Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 594: Bảo họ cút xéo đi



Sau khi Chu Quân nghe xong, cô quay sang nhìn Triệu Hùng một cái, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể!"

Cô gái Chu Quân này, vừa nhìn là biết ngay cô là người rất ngây ngô. Cô ấy vừa mới bước ra khỏi cổng trường không được bao lâu, thuộc kiểu người hay ngại ngùng.

Ấn tượng đầu tiên của Triệu Hùng với Chu Quân rất tốt, nếu như cô ấy có thể phát triển tốt khi ở trong huyện, vậy thì hãy để cô ấy tiếp tục phát triển ở huyện. Nếu như phát triển không được như ý, đến lúc đó có thể đến công ty "Tập đoàn Hùng Dương" của mình làm việc.

Anh nghe thấy Cốc Vĩnh Ngôn hỏi Tôn Phú Quý: "Cậu anh họ Vi Khánh của anh đâu rồi?"

Tôn Phú Quý chột dạ nói với Cốc Vĩnh Ngôn: "Anh ấy đi đến huyện Thượng làm việc rồi, chút nữa sẽ trở về."

Người tên là Vi Khánh này, là người đứng ra liên doanh nhà máy với huyện Thượng. Sau đó, giao cho Tôn Phú Quý quản lý.

Sau khi đám người Triệu Hùng quay lại "Xưởng thu mua đặc sản địa phương" của Nam Trung.

Dưới sự giới thiệu của Tôn Phú Quý, Triệu Hùng xem qua các đặc sản địa phương trong xưởng thu mua.

Dược liệu có: Nhân sâm, nấm linh chi, nhung hươu, thiên ma, cẩu kỷ, ngũ vị tử, Xuyên Sơn Long, Long Tỳ, Bắc Kỳ,...

Trừ những thứ này ra, còn có một số rượu ngâm rắn, cóc, ếch sừng không có độc.

Một số loại nấm có: Mộc nhĩ, trăn ma, nấm đùi, ô tùng thụ, thảo hoa liểm, lạt bá như, nấm đầu khỉ,...

Ngoài ra còn có các loại quả hạch, như là quả phỉ, hạt thông, quả hồ đào các thứ.

Có thể nói, thế giới quả thực vô cùng kỳ diệu!

Nhu cầu hàng ngày của con người thực ra đều có thể lấy từ tự nhiên.

Những vật này đều là báu vật của thiên nhiên. Chỉ có ở trong rừng nguyên sinh lớn mới có thể có thứ đồ trọn vẹn như vậy.

Tục ngữ có nói: "Gần núi ăn nhờ núi, gần biển ăn nhờ biển!"

Thôn dân ở Nam Trung, mặc dù không thiếu ăn, không thiếu mặc, nhưng vẫn cực kỳ nghèo khó. Có được tài nguyên thiên nhiên phong phú như thế mà trước giờ không bán được ra ngoài. Rất nhiều đặc sản địa phương đều bị ẩm mốc, hư hỏng hết.

Triệu Hùng nhìn thấy thì đau lòng không thôi.

Những thứ này, đều là những thứ thực phẩm mà người thành phố rất khó được ăn.

Rất nhiều người ăn chỉ là hàng nuôi trồng nhân tạo, về cơ bản không phải là hàng mọc ngoài thiên nhiên.

Hàng nuôi trồng với mọc ngoài tự nhiên, vẫn có sự chênh lệch rất lớn về giá trị dinh dưỡng.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi Jetta chậm rãi lái vào "Xưởng chế biến đặc sản địa phương".

Tôn Phú Quý vui mừng kêu lên: "Ông chủ Cốc, anh rể của tôi về rồi!"

Triệu Hùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đẩy cửa đi xuống từ trên chiếc xe Jetta.

Bước chân của ông ta thất tha thất thểu, xem ra là vừa mới uống rượu.

Vi Khánh lắc lư lảo đảo đi về phía đám người Cốc Vĩnh Ngôn và Triệu Hùng bên này.

