Nhìn thấy Đao Tu La có đội hình mạnh mẽ như vậy, Triệu Hùng ngoài mặt giả vờ kinh ngạc và sợ hãi. Trên thực tế, anh cùng Trần Văn Sơn và ông cụ Khổng đã thương lượng mọi việc rồi.
Trần Văn Sơn xuất hiện chính là để dời đi sự chú ý của đám người Đao Tu La.
Ngay sau khi Đao Tu La bày ra đội hình mạnh nhất, chỉ thấy hai bóng người lao về phía cửa, đứng bên cạnh Triệu Hùng.
Một trong hai người họ là Nông Tuyền, người còn lại là Tàn Kiếm Hồ A!
Mặc dù có thêm Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A bên cạnh Triệu Hùng nhưng Đao Tu La lại không để những đối thủ này vào mắt. Xét về thực lực, bên bọn họ vẫn chiếm thế thượng phong.
Đao Tu La nhìn chằm chằm Tàn Kiếm Hồ A nói: "Tàn Kiếm Hồ A, tôi mời cậu gia nhập Thánh đàn của chúng tôi cậu liền từ chối, hóa ra cậu bị thằng nhóc Triệu Hùng này mua chuộc. Anh ta cho cậu bao nhiêu tiền, chúng tôi có thể trả gấp đôi."
Trong tay Tàn Kiếm Hồ A cầm một thanh trường kiếm, trả lời nói: "Chúng ta không cùng chí hướng! Tôi thay cậu Hùng làm việc, không phải vì tiền của cậu ấy, mà là có cùng chí hướng."
"Hừ! Cậu, kết bè với lũ tà ác trốn khỏi tế đàn, hôm nay nhất định giải quyết cậu." Dương Hưng trừng mắt nhìn Tàn Kiếm Hồ A. Sau đó anh ta nhìn chằm chằm về phía Trần Văn Sơn nói: "Trần Văn Sơn, không có bất ngờ gì xảy ra, thương thế của cậu hẳn là đã lành rồi phải không? Nghĩ muốn đánh bại tôi, cậu cũng quá khờ rồi."
"Thật không? Thêm tôi thì sao?"
Một âm thanh giống như chuông đồng từ đâu truyền đến.
Chỉ thấy ông cụ Khổng, Khổng Côn Bằng, chỉ bước vài bước đã đi tới bên cạnh người Trần Văn Sơn.
Kể từ khi Khổng Côn Bằng xuất hiện, ánh mắt của Dương Hưng vẫn luôn dán chặt trên người ông ta. Khi nhìn rõ diện mạo của Khổng Côn Bằng, anh ta không khỏi chấn động.
“Ông… Ông là thầy Khổng?” Dương Hưng kinh ngạc thốt lên.
Ông cụ Khổng cả đời đều làm sự nghiệp giáo dục, bởi vì là "người đứng đầu trong Thiên Bang" và lại mang họ Khổng, trên giang hồ vẫn thường gọi ông ta với cái tên “thầy Khổng”!
Ông cụ Khổng cười cười, nói với Đao Tu La: "Không ngờ người trên giang hồ vẫn còn nhớ rõ tôi. Cậu chính là người đứng thứ năm trong Thiên Bang, Đao Tu La?"
Dương Hưng gật đầu, trong tay ông ta có một thanh đao hình thù kỳ lạ chính là “Đao Tu La."
Dương Hưng tiến đến gần chỗ Thẩm Văn Hải bị treo trên xà thép vài bước, cho dù ông cụ Khổng cùng Trần Văn Sơn hợp lực tấn công hắn, hắn cũng có thể nắm chắc thời cơ gi3t chết Thẩm Văn Hải trước.
Việc ông cụ Khổng có thể vững vàng ngồi trên danh hiệu “đệ nhất Thiên Bang”, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh. Ngoại trừ mấy chục người trong "Thiên Bang", gần như bất khả chiến bại.
Ngay cả khi Dương Hưng đứng thứ 5 trong "Thiên Bang", thì đối với “đệ nhất Thiên Bang” là ông cụ Khổng đây vẫn tồn tại chênh lệch rất lớn. Cho nên, để đề phòng bất trắc… Hắn liền đi đến phía dưới nơi Thẩm Văn Hải bị treo lên.
Dương Hưng nói với ông cụ Khổng: "Ông cụ Khổng, hôm nay là ân oán cá nhân giữa tôi và Triệu Hùng. Mong ngài đừng xen vào. Chỉ cần hôm nay ngài không quan tâm đến những chuyện như thế này, tôi nhất định sẽ đến bái phỏng, dùng số tiền lớn để tạ ơn."
