Trọng Ảnh nói, người phụ nữ của anh ta tên là An Như.
Có một lần, Trọng Ảnh nhìn thấy mấy tên lưu manh đang bắt nạt An Như nên đã cứu được cô ấy. Từ đó về sau An Như luôn đi cùng Trọng Ảnh.
Sau khi Triệu Hùng nói xong thì hỏi Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, chuyện này là từ bao giờ vậy?”
“Một năm trước!”
“Tôi có một câu hỏi riêng tư.” Triệu Hùng nói.
Trọng Ảnh gật đầu, nói: “Anh hỏi đi!”
“Trong một năm nay, hai người ở cùng nhau sao?”
“Không có!” Trọng Ảnh lắc đầu nói.
Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Mấy người nói chuyện với nhau một lúc, Trọng Ảnh nói đến hầm rượu lấy rượu.
Trọng Ảnh đã mua một cái máy rượu nếp, lúc nhàn rỗi sẽ ở nhà ủ rượu, nên trong hầm rượu có không ít rượu.
Nông Tuyền rất thích uống rượu do Trọng Ảnh ủ, mặc dù không phải là rượu gì quý giá hay nổi tiếng nhưng ít nhất là rượu được ủ từ gạo nguyên chất.
Lúc ăn cơm, Triệu Hùng nói với Trọng Ảnh rằng ngày mai anh phải lên đường đi đến Trường Bạch một chuyến. Anh muốn Trọng Ảnh âm thầm bảo vệ con gái anh.
Trọng Ảnh vui vẻ đồng ý, nói rằng lâu lắm rồi anh ta không đến Võ thần đường kiểm tra, chờ mấy ngày nữa anh ta cũng muốn đến Thanh Hóa kiểm tra một chút.
Ngay cả Nông Tuyền cũng đã nằm trong Thiên Bảng rồi, trong lòng Trọng Ảnh cũng rục rịch hy vọng cũng được như vậy.
Vì đến chiều còn phải đi đón con gái nên Triệu Hùng chỉ uống một cốc rượu.
Với kỹ thuật lái xe của anh một cốc rượu căn bản không là gì cả. Hơn nữa, anh lái xe của Trần Thiên Trung, biển số xe là số tứ quý, rất ít cảnh sát giao thông kiểm tra anh.
Trước khi rời đi, Triệu Hùng, Trần Văn Sơn và cả Nông Tuyền, người nào cũng lấy hai vò rượu từ nhà Trọng Ảnh mang đi.
Triệu Hùng muốn mang về biếu bố vợ thử một chút.
Sau khi ra khỏi nhà Trọng Ảnh, Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu có thời gian điều tra thử xem thân thế của người phụ nữ của Trọng Ảnh như thế nào, tôi cảm thấy người phụ nữ này không hề đơn giản.”
Triệu Hùng xuất thân từ gia đình giàu có, đương nhiên anh vừa nhìn người phụ nữ tên An Như này cũng biết được cô ấy cũng xuất thân từ gia đình giàu có. Nếu không thì cô ấy không thể không biết nấu cơm được.
Trần Văn Sơn nghe thấy vậy, nhíu mày hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu nghi ngờ người phụ nữ tên An Như này có động cơ không trong sáng khi tiếp cận trọng Ảnh?”
“Không! Tôi sự bên trọng chuyện này còn có ẩn tình. Trọng Ảnh là người đơn giản, lỡ như An Như có gia thế phức tạp, rất dễ sẽ mang lại phiền phức cho cậu ấy.”
Trần Văn Sơn gật đầu, chuyện này cứ để cho anh ta phụ trách.
Về đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn, Triệu Hùng và Nông Tuyền ai về nhà người nấy.
Triệu Hùng dặn dò Nông Tuyền sau khi trở về nhớ chuẩn bị để đúng tám giờ sáng ngày mai xuất phát.
Triệu Hùng lái xe đến cổng nhà trẻ của con gái. Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, anh lái xe đến khách sạn đối diện nhà trẻ gần đó.
Anh là khách VIP của khách sạn này, trong thẻ vẫn còn tiền, dù sao thì không cần dùng đến làm gì.
Sau khi đặt đồng hồ báo thức xong, Triệu Hùng ngủ một giấc thật ngon trong phòng khách sạn.
Anh ngủ một giấc cho đỡ mệt, Triệu Hùng thức dậy, lười biếng xoay eo một cái trước rồi sau đó gọi điện cho Hồ Dân, xác định chuyến đi ngày mai với ông ta.
Vì công ty có chuyện gấp nên Hồ Dân không có thời gian đi được, vì vậy ông ta cử Tổng thanh tra phòng Quảng cáo và Quan hệ công chúng Mai Lệ Thủy và mấy người cố vấn đầu tư của công ty đi cùng Triệu Hùng.
Lúc Triệu Hùng nghe đến cái tên Mai Lệ thủy này, anh định từ chối. Sau đó suy nghĩ một lúc thì dù sao cũng là chuyện công, cứ để Mai Lệ Thủy đi cùng vậy. Đúng lúc có thể có cơ hội quan sát xem rốt cuộc người phụ nữ này có thể trọng dụng được hay không.
Nếu như người phụ nữ Mai Lệ Thủy này có thể dừng được, đánh liều bắt đầu sử dụng cô ta cũng được. Nếu như không thể dùng được, Triệu Hùng sẽ sa thải cô ta ra khỏi tập đoàn Hùng Quang.
