Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 609: Trần Văn Sơn bị thương trở về



Lưu Mỹ Lan mặc dù chăm sóc Lý Quốc Lâm thời gian không dài, nhưng Lý Quốc Lâm đối với Lưu Mỹ Lan ấn tượng khắc sâu. Tại trong một đoạn thời gian ngắn ngủi đó, hai người từ lạ lẫm đến nói chuyện rất hợp ý, cho đến cuối cùng không có chuyện gì là không thể nói.

Những chuyện này, Lý Quốc Lâm chưa từng nói cho con gái Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng biết.

Triệu Hùng chỉ là thuận miệng nhắc đến, không nghĩ tới Lý Quốc Lâm sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Lý Quốc Lâm liếc qua trên lầu, sợ Đào Yên Hoa nghe lén. Ông nhìn Triệu Hùng hỏi một câu: “Con thấy dì Lan còn đang ở Hải Phòng sao?”

“Vâng!” Triệu Hùng nhẹ gật đầu.

Thế là, Triệu Hùng đem chuyện về Lưu Mỹ Lan và hai cô con gái Phùng Anh Nam, Phùng Anh Vũ, từ đầu chí cuối nói một lần.

Lý Quốc Lâm nghe thổn thức không thôi, không nghĩ tới Lưu Mỹ Lan và hai cô con gái trải qua cuộc sống long đong như vậy.

Sau khi nghe Triệu Hùng kể xong, Lý Quốc Lâm nhìn Triệu Hùng hỏi: “Phùng Anh Vũ giết người sẽ bị phán tử hình sao?”

“Đó là bốn mạng người chắc sẽ phán tử hình! Nhưng mà, con đã giúp họ mời luật sư, hy vọng tòa án xử lý nhẹ thôi.”

Lý Quốc Lâm khẽ than nói: “Uầy! Đây không phải nghiệp chướng sao? Giữ lại hai đứa con, dì Lan còn phải giúp đỡ chăm sóc. Nhà bọn họ vốn cũng không giàu có, đây không phải đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương sao?”

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói: “Thời gian hiện tại của bọn họ, cuộc sống rất gian nan. Cô giáo dạy học cho Diệu Linh, cũng là con gái của dì Lan. Không nghĩ tới, nhà dì Lan và chúng ta thật đúng là có duyên.”

“Dì Lan là một người tốt nhưng gặp toàn điều không may! Đã vậy còn có hai cô con gái, một người vào tù, còn người kia sợ cưới nên không cưới. Vốn dĩ, dì Lan còn có thể đi làm thêm để duy trì cuộc sống trong nhà. Bây giờ vì chăm sóc hai đứa con, cuộc sống cả nhà thật sự là khó khăn.”

Triệu Hùng cũng rất đồng tình với hoàn cảnh của Lưu Mỹ Lan. Nhưng mà loại chuyện này, anh không có lý do gì để tiếp tục giúp đỡ.

Anh đã cho Phùng Anh Nam bảy trăm triệu, trong thời gian ngắn có thể giải quyết vấn đề cuộc sống của bọn họ. Thế nhưng Phùng Anh Nam đối mặt với trên có già, dưới có nhỏ, lập tức đến giúp đỡ hai đứa con của chị gái cô ta, khoản này vô hình chi tiêu khá lớn.

Hai người trầm mặc một hồi, Lý Quốc Lâm nhìn Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, hôm nào con sắp xếp cho bố gặp dì Lan một chút đi!”

Triệu Hùng nghe giật nảy cả mình, hỏi Lý Quốc Lâm: “Bố, bố muốn gặp dì Lan sao? Chuyện này, nếu để cho mẹ biết, liền không xong!”

Lý Quốc Lâm nhìn Triệu Hùng nhỏ giọng nói: “Cho nên, chuyện này con nhất thiết phải giữ bí mật. Tốt nhất cũng đừng nói cho Thanh Tịnh biết. Bố còn có một số tiền tiết kiệm, dự định giúp dì Lan một chút. Bọn họ không cha không chồng, thật tình rất đáng thương.”

