Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 616: Có can đảm thì đi theo tôi



Ba anh em nhà họ Văn bị Nông Tuyền giáo huấn liền cái rắm cũng không dám thả.

Nếu Nông Tuyền đến lúc thật sự hung ác, đừng nói là Ba anh em nhà họ Văn bọn họ, cho dù là mấy chục người, cũng không phải đối thủ của Nông Tuyền.

“Vâng, thưa thầy!” Ba anh em nhà họ Văn nhún vai, nào dám phản bác một câu.

Triệu Hùng thấy Ba anh em nhà họ Văn cùng một bộ dạng, nhìn ba người nói câu: “Được rồi! Chúng ta đi đây, các người bận bịu gì thì đi đi.”

“Tạm biệt thầy, cậu chủ!”

“Tạm biệt thầy, cậu chủ...!”

Sau khi Triệu Hùng dẫn theo Nông Tuyền rời đi, sau lưng truyền đến giọng nói của Ba anh em nhà họ Văn.

Sau khi khỏi võ quán, Nông Tuyền còn nhìn phí Triệu Hùng oán trách nói: “Cậu chủ, đáng tiếc Tàn Kiếm Hồ A là người trên Địa Bảng xếp hạng thứ tám, người này quá hèn nhát. Lần sau tôi nhìn thấy cậu ta, nhất định phải xử đẹp cậu ta. Thật sự là làm mất mặt cho bọn người tập võ chúng ta.”

Triệu Hùng có thể hiểu được cảm xúc của Nông Tuyền, vỗ vỗ bờ vai cậu ấy, an ủi nói: “Được rồi! Đừng cho là tôi không biết cậu chạy đến chỗ Trọng Ảnh làm cái gì, ngoại trừ bên ngoài uống rượu, có phải là còn cùng Trọng Ảnh so tài võ công?”

Nông Tuyền mặt lộ bộ dạng xấu hổ, gãi cái ót, nhếch miệng cười nói: “Cậu chủ, vẫn là cậu hiểu rõ tôi. Tôi ở nhà một mình quá nhàm chán, nên mới tìm đến Trọng Ảnh bàn luận a. Nhưng mà, Trọng Ảnh cũng thích tìm ta bàn thuận.”

Triệu Hùng biết Trọng Ảnh thế nhưng là một người không nguyện ý gây sự, nhìn Nông Tuyền hỏi một câu: “Vì cái gì?”

Nông Tuyền giải thích nói: “Trọng Ảnh nói, anh ấy thấy tôi đã lên đến Thiên Bảng. Anh ấy cũng muốn đột phá tu vi của mình, tiến lên Thiên Bảng. Nói tôi là một cái đối thủ tốt a!”

Triệu Hùng bừng tỉnh “Ồ” một tiếng. Không thể không nói, Trọng Ảnh tìm Nông Tuyền bồi luyện không có gì thích hợp bằng.

Trọng Ảnh và Nông Tuyền hoàn toàn thuộc về hai loại người luyện võ cực đoan.

Nông Tuyền thiên về thể lực lượng mà luyện tập, còn Trọng Ảnh thiên về tốc độ thân thể. Hai người thường xuyên cùng nhau bàn luận, có thể lấy dài bổ ngắn, bổ sung những thiếu sót cho nhau.

Triệu Hùng thấy rất hứng thú, tính đợi khi mình thong thả. Cũng đi xem Trọng Ảnh và Nông Tuyền hai người cùng nhau luyện tập.

Đã giải quyết được chuyện ở võ quán, Triệu Hùng liền dẫn Nông Tuyền đến nhà Trần Thiên Trung.

Trần Thiên Trung thấy Triệu Hùng dẫn theo Nông Tuyền tới, liền biết anh mang theo Nông Tuyền đến ăn chực.

Không đợi Triệu Hùng mở miệng, Trần Thiên Trung liền phân phó người hầu trong nhà đi chuẩn bị cơm nước cho buổi trưa.

Nông Tuyền nghe xong giữa trưa có đồ ăn tốt, nhếch miệng nở nụ cười, nói với Trần Thiên Trung: “Bác Trung, ông hiểu rất rõ bọn tôi nha. Tôi vừa đánh nhau xong nên cần bồi bổ đó.”

