Những người có thể sống trong khu biệt thự "Ngã Nguyệt Đàm" này chắc chắn là những người có tiền ở thành phố Hải Phòng.
Nếu cô gái chạy bộ ở phía trước chỉ là một cô gái bình thường, đương nhiên anh sẽ mặc kệ không quan tâm. Tuy nhiên, đối phương lại là người biết võ công, điều này khiến Triệu Hùng có chút e dè, sợ cô gái này đến đây là có mục đích, muốn cố ý tiếp cận anh.
Bởi vì có một câu nói nhắc nhở rằng: Tâm muốn hại người không thể có. Tâm phòng bị người không thể thiếu.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã lấy được hai chiếc nhẫn có thể mở ra bảo tàng kho báu từ năm gia tộc lớn, nếu như một vài người lòng dạ khó lường hoặc là những kẻ xấu có ý định ăn cướp đã đến tận đây để tiếp cận bọn họ, vậy thì chắc chắn sẽ mang đến nguy hiểm to lớn cho toàn bộ gia đình bọn họ.
Triệu Hùng không chạy vượt lên mà cứ đi theo không nhanh không chậm ở đằng sau cô gái lạ mặt, sau khi chạy đủ ba vòng, cuối cùng đối phương cũng tiến vào một biệt thự số 6 trong tòa nhà E.
"Ngã Nguyệt Đàm" là sản nghiệp riêng thuộc về "Tập đoàn Hùng Quang" của Triệu Hùng.
Bất kỳ ai mua biệt thự ở chỗ này, nhất định phải đăng ký thông tin cơ bản.
Triệu Hùng sợ làm cô gái này chú ý đến mình, vì vậy sau khi nhớ kỹ bảng số nhà, anh lập tức rời đi.
Lúc này, trong phòng có hai người một già một trẻ đang ngắm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn Triệu Hùng rời đi.
Người trẻ tuổi là cô gái chạy bộ ở dưới, cô nói với ông cụ bên cạnh: "Ông nội, đó là người vừa rồi cứ luôn đi theo phía sau cháu, liệu có phải là kẻ thù đến tìm chúng ta không ạ?"
Ông cụ lắc đầu, nói: "Hẳn là không phải, tuy rằng bước chân của người này rất mạnh mẽ, nhưng có vẻ không giống với người biết võ công! Tiêu Yến, về sau cháu nên chú ý tới người này nhiều hơn."
"Cháu biết rồi ạ!" Cô gái tên là Tiêu Yến lên tiếng.
Khi Triệu Hùng đang trên đường trở về nhà, anh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bấm số điện thoại của Hồ Dân.
"Hồ Dân, ông mau chóng giúp tôi kiểm tra về thông tin cơ bản của chủ nhân biệt thự số 6, tòa nhà E ở Ngã Nguyệt Đàm."
Hồ Dân vừa mới rời giường, nghe thấy yêu cầu của Triệu Hùng, cảm thấy mờ mịt không hiểu ra sao. Vì vậy, ông ta lập tức hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ, chủ nhân của căn biệt thự kia có vấn đề gì sao?"
"Vừa rồi tôi phát hiện một cô gái biết võ công, cô ta sống ở biệt thự số 6, tòa nhà E. Tôi sợ cô ta cố tình tiếp cận tôi, như vậy sẽ gây bất lợi cho người nhà của tôi. Bên cạnh đó, ông phái một người có năng lực đến đây để giúp xem xét những người muốn sống ở Ngã Nguyệt Đàm trong tương lai. Nếu như bắt gặp người nào có thông tin hay lý lịch xấu thì cho dù bọn họ có trả bao nhiêu tiền cũng đừng bán nhà cho bọn họ."
"Tôi đã biết, cậu chủ!" Hồ Dân nói với Triệu Hùng: "Tôi sẽ lập tức điều tra rõ ràng chủ nhân của biệt thự số 6 tòa nhà E, sau khi điều tra xong sẽ báo cáo ngay cho cậu."
"Ừm! Vậy tôi sẽ chờ tin tức từ ông. Mặt khác, phải tăng cường cấp bậc an ninh ở Ngã Nguyệt Đàm."
"Tôi đã tăng cường rồi!" Hồ Dân nói.
Hiện tại Triệu Hùng đang sống ở "Ngã Nguyệt Đàm", cho nên không cần anh phải ra lệnh phân phó, Hồ Dân đã tự giác tăng cường cấp bậc an ninh ở "Ngã Nguyệt Đàm." Nếu có vấn đề gì xảy ra ở khu biệt thự trong lúc Triệu Hùng đang sinh sống tại đây, chắc chắn ông ta sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm.