Triệu Hùng thấy bố vợ Lý Quốc Lâm không giống như đang nói đùa, liền gật đầu, nói: “Vậy chuyện này để con sắp xếp cho bố!”

Đúng lúc này, Lý Thanh Tịnh, Đào Yên Hoa còn có Triệu Dao Châu, Thẩm Văn Hải cùng nhau từ trên lầu đi xuống.

Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm trò chuyện nhiệt tình, cô cười nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía hai người.

“Triệu Hùng, anh và bố đang nói chuyện gì, nói chuyện hợp ý như vậy sao?”

Triệu Hùng thuận miệng hùa theo nói: “A! Bố hỏi anh chuyện đi Trường Bạch. Anh kể cho bố chuyện ở Phú Thủy Huyền. Chuyện ở Phú Thủy Huyền bố cảm thấy rất hứng thú!”

Triệu Dao Châu lao tới Triệu Hùng, trực tiếp lao vào trong ngực Triệu Hùng. Nũng nịu nói: “Bố ơi! Con cũng muốn nghe bố kể chuyện.”

Triệu Hùng ôm con gái Triệu Dao Châu, Thẩm Văn Hải ngồi ở bên cạnh anh. Đào Yên Hoa muốn nghe xem Triệu Hùng nói cái gì, lại phiền chán Lý Quốc Lâm, đứng ở bên cạnh thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt liếc xéo Lý Quốc Lâm, còn Lý Thanh Tịnh đi vào phòng bếp cắt hoa quả.

Thế là, Triệu Hùng biến thành người kể chuyện cũ, tất cả mọi người một nhà tập trung lắng nghe.

Triệu Hùng giảng thuật nói: “Dao Châu, bố đi Phú Thủy Huyền, có một nơi tên là Nam Trung. Nơi đó có cái trường học, hết thảy chỉ có hơn hai mươi học sinh.”

“Hơn hai mươi học sinh sao?” Triệu Dao Châu sau khi nghe, nhìn Triệu Hùng uốn nắn nói: “Bố ơi, bố có nhầm không! Một trường học, làm sao lại chỉ có hơn hai mươi bạn chứ? Riêng lớp học của con, đã có bốn mươi hai bạn rồi.”

“Bố không có lừa con! Cái trường học kia, thực sự chỉ có hơn hai mươi học sinh.” Triệu Hùng nhìn con gái Triệu Dao Châu thấm thía giảng thuật: “Dao Châu, chúng ta sống trong thành phố lớn, con thấy tất cả mọi thứ đều là ngăn nắp xinh đẹp. Thế nhưng ở nông thôn vắng vẻ, còn có rất nhiều trẻ em không được đi học. Trường học kia, không chỉ vẻn vẹn có hơn hai mươi học sinh, mà bọn họ còn đi giày rách. Bàn học của chúng không mới, cũng chưa từng thấy qua máy tính, cũng không có cuộc sống đầy màu sắc như ở trường mẫu giáo của con.”

Triệu Dao Châu sau khi nghe, lập tức ngẩn ngơ.

Đôi mắt nhỏ của cô bé trừng đến tròn căng, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Bố ơi! Bố không phải là đang kể cho con nghe chuyện ngày xưa đó chứ? Thực sự có một nơi như vậy sao? Những bạn học nhỏ kia, bọn họ không có bố mẹ sao?”

“Bố không có kể chuyện ngày xưa! Chuyện vừa rồi con nghe được đều là tình hình thực tế. Bọn chúng cũng có bố mẹ, nhưng mà điều kiện cuộc sống của những bạn nhỏ kia thiếu thốn. Không hưởng thụ được điều kiện học tập tốt như con. Cho nên, con phải biết quý trọng đối với môi trường học tập hiện tại.