Cốc Vĩnh Ngôn thấy Vi Khánh đã uống rượu mà còn lái xe, bộ dạng thì mơ mơ màng màng, ông bất bình, nói với Vi Khánh: "Ông chủ Khánh, ông đây là mới uống rượu sao?"

"Ừ, tôi có uống một chút. Với bọn ông Bành ấy!"

Lúc Vi Khánh nói chuyện, miệng phả đầy mùi rượu.

Triệu Hùng không khỏi cau mày.

Ngay sau khi biết người trước mắt này là người đầu tư của xưởng thu mua đặc sản địa phương Nam Trung. Trong lòng Triệu Hùng có chút xem thường đối với Vi Khánh.

Anh từng để Hồ Dân điều tra nội tình của Vi Khánh.

Vụ đầu tư thu mua lần này, mặc dù không phải là một vụ đầu tư lớn. Nhưng lại liên quan đến việc Triệu Hùng phát triển "Công ty dược phẩm" sau này. Cho nên, anh vô cùng coi trọng chuyện này.

Trên tài liệu cho thấy, cái người tên là Vi Khánh này, thực ra là một tên lừa bịp chơi trò lấy nước lạnh gột ra hồ. Vay một số tiền từ ngân hàng, hợp tác với huyện Thượng kinh doanh "Xưởng chế biên đặc sản địa phương". Sau đó, lại đem thế chấp cho ngân hàng.

Sau khi Vi Khánh kiếm được chút tiền, lại phung phí gần hết số tiền đó. Bằng không, ông ta cũng không thể còn lái chiếc xe Jetta đã qua sử dụng được.

"Ông Bành" trong miệng của Vi Khánh, thật ra là đồng nghiệp của Cốc Vĩnh Ngôn.

Cốc Vĩnh Ngôn hoàn toàn không để cho Vi Khánh một tí mặt mũi nào, lại càng không nể mặt đồng nghiệp là ông Bành. Ông ta lạnh giọng nói với Vi Khánh: "Ông chủ Khánh, hợp đồng hợp tác của ông với huyện Thượng đã đến kỳ hạn rồi. Lần hết hạn này, huyện Thượng không định đồng tiếp tục gia hạn hợp với ông nữa, chuẩn bị giao cho tập đoàn Hùng Dương đến quản lý."

Vi Khánh nghe xong thì nổi giận, chỉ vào Cốc Vĩnh Ngôn mà mắng: "Cốc Vĩnh Ngôn này, tôi thấy ông chủ yếu là không vừa mắt tôi chứ gì. Thế nhưng mà ông Bành đã đáp ứng rồi, ông ta hứa sẽ còn tiếp tục ký kết với tôi, ông dựa vào cái gì mà nói không gia hạn hợp đồng thì sẽ không gia hạn nữa chứ."

"Hừ! Chính ông đã làm những gì, không lẽ ông còn không biết sao? Những năm nay, ông khiến huyện Thượng thua lỗ biết bao nhiêu là tiền. Loại người như ông không xứng làm kinh doanh đâu!

Vi Khánh thuở ban đầu cũng là một tên lưu manh.

Ông ta lập tức bị Cốc Vĩnh Ngôn chọc cho nổi giận, vung nắm đấm lên muốn đánh Cốc Vĩnh Ngôn.

Còn không đợi cho Vi Khánh tiến gần lên trước, Nông Tuyền đã đạp một cước khiến ông ta bay ra ngoài.

Tôn Phú Quý thấy anh họ Vi Khánh bị đánh, ông ta tiến lên trước muốn đánh Nông Tuyền.

Nông Tuyền không tránh không né, đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Tôn Phú Quý, trở tay đánh lại.

Tôn Phú Quý lập tức kêu thảm như heo bị chọc tiết, trong miệng liên tục hô: "Đau quá! Đau quá!..."

Nông Tuyền liếc mắt nhìn Triệu Hùng, hỏi: "Cậu chủ, nên xử lý hai người kia như thế nào?"

Triệu Hùng nói với vẻ mặt lạnh nhạt: "Bảo bọn họ cút xéo đi!"