“Đánh nhau?” Trần Thiên Trung nghe vậy không khỏi nhíu mày, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Cậu chủ, cậu lại dẫn theo Nông Tuyền đi đánh nhau với ai?”

Thế là, Triệu Hùng kể lại chuyện ông chủ Hùng Lạc Chu Minh Tuấn dẫn người đến phá võ quán.

Trần Thiên Trung sau khi nghe xong, không khỏi chăm chú nhíu mày.

“Cậu chủ, Chu Minh Tuấn này thế mà ở Nghệ An rất có gia thế. Cậu kết thù kết oán với hắn, sợ là đối với tập đoàn Hùng Quang chúng ta sau này phát triển bất lợi.”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Cháu biết, nhưng không có cách nào khác. Người ta xem thường cháu, cháu làm sao có thể để Chu Minh Tuấn phách lối.”

“Uầy! Bây giờ địch càng ngày càng nhiều, đối với cậu rất bất lợi a!”

Triệu Hùng nhún vai, vẻ mặt bất lực, nói: “Bác Trung, cháu cảm giác thân thế này rất nhanh sẽ không dùng được nữa, thiết nghĩ nên có thân phận khác mới được. Nếu không, chuyện về ngũ đại thế gia một khi bại lộ, như vậy không chỉ ảnh hưởng đến tập đoàn Hùng Quang, mà còn ảnh hưởng đến tôi và gia đình của Thanh Tịnh.”

“Cậu nói rất đúng, chuyện này để tôi nghĩ xem.”

Triệu Hùng nhóm lửa một điếu thuốc, nói với Trần Thiên Trung: “Mà này bác Trung, bác có biết chuyện Văn Sơn bị thương không?”

“Tôi biết! Văn Sơn đã gọi điện thoại nói cho tôi biết rồi. tỉnh Thanh Hóa có thế lực mạnh như vậy, thế mà tôi không biết gì. Không thể không nói, chuyện này khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.”

“Đúng vậy!”

Triệu Hùng cau chặt lông mày, anh cảm thấy Chu Minh Tuấn ở Nghệ An là chuyện nhỏ, việc tỉnh Thanh Hóa có tổ chức thần bí như vậy mới là phiền phức ngập trời.

Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung: “Văn Sơn đã xác định là Đao Tu La muốn giết tôi. Hắn ta là người xếp hạng thứ năm Thiên Bảng, có đối thủ ác mộng như vậy, đổi lại người khác chỉ sợ là ăn không ngon ngủ không yên.

“Cậu nói rất đúng. Nếu không phải Hải Phòng có người hạng nhất Thiên Bảng ông cụ Khổng trấn giữ, đoán chừng cậu sẽ lành ít dữ nhiều. Cho nên, khoảng thời gian này cậu chủ vẫn là ít đi ra ngoài chút.”

“Trốn tránh không phải là biện pháp. Vết thương của ông cụ Khổng sẽ nhanh khỏi. Cháu dự tính đợi Dao Châu và nhóc Hải được nghỉ thì dẫn bọn chúng đi ra ngoài du lịch một chuyến.”

“Lúc này cậu còn muốn đi ra ngoài du lịch sao?” Trần Thiên Trung cau mày nhìn chằm chằm nhìn Triệu Hùng.

Tại thời điểm gấp rút này, người khác chỉ sợ rước họa vào thân. Còn Triệu Hùng ổn rồi, còn muốn đưa con cái đi du lịch.

Triệu Hùng phun ngụm vòng khói, cười một cái nói: “Bác Trung, cháu không thể để cho Dao Châu cả một đời ở trong cuộc sống sợ hãi. Chỉ có gặp được vấn đề, giải quyết vấn đề mới là lối thoát đúng nhất.”

“Dao Châu thì không sao, tôi sợ có người sẽ gây bất lợi cho cậu.” Trần Thiên Trung lo lắng nói.

“Yên tâm đi, có ông cụ Khổng và Nông Tuyền đi cùng cháu, chắc chắn không có người nào có thể làm cháu bị thương đâu. Triệu Hùng tự tin nói.

Lời tuy như thế, nhưng vẫn là quá làm cho người ta lo lắng. Mặt Trần Thiên Trung lộ ra biểu cảm lo lắng.