Lý Thanh Tịnh bưng hoa quả đi tới, lườm Triệu Hùng một chút, nói: “Anh nói những lời này, thật hẳn là để con bé Diệu Linh nghe một chút. Con bé này thật sự là sinh ở trong phúc không biết phúc. Mỗi lần bắt nó học tập, cũng đều giống như bắt nó chết vậy.

Đào Yên Hoa ở bên cạnh tiếp lời nói câu: “Thanh Tịnh, nếu như Diệu Linh thi không đậu đại học, liền để con bé này đi làm ở công ty con đi.”

Sau khi Lý Thanh Tịnh đặt hoa quả xuống bàn, nói với Đào Yên Hoa: “Đi làm ở công ty của con thì vẫn được. Nhưng mà, với tính cách này của Diệu Linh, đi làm ở đâu, cũng ngồi không yên.”

Lý Thanh Tịnh vừa dứt lời, liền nghe đầu bậc thang truyền đến giọng nói của Lý Diệu Linh.

“Chị, chị cũng quá xem thường em rồi! Coi như em học hành không giỏi, cũng không có ý định đi làm ở công ty chị đâu.”

Lý Diệu Linh mặt không vui, từ trên lầu đi xuống.

Lý Diệu Linh đi đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh, nói: “Chờ em khỏi bệnh rồi, em lập tức ra ngoài làm thêm. Em nhất định phải chứng minh cho chị thấy, Lý Diệu Linh em không phải là người ngồi ăn rồi chờ chết.”

“Làm thêm?” Lý Thanh Tịnh một bộ ánh mắt khó tin, nhìn chằm chằm Lý Diệu Linh.

Gia tộc họ Lý tuy thịnh vượng nhưng đã suy tàn từ lâu rồi.

Lý Diệu Linh mặc dù không thể được xưng tụng là thiên kim tiểu thư, nhưng trải qua cuộc sống kỳ thật với đại tiểu thư… cũng không khác nhau lắm.

Trên cơ bản trải qua cuộc sống há miệng có cơm, đưa tay có áo! Ở trường học cùng bạn học khác, không chỉ ganh đua so sánh vật chất, còn cả ngày đi hộp đêm với bar.

Lý Thanh Tịnh mới không tin em gái Lý Diệu Linh sẽ đi tìm việc làm thêm. Lại nói, với kinh tế hiện tại của nhà họ Lý, căn bản không thiếu tiền.

Không đợi Lý Thanh Tịnh mở miệng, liền nghe Đào Yên Hoa yêu chiều con gái Lý Diệu Linh nói: “Diệu Linh! Con cũng không nên ra ngoài làm thêm. Coi như con thi không đậu đại học, cũng không tìm được việc làm, mẹ nuôi con là được.”

Lý Thanh Tịnh nghe xong, tức giận nói: “Mẹ! Mẹ nuông chiều Diệu Linh như vậy! Em ấy chính là bị các người làm hư đó.”

Kết quả Đào Yên Hoa nói câu: “Con và Diệu Linh đều là con gái của mẹ, mẹ không nuông chiều các con thì nuông chiều ai?”

Triệu Hùng trong lòng một trận thở dài, Lý Diệu Linh nếu như bị Đào Yên Hoa dạng này thành thói quen, không phải sẽ bị cưng chiều thành nữ bại gia sao.

Đúng lúc này, điện thoại Triệu Hùng có người gọi đến.

Anh nhìn điện thoại thấy báo là Trần Văn Sơn gọi đến, vội vàng nhận, đi đến bên cửa sổ nghe máy.

Trần Văn Sơn muộn như vậy gọi điện thoại cho anh, khẳng định có chuyện quan trọng.

“Văn Sơn, có chuyện gì sao?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

Liền nghe Trần Văn Sơn nói: “Cậu Hùng, tôi từ tỉnh Thanh Hóa trở về. Nhưng cơ thể bị thương, đang ở nhà của bác sĩ Hoa.

“Cái gì? Anh bị thương sao?” Triệu Hùng nghe giật nảy cả mình.