bất hạnh.
Sau khi hai người kết hôn, ở với nhau không nỗi nữa, cùng lắm thì ly hôn, thế nhưng, người chịu tổn thương nhất lại là đứa trẻ!
Một người phụ nữ, mang theo đứa trẻ của hai chồng trước mà tiếp tục sống. Không có một thu nhập ổn định, đối với hai đứa trẻ, hay cả gia đình, đều là tai vạ cả!
Sau khi Triệu Hùng chào tạm biệt với giám đốc cộng đồng Lương, anh rời đi cùng Hồ Dân.
Lúc này Triệu Hùng mới nói với Hồ Dân: "Phó tổng giám đốc Dân, không phải ông hỏi tôi vì sao lại đưa mì gạo cho khu cứu trợ sao?"
Hồ Dân trả lời: "Nhất định là có liên quan đến cô gái có tên Phùng Anh Vũ đúng chứ?"
"Không sai!" Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói: "Mặc dù thân thế của người này có thể nói là rất thê thảm, nhưng cô ta có thể là tội phạm giết người!"