Trần Thiên Trung và Triệu Hùng mặc dù không phải bố con, nhưng hai người còn hơn cả bố con nữa.

Trong khoảng thời gian Triệu Hùng làm rể nhà họ Lý, nếu không phải Triệu Khải Thời cấm Trần Thiên Trung giúp đỡ cho Triệu Hùng, thì ông đã sớm giúp đỡ cho Triệu Hùng rồi. Nhưng mà, Trần Thiên Trung vẫn bí mật giúp đỡ rất nhiều cho Triệu Hùng.

“Bác Trung cứ yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa đâu.” Triệu Hùng an ủi Trần Thiên Trung.

Hai người nói từ chuyện của công ty, cho tới chuyện nhà họ Triệu. Mà Nông Tuyền xưa nay không thích nghe những chuyện này, cậu ấy ngồi trên ghế đã sớm ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi Triệu Hùng đánh thức cậu ta, cơm trưa đều đã làm xong.

Triệu Hùng và Nông Tuyền ở nhà Trần Thiên Trung ăn no nê xong, sau đó Triệu Hùng để Nông Tuyền đi thăm Trần Văn Sơn.

Triệu Hùng thấy thời gian con gái tan học còn một lúc, trong lúc anh rảnh rỗi, sớm lái xe tới cổng trường mẫu giáo.

Sau khi đậu xe xong, Triệu Hùng cảm thấy thèm thuốc lá, xuống xe đốt một điếu thuốc hút.

Triệu Hùng vừa rít hai hơi thuốc, thì nghe bên cạnh có một giọng nói lạnh lùng.

“Chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Nghe được giọng nói này, cơ thể Triệu Hùng rùng mình một cái. Bởi vì, giọng nói này anh nghe cực kỳ quen thuộc, người đó chính là Tàn Kiếm Hồ A mới vừa thi đấu với Nông Tuyềnkhi sáng.

Triệu Hùng chầm chậm xoay người lại, nhìn chằm chằm Tàn Kiếm Hồ A, sắc mặt cậu ta rất bình tĩnh, trong lòng lại có chút sợ hãi.

Trước đó Tàn Kiếm Hồ A này thế nhưng là xếp hạng cao thủ bằng Nông Tuyền. Không nghĩ tới, người này rất âm hiểm, trên lôi đài giữ thực lực, là vì vụng trộm đối phó anh.

Triệu Hùng hút một hơi thuốc, nói với Tàn Kiếm Hồ A: “Tàn kiếm, cậu cũng được coi là người có tiếng tăm, hoá ra lại thích ám sát loại thủ đoạn này.”

Tàn Kiếm Hồ A ôm vỏ kiếm trong tay, nhìn Triệu Hùng cười cười, nói: “Tôi cũng không có nói muốn giết anh!”

Triệu Hùng nghe Tàn Kiếm Hồ A nói vậy, cảm thấy nghi hoặc và không hiểu. Không rõ Tàn Kiếm Hồ A lời này là có ý gì.

“Lời này của cậu là có ý gì?” Triệu Hùng hỏi Tàn Kiếm Hồ A.

Tàn Kiếm Hồ A nhìn Triệu Hùng nói: “Anh đến đón con sao?”

Triệu Hùng trừng mắt, nói với Tàn Kiếm Hồ A Lãnh: “Nếu cậu dám có ý định gì với con gái của tôi, Triệu Hùng tôi sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.”

“Đừng kích động! Tôi không đến giết anh, đương nhiên cũng không có ý định động tới con gái anh. Nếu không, anh cũng biết bằng thân thủ này của tôi, con gái của anh đã sớm mất mạng.”

Không thể không nói Tàn Kiếm Hồ A nói đúng sự thật, lấy thân phận cao thủ này của cậu ta, muốn động thủ với con gái của anh quả thực là dễ như trở bàn tay.

Triệu Hùng nói với Tàn Kiếm Hồ A: “Cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, tôi không muốn cùng cậu ở đây nói chuyện phiếm.”

Tàn Kiếm Hồ A nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Anh có can đảm thì đi theo tôi, tôi đưa anh đến gặp một người. Nếu anh không có gan, thì thôi quên đi.”

Triệu Hùng trực tiếp đem tàn thuốc vứt bỏ trên mặt đất, nhanh chóng đi theo Tàn Kiếm Hồ A.