Lý Quốc Lâm nhìn thấy Lưu Mỹ Lan, ông như tìm thấy một người bạn tri kỷ, nôn ra những đắng cay của cuộc đời cho bà ấy. Lưu Mỹ Lan tuyệt đối là một người biết lắng nghe, một bên lắng nghe lời kể của Lý Quốc Lâm một bên thuyết phục Lý Quốc Lâm.
Lúc này trong phòng có tiếng khóc của trẻ con vang lên, tiếng kêu lên giống như tiếng bú sữa: "Con muốn mẹ! Con muốn mẹ..."
Nghe thấy điều này, Lưu Mỹ Lan vội vàng chạy đến nhà. Nhìn thấy hai đứa trẻ do cô con gái Phùng Anh Vũ bỏ lại đã tỉnh, chúng vừa khóc vừa gọi mẹ.
Lý Quốc Lâm nháy mắt với Triệu Hùng một cái, để cho anh giúp đỡ chính mình đến xem một chút.
Chỉ thấy trong phòng, Lưu Mỹ Lan kiên nhẫn dỗ dành hai đứa nhỏ. Nói rằng mẹ của hai đứa chẳng qua là đang đi công tác sớm sẽ trở lại về.
Lý Quốc Lâm tận mắt chứng kiến cảnh tượng này mà cảm thấy rất chua xót.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ đang khóc không ngừng, đã đạt được mục đích muốn đến gặp Lưu Mỹ Lan, ông nói nhỏ với Triệu Hùng: "Chúng ta đi thôi!"
Triệu Hùng nói: "Được rồi!" Anh đem cái túi giấy kraft mà bố vợ Lý Quốc Lâm đã đưa cho anh để đựng tiền đặt ở trên ghế sofa. Sau đó, cả hai rón rén bỏ đi.
Mặc dù Lưu Mỹ Lan đang dỗ dành hai đứa trẻ nhưng bà ấy lo lắng rằng sẽ chậm trễ hai người Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm.
Sau khi vất và dỗ được hai đứa nhỏ, bà ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi bước ra khỏi nhà và nói: “Ông Lý, thật xin lỗi, vừa rồi..."
Lưu Mỹ Lan vừa nhìn ra âm thanh đột ngột dừng lại, trong phòng không có Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm.
Bà ấy vội vàng bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm, lúc đó bà ấy mới biết họ đã lặng lẽ rời đi.
Lúc này, Lưu Mỹ Lan mới liếc nhìn túi giấy kraft trên ghế sô pha.
Bà ấy tưởng rằng là đồ vật của Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm để rơi, vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Hùng, nói: "Cậu Triệu, cậu và ông Lâm rời đi rồi sao?"
"Vâng, đi rồi. Dì Lan! Vừa rồi dì đang dỗ hai đứa nhỏ, nên không kịp thời gian nói với dì."
“Nhưng đồ của cậu làm rơi trong nhà của tôi, làm sao tôi có thể đưa nó cho hai người?” Lưu Mỹ Lan lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Triệu Hùng chợt nghĩ rằng đó chính là số tiền một tỷ năm mươi triệu mà bố vợ yêu cầu anh đưa cho Lưu Mỹ Lan.
Anh hỏi Lưu Mỹ Lan: "Dì Lan, ý của dì là túi giấy kraft trên ghế sofa?"
“Vâng, chính là nó.” Lưu Mỹ Lan trả lời.
Triệu Hùng cười nói: "Đồ trong túi là để cho dì và hai đứa nhỏ."
Lưu Mỹ Lan mở chiếc túi giấy kraft và thấy bên trong chiếc túi là một sấp tiền một tỷ năm mươi triệu tỏa ra mùi thơm như mực.
"Cậu Triệu Hùng, như vậy thì làm sao được? Lúc trước, cậu vừa cho chúng tôi bảy trăm triệu, cái này..."
"Cầm lấy đi! Các dì là mẹ góa con côi nuôi thêm hai đứa trẻ không dễ dàng gì. Tốt hơn hết là nên đổi đến một nơi ở lớn hơn để cho bọn trẻ có môi trường phát triển tốt. Được rồi, dì Lan! Con còn phải lái xe không nói nữa." Triệu Hùng giải thích với Lưu Mỹ Lan xong liền cúp điện thoại.
Thấy thời gian thỏa thuận với Vân Nhã đang đến gần, anh lái xe đưa bố vợ Lý Quốc Lâm về nhà.
Trong lúc Triệu Hùng đang đi vệ sinh ở nhà, cặp vợ chồng già Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa lại cãi nhau, anh không thèm đoái hoài gì đến cặp vợ chồng già này. Đi ra ngoài, một đường lái xe nhanh chóng đến địa điểm mà anh đã hẹn với Vân Nhã.
Sau khi đến nhà sách "Học Nhân Thư", Triệu Hùng thấy Vân Nhã đã đến, anh trực tiếp đi thẳng đến chỗ Vân Nhã.
Từ khi Triệu Hùng bước vào, đôi mắt đẹp của Vân Nhã vẫn chưa rời khỏi người của anh.
Triệu Hùng ngồi xuống đối diện với Vân Nhã, gọi nhân viên trong cửa hàng và gọi một ly hồng trà.
Vân Nhã đang mặc một bộ đồ công sở màu đỏ thẫm của OL, một chiếc áo khoác lông chồn sặc sỡ được chất đầy cây cỏ được khoác ở bên ngoài.
Không thể không nói đã quen nhìn trang phục bình thường của Vân Nhã, sau đó nhìn vào phong cách nghề nghiệp của cô ta, điều này mang lại cho Triệu Hùng một cảm giác tươi sáng.