Nông Tuyền đá một cú vào mông của Tôn Phú Quý, mắng: "Cút đi! Còn dám tới đây quấy rối, ông nội Nông Tuyền của ông đánh các ông đến mức không tự lo nổi thân mình giờ."

Sau khi Vi Khánh và Tôn Phú Quý bò dậy từ dưới đất, hai người vội vàng lên xe, cuống cuồng nhảy lên xe rồi phóng đi. Lúc gần đi, không quên hung ác nói một câu với Cốc Vĩnh Ngôn và Triệu Hùng: "Các người chờ đó cho tôi, chuyện này tôi và các người chưa xong đâu!"

Sau khi Vi Khánh lái xe rời đi, Cốc Vĩnh Ngôn nói với Triệu Hùng với vẻ áy náy: "Anh Hùng, thật xin lỗi! Để anh chê cười rồi."

Triệu Hùng nói: "Ông chủ Cốc, xưởng chế biến đặc sản địa phương này trông giống như một mớ hỗn độn ấy! Hoàn toàn không khớp với những gì các ông nói trước đó. Bây giờ muốn trang thiết bị kỹ thuật không có thiết bị, muốn người không có người. Ông nhìn những thứ ở đây đi, phần lớn đều bị nấm mốc hết rồi."

Cốc Vĩnh Ngôn chột dạ nói: "Vâng vâng vâng! Trước mắt thì kinh doanh không được tốt. Mới thua lỗ năm này qua năm khác! Nhưng mà, anh cũng thấy rồi đó, nơi Nam Trung này, bốn phía đều là rừng nguyên sinh. Đặc sản trên núi, thứ gì cũng có mà còn nhiều vô kể. Nếu như các anh mở xưởng ở nơi đây, chắc chắn là một lợi thế cực kỳ lớn.

Triệu Hùng nói: "Các ông vạch lại kế hoạch hợp tác một chút, tôi xem thử xem! Chuyện này, ngày mai hẵng nói đã!

"Được thôi, tôi lập tức trở về làm việc này ngay. Cô Quân là nhân viên kỹ thuật, nếu có chuyện gì, bảo cô ấy nói chuyện thêm với anh." Cốc Vĩnh Ngôn nói xong, thì nói với Chu Quân: "Chu Quân à! Hôm nay cô theo anh Hùng ở lại khánh sạn bên kia đi nhé. Tôi đã sắp xếp gian phòng ổn thỏa cho cô rồi!"

"Tôi biết rồi!"

Chu Quân nhỏ giọng nói như tiếng muỗi kêu. Khuôn mặt xinh đẹp của cô hồng hồng, không biết là đang nghĩ cái gì trong lòng.

Lúc trở lại "Huyện Ngọc Thủy", sắc trời đã gần về đêm.

Lúc ăn cơm, Triệu Hùng hỏi Chu Quân sống ở đâu.

Chu Quân nói với Triệu Hùng, nhà cô ở một nơi tên là "Giang Nguyên". Cũng thuộc quyền quản lý của "Huyện Ngọc Thủy"

Triệu Hùng cũng không nghĩ nhiều, tưởng Cốc Vĩnh Ngôn để Chu Quân ở lại, là lo lắng mình không hợp tác với huyện Ngọc Thủy mà bỏ đi.

Sau bữa cơm chiều, Triệu Hùng trở về phòng rồi đi tắm nước nóng.

Sau khi tắm xong, Triệu Hùng đang chuẩn bị gọi video cho cô vợ Lý Thanh Tịnh. Thì lúc này, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa "Cộc cộc!...".

Triệu Hùng nhíu mày, cho là cái người phụ nữ Mai Lệ Thủy này vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại đến rồi à. Anh đến trước cửa phòng, tiện tay mở cửa phòng ra.

Chỉ thấy Chu Quân mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thanh tú động lòng người đứng trước cửa.

Chu Quân chớp mắt, khẽ hé môi đỏ thắm hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh có tiện để tôi vào trong ngồi một lát không?"