Sau khi tán gẫu cùng với Hồ Dân một hồi, Triệu Hùng lập tức trở về nhà.
Lúc trở về, anh nhìn thấy bà xã Lý Thanh Tịnh đã thức dậy, mẹ vợ Đào Yên Hoa đang làm đồ ăn sáng ở trong phòng bếp.
Nếu là trước đây, công việc làm đồ ăn sáng này chắc chắn sẽ là việc của Triệu Hùng.
Hiện tại, Đào Yên Hoa muốn nịnh bợ cậu con rể Triệu Hùng này, cho nên không chỉ cướp việc nấu cơm, mà còn cướp luôn cả việc nhóm lửa nấu cơm. Triệu Hùng đặt tất cả những hành động này vào trong mắt mình, thản nhiên vui lòng ăn những bữa cơm được bà ta nấu, coi đây như là một hình phạt trá hình cho người mẹ vợ Đào Yên Hoa này vì đã đối xử tồi tệ với anh trong quá khứ.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng trở về, tiến lên quan tâm nói với anh: "Hôm nay trời lạnh như vậy mà anh còn chạy bộ, không sợ bị đông lạnh sao?"
"Không sợ!" Triệu Hùng mỉm cười. Bởi vì vừa mới chạy bộ ở bên ngoài trở về, trên người anh vẫn đang rất lạnh, vì vậy anh cố ý duy trì khoảng cách nhất định với bà xã Lý Thanh Tịnh, giải thích: "Chạy bộ thể dục như này sẽ giúp lưu thông tuần hoàn máu trong cơ thể. Người kiên trì vận động đều biết, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*, chỉ cần có thể kiên trì sẽ không e ngại giá lạnh hay nóng bức."
(*Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: Trong năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày "tam cửu" vào mùa Đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh. Trong năm, thời kỳ nóng nực nhất là ngày "tam phục" vào mùa Hạ. Khi mùa Hạ đến, độ nóng sẽ tăng cao, tính ngưng trệ của cơ bắp giảm thấp, tính vươn duỗi tăng cao có lợi cho việc huấn luyện triển khai kỹ thuật và phát triển tố chất vận động một cách toàn diện.)
Triệu Hùng thấy những người khác vẫn chưa thức dậy, chỉ có mẹ vợ Đào Yên Hoa đang bận rộn ở trong bếp một mình. Anh hạ giọng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, lúc nãy khi anh chạy bộ bên ngoài, anh nhìn thấy một cô gái biết võ công ở trong khu biệt thự."
"Một cô gái biết võ công sao?" Lý Thanh Tịnh nghe thấy anh nói vậy, lập tức giật nảy cả mình. Cô cũng giống Triệu Hùng, tưởng rằng cô gái kia tới tìm bọn họ, nói với Triệu Hùng bằng giọng điệu cực kỳ lo lắng: "Lai lịch của cô gái này như thế nào, tu vi võ công của cô ta đến đây rồi?"
"Không biết!" Triệu Hùng lắc đầu, giải thích: "Anh đã bảo Hồ Dân đi thăm dò chuyện này. Thanh Tịnh, em nhất định phải cẩn thận mấy người ở biệt thự số 6 tòa nhà E một chút."
Lý Thanh Tịnh khẽ gật đầu, hỏi Triệu Hùng: "Cô gái kia bao nhiêu tuổi?"
"Chắc cũng tầm khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Cô ấy trông khá loli, có vẻ còn nhỏ hơn chút so với độ tuổi."
"Được rồi! Em sẽ chú ý. Mà này, không phải anh nói cô gái Lâm Thảo bảo gia đình chúng ta lên biểu diễn một tiết mục sao? Chúng ta chuẩn bị cái gì?"
Triệu Hùng cười nói: "Biểu diễn một tiết mục ấy à, người lớn như chúng ta thể hiện tài năng chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất vẫn là rèn luyện cho Dao Châu. Có một bài hát âm điệu rất êm tai tên là "Bạn mỉm cười trông thật là đẹp", người hát chính của bài hát này là một đứa bé, còn người lớn chỉ cần phối hợp hát theo. Anh cảm thấy bài hát này rất phù hợp để cả gia đình chúng ta hát."