Sau khi Triệu Hùng ngồi vào chỗ, Vân Nhã cười hỏi Triệu Hùng: "Anh thật là một con người vô lương tâm. Một thời gian ngắn không gặp mặt, anh còn không có nhắn cho tôi một tin."
"Tôi không phải bận sao!"
Triệu Hùng theo bản năng muốn lấy một điếu thuốc, nhìn lên trên tường thanh đọc bốn chữ "Cấm hút thuốc lá!" Anh lại thu rụt tay trở về.
Vân Nhã bĩu môi, tức giận nói: "Hừ! Nụ hôn đầu tiên của tôi là cho anh, cho nên nếu anh không có trách nhiệm với tôi, anh có thể bỏ qua cho tôi."
"Vân đại tiểu thư, đã là tuổi gì rồi, hôn một cái cũng không có thai được. Hơn nữa, là cô trêu chọc tôi trước."
“Vậy thì anh không sợ tôi nói với vợ anh sao?” Vân Nhã khóe miệng nở một nụ cười xẩu xa.
Triệu Hùng nhún vai, ngả người ra sau một chút, cười đắc thắng: "Không sợ! Tôi đem chuyện của chúng ta đều đã nói hết cho vợ tôi rồi. Vợ tôi còn nói có người đưa tận cửa, tôi ngu sao mà không muốn."
"Anh..."
Vân Nhã trừng mắt nhìn Triệu Hùng, lồ ng ngực của cô ta đập kịch liệt phập phồng vì tức giận.
Sau khi tức giận đi qua, Vân Nhã nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Triệu Hùng, liền biết rằng anh đang cố ý chọc giận mình.
Vân Nhã nhìn về phía Triệu Hùng, hỏi: "Triệu Hùng, anh không muốn biết, tôi đến tỉnh Nghệ An làm gì sao?"
“Không phải cô nói thay mặt nhà họ Vân đến tỉnh Nghệ An để bàn chuyện hợp tác sao?” Triệu Hùng hỏi ngược lại.
“Không sai!” Vân Nhã cười một tiếng nói: “Mặt khác, tôi muốn nói với anh một việc, tôi đến tỉnh Nghệ An lần này, không chỉ để thay mặt nhà họ Vân bàn bạc việc hợp tác. Ngoài ra, tôi còn đi đến đó để xem mắt một người đàn ông giàu có đẹp trai! Tôi cảm thấy được, người đó mặc dù nhìn xem không thuận mắt nhưng anh ta lớn lên rất đẹp trai. Anh ta vẫn là con nhà giàu tỉnh Nghệ An, gia cảnh cũng không kém cạnh anh. Cho nên..."
"Ồ! Cô đến đây để đàm phán chuyện chia tay với tôi à?"
Triệu Hùng ngoài mặt bộ dáng coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thật ra trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.
Có lý do là nếu Vân Nhã tìm được người mình thích, anh nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng. Thế nhưng nội tâm anh vẫn như bị gai đâm, có cảm giác hơi khó chịu.
Có phải do anh tiếp xúc với Vân Nhã lâu rồi nên có cảm tình với cô ta không?
Triệu Hùng vội vàng dập tắt mọi dấu hiệu của ý tưởng táo bạo này.
Vân Nhã đôi mắt đẹp như biết nói, đưa ăn tình rơi vào trên người Triệu Hùng đầy trìu mến, nói: “Sở dĩ tôi nói với anh chuyện này là muốn nói cho anh biết Vân Nhã tôi không phải là không có người theo đuổi. Nhưng là, nếu anh cân nhắc đến tôi, tôi vẫn sẽ ưu tiên cho anh và tôi không ngại làm mẹ kế của đứa trẻ."
"Cô Vân à, nếu cô thật sự tìm được người ưng ý, tôi chân thành chúc phúc cho cô! Cô không cần nghĩ đến việc làm mẹ kế của đứa trẻ. Tôi sẽ không ly hôn với Thanh Tịnh, cũng sẽ không khiến con tôi lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ kế."
“Nhưng nếu anh không cứu tôi, tôi thật sự phải kết hôn!” Vân Nhã nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, cắn môi đỏ mọng nói.
"Cô Vân à, cô có số giàu có, có dung mạo xinh đẹp. Nếu như cô vì tôi cả đời này sẽ không kết hôn, trong nội tâm tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu. Chỉ cần cô thật sự tìm được người yêu mình, tôi chân thành chúc phúc cho cô. Được rồi! Tôi còn có việc phải làm nên tôi về trước."
Triệu Hùng mới đứng dậy đi được hai bước, người phục vụ trong quán bưng hồng trà đi tới. Người đó hỏi Triệu Hùng: "Thưa anh, hồng trà của anh!"
“Không uống nữa!” Triệu Hùng lấy trong ví ra năm trăm ngàn đưa cho người phục vụ, nói: “Hóa đơn của cô gái đó cũng sẽ được tính vào của tôi. Tiền thừa sẽ là tiền boa cho cô.” Nói xong anh bước ngẩng cao đầu rời đi.
Vân Nhã thấy Triệu Hùng mới vừa gặp mình, chưa nói mấy câu liền chạy đi, cô ta tức giận bĩu môi.
Cô ta tức giận cầm lấy điện thoại và bấm một dãy số gọi cho người tên là “Cách Hoa."
"Cách Hoa, cô dạy tôi cách kích động cũng không có linh? Cái tên Triệu Hùng kia không để ý tới tôi, vừa nói xong liền tức giận bỏ chạy!..."