Sau khi đón con gái và Thẩm Hải, Triệu Hùng tiện thể mua một ít rau ở chợ ven đường. Anh vừa lái xe đi về nhà Ngã Nguyệt Đàm, vừa gọi điện cho Lý Thanh Tịnh vợ anh, hỏi cô bao giờ mới tan làm.
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng rằng việc của công ty cũng đã làm được gần xong rồi, có thể tan làm sớm, cô đã đi ra ngoài rồi.
Triệu Hùng nghe thấy vậy, lo lắng Lý Thanh Tịnh về nhà sẽ không kịp ăn cơm nên nói rằng bây giờ anh sẽ về nhà nấu cơm.
Sau khi cúp máy, Triệu Hùng nhanh chóng lái xe trở về.
Về đến nhà, Triệu Hùng bận rộn trong bếp.
Đến lúc Lý Thanh Tịnh về đến nhà thì Triệu Hùng đã nấu thức ăn xong xuôi, chỉ còn cơm mấy phút nữa là xong.
Trong lúc chờ cơm chín, chuông cửa vang lên.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, không biết ai đến nhà vào giờ này.
Lý Thanh Tịnh hỏi: “Chắc không phải là Diệu Linh chứ?” Nói rồi, cô đi ra mở cửa.
Sau khi mở cửa thì thấy Mai Lệ Thủy xinh đẹp đang đứng ở trước cửa, trong tay còn xách mấy thứ đồ có giá trị.
Mai Lệ Thủy mỉm cười chào hỏi Lý Thanh Tịnh, nói: “Thanh Tịnh, sao cô chuyển nhà mà không nói với tôi một tiếng, làm tôi mất công chạy đến căn nhà ở Lâm Phủ Gia Viên một chuyến.”
Mặc dù Lý Thanh Tịnh và Mai Lệ Thủy là bạn học của nhau nhưng vì lần hợp tác lần trước mà quan hệ của hai người luôn có khoảng cách.
“Sao cô lại đến đây, Lệ Thủy?”
“Đương nhiên là đến thăm người bạn cũ này rồi!” Mai Lệ Thủy đặt những món đồ trong tay vào tay Lý Thanh Tịnh, nói: “Sao vậy, không mời tôi vào nhà ngồi một lát à?”
Lý Thanh Tịnh “Ừ!” một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Vào nhà đi.”
Lý Thanh Tịnh cầm lấy đồ, đặt chúng vào góc tường. Còn chưa chờ hỏi thăm Mai Lệ Thủy, đã nghe thấy tiếng cô ta ngạc nhiên hét lên: “ y! Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc! Tôi vẫn chưa ăn cơm, mọi người không ngại có thêm một người nữa chứ?”
Mai Lệ Thủy quen biết hai người Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa nên lần lượt chào hỏi hai người: “Cháu chào chú! Cháu chào cô!”
Đào Yên Hoa nở nụ cười, nói: “Lệ Thủy, lâu rồi cháu không đến nhà nhỉ? Mau ngồi xuống đây cùng ăn đi.”
Mai Lệ Thủy vui vẻ đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Đào Yên Hoa.
“Dao Châu, còn nhớ dì không?” Mai Lệ Thủy hỏi Dao Châu.
Dao Châu chớp chớp mắt, nói: “Nhớ, dì là dì Lệ Thủy!”
“Dao Châu đúng là càng ngày càng xinh đẹp.” Mai Lệ Thủy khen Dao Châu xong, lại nhìn Thẩm Hải. “Ơ! Đứa bé này là con nhà ai?”
Triệu Hùng đáp: “Nó là học trò của tôi!” Nói rồi, anh xoay người vào phòng bếp.
“Học trò?” Mai Lệ Thủy nghe vậy thì thấy khó hiểu, cô ta không hiểu Triệu Hùng có thể dạy được cái gì cho đứa bé này.
Lý Thanh Tịnh đi theo Triệu Hùng vào phòng bếp, Triệu Hùng khẽ hỏi cô: “Thanh Tịnh, sao Mai Lệ Thủy lại đến vậy?”
“Em cũng không biết nữa!” Lý Thanh Tịnh trấn an Triệu Hùng nói: “Được rồi! Chúng ta quên những chuyện trước đây đi. Chỉ cần sau này Mai Lệ Thủy hết lòng với công việc thì chúng ta cứ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra là được rồi.”
Triệu Hùng không nói gì, sau khi xới cơm xong thì quay trở lại bàn ăn cùng Lý Thanh Tịnh.
Mai Lệ Thủy rất biết tìm chuyện để nói, cô ta liên tục nói chuyện với Đào Yên Hoa. Bởi vì trong số những người ở đây chỉ có Đào Yên Hoa là nhiệt tình với cô ta nhất.
Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ngồi xuống thì thấy đôi mắt xinh đẹp của cô ta đang nhìn Triệu Hùng, nói: “Triệu Hùng, Phó tổng giám đốc Dân cử tôi ngày mai đi Trường Bạch với anh, ngày mai tôi đến đi cùng anh nhé!”
Lý Thanh Tịnh nghe những lời Mai Lệ Thủy vừa nói, sau đó âm thầm nhéo đùi Triệu Hùng ở dưới bàn. Cô khẽ thì thầm: “Sao anh không nói cho em biết là anh đi cùng Mai Lệ Thủy?”