Mặc dù Lý Thanh Tịnh không phải là ca sĩ, nhưng ca hát đối với cô mà nói không phải việc gì quá áp lực. Con gái của cô là Triệu Dao Châu sinh ra đã có ngũ âm* rất đầy đủ, giọng hát lại ngọt ngào, khi hát lên nhất định sẽ khiến người nghe cảm thấy vô cùng êm tai. Chỉ là Lý Thanh Tịnh rất ít khi được nghe thấy Triệu Hùng ca hát, nhưng vào những lúc anh không có chuyện gì để làm, kiểu gì trong miệng cũng sẽ ngâm nga một vài giai điệu nhỏ.
(Năm âm chính của âm nhạc phương đông, bao gồm: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.)
Cô liếc mắt nhìn Triệu Hùng, lo lắng hỏi: "Anh có thể hát được không?"
"Có thể!" Triệu Hùng gật đầu, nói.
"Được rồi! Vậy thì tối nay em sẽ dành thời gian dạy Dao Châu hát bài hát này. Anh nói với cô giáo Lâm Thảo, chúng ta chọn biểu diễn tiết mục này."
Triệu Hùng lên tiếng đáp lại một câu, sau đó vội vàng đi rửa mặt.
Ăn sáng xong, Triệu Hùng lái xe chở con gái Triệu Dao Châu và cả Thẩm Văn Hải đi đến trường học.
Sau khi đến trường mẫu giáo, Triệu Hùng nói với chủ nhiệm lớp Lâm Thảo của Triệu Dao Châu rằng một nhà bọn họ đã chuẩn bị xong tiết mục. Gia đình họ sẽ hợp xướng hát một bài tên là "Bạn mỉm cười trông thật là đẹp."
Lâm Thảo vui vẻ gật đầu sau khi nghe vậy, nói: "Được rồi! Ngài Triệu, tôi rất mong chờ màn biểu diễn của anh và tổng giám đốc Lý khi cùng lên biểu hiện với bé nhà mình."
Sau khi Triệu Hùng đưa Thẩm Văn Hải đến trường học, anh lái xe đi tới văn phòng thám tử của Trần Văn Sơn. Vừa vào cửa, anh đã thấy trợ lý của Trần Văn Sơn là Hàn Hồng đang dọn dẹp. Anh nói với cô ta rằng Trần Văn Sơn đang bị thương, phải ở trong nhà của bác sĩ Hoa, bảo cô ta đi chăm sóc cho Trần Văn Sơn.
Nghe thấy vậy, Hàn Hồng lập tức vội vàng khóa cửa văn phòng thám tử, đi theo Triệu Hùng tới nhà của Hoa Di.
Khi Triệu Hùng đến nơi, Hoa Di vẫn đang ở bên trong nhà. Cô ấy vừa mở cửa nhà, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Hùng cùng với trợ lý của Trần Văn Sơn đi tới, vội vàng nhường đường mời hai người họ vào nhà.
Triệu Hùng vào phòng để kiểm tra vết thương của Trần Văn Sơn, nhìn thấy vết thương trên phần lưng của Trần Văn Sơn đã hoàn toàn khép lại tạo thành sẹo.
Không thể không nói, Hoa Di kê các loại thuốc điều trị vết thương ngoài da rất có tác dụng. Từ lúc vết thương vẫn còn chảy máu đến hoàn toàn đóng vảy chỉ mất chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Triệu Hùng vốn định tâm sự những chuyện khác với Trần Văn Sơn, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Người gọi đến là Văn Báo, hắn báo cáo cho Triệu Hùng rằng: "Sư bá, không xong rồi! Có người đến võ quán gây sự, nói muốn phá quán."
"Phá quán?" Triệu Hùng nghe vậy, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Ba anh em nhà họ Văn, mỗi người đều là chúa tể một phương. Ở trên thành phố Hải Phòng này, còn có người dám can đảm đến phá quán sao? Đúng là ăn phải gan hùm mật gấu.
"Sư phụ của các người đâu?" Triệu Hùng hỏi Văn Báo, vì sao không gọi điện thoại cho Nông Tuyền mà lại gọi mình.
Văn Báo giải thích: "Tôi đã gọi điện thoại cho sư phụ rồi, nhưng anh ấy không nhận điện thoại, cho nên mới phải gọi điện thoại nói với anh."
"Đối phương là ai?" Triệu Hùng hỏi Văn Báo.
"Một cao thủ đô vật tên là Yada Taiichi."
"Đô vật hả?"
Triệu Hùng lập tức sửng sốt khi nghe được tin tức này, anh có cảm giác chuyện lần này hình như có chút không đơn giản.