Ông cụ Khổng vuốt râu, ra vẻ khó xử nói: "Vốn dĩ tôi không muốn quản chuyện này. Nhưng cậu có thể không biết mối quan hệ giữa tôi và Triệu Hùng. Triệu Hùng từ nhỏ đã theo học tôi, tuy rằng không phải học trò nhưng cũng coi như nửa thầy nửa trò. Nếu như cậu còn nể mặt ông già này thì thả Thẩm Văn Hải ra, tôi sẽ để các người rời đi. Nếu không, cùng đừng trách tôi ra tay đánh người."
Trong lời nói của Khổng Côn Bằng, không hề có chút giấu giếm. Chính là muốn nhắc nhở Dương Hưng cũng có ý tứ uy hiếp Đao Tu La.
Sự bổ sung của ông cụ Khổng khiến cán cân chiến thắng nghiêng hẳn về phía Triệu Hùng.
Dương Hùng đặt đao để ở eo Thẩm Văn Hải, lạnh giọng nói: "Ông cụ Khổng, tôi biết võ công của ngài rất cao cường. Nhưng, Thẩm Văn Hải đã ở trong tay tôi, trước khi ngài cùng Trần Văn Sơn tấn công tôi, tôi tin rằng mình có thể tiễn Thẩm Văn Hải đi trước. Hai người lập tức rời khỏi nơi này, cho các người năm giây suy nghĩ, nếu không rời đi cũng đừng trách tôi ra tay với Thẩm Văn Hải."
"Năm!"
"Bốn!"
“Ba!"
Khi Dương Hưng giơ thanh Đao Tu La kia lên đồng thời hô đến “một”, chỉ thấy trong tay ông cụ Khổng bắ n ra một thứ gì tròn tròn giống hạt châu, nhanh chóng bay về phía thanh Đao Tu La của Dương Hưng.
Đến khi Dương Hưng phát hiện ra thì đã quá muộn. Nghe tiếng "đinh!", tay cầm đao của hắn ta tê dại, phải lùi lại năm bước rồi mới ổn định bước chân.
Có thể thấy rõ sự chênh lệch thực lực của anh ta với ông cụ Khổng.
Khổng Côn Bằng chỉ dùng một viên bi sắt nhỏ, liền khiến cho Dương Hưng không thể không tự vệ. Đương nhiên, khi nãy dùng ám khi, ông cụ Khổng mới chỉ dùng một phần công lực.
Giữa lúc đó, Trần Văn Sơn vung cổ ta, vài chiếc phi tiêu hình lá liễu bay về phía Thẩm Văn Hải đang bị treo trên cao.
Sợi dây trói Thẩm Văn Hải, vốn được treo trên một thanh thép, trực tiếp bị phi tiêu của Trần Văn Sơn chặt đứt, rơi từ trên cao xuống.
Khi Dương Hưng lấy thanh Đao Tu La trong tay đánh cong hai thanh liễu diệp phi đao, hắn ta chính là muốn đánh chết Thẩm Văn Hải.
Chưa kịp nhìn thấy rõ, một bóng người đã giành trước đem Thẩm Văn Hải cứu đi.
Chính cái bóng đó đã giải cứu Thẩm Văn Hải.
Ngay khi ông cụ Khổng tiến vào, ánh mắt của đám người Dương Hưng đều dán chặt trên người ông ta. Ông cụ Khổng cố ý quấy nhiễu tầm mắt của bọn họ, để cái bóng đó thừa cơ lẻn vào.
Đây là kế hoạch mà Triệu Hùng, Khổng Côn Bằng, cùng với Trần Văn Sơn nghĩ ra!
Trước tiên, Triệu Hùng đàm phán với đám người bên kia để dò ra ý đồ thực sự của chúng. Sau đó, Trần Văn Sơn bước vào để thu hút sự chú ý của đối phương.
Mặc dù người tới có thực lực mạnh mẽ, nhưng Triệu Hùng khiến đám người đó tin không có người trong “Thiên Bang."
Với “đệ nhất Thiên Bang” Khổng Côn Bằng, hơn nữa còn có Trần Văn Sơn, Tàn Kiếm Hồ A, cùng Nông Tuyền, loại trận thế này, cho dù cao thủ “Thiên Bang” tới cũng sẽ một mất một còn.
Trọng Ảnh tuy không giỏi về sức mạnh, nhưng về tốc độ thực sự có lợi thế hơn Trần Văn Sơn. Chỉ đứng sau “đệ nhất Thiên Bang”, Khổng Côn Bằng.
Trong khi Khổng Côn Bằng phát động tấn công, kế tiếp Trần Văn Sơn cũng tấn công, Trọng Ảnh lợi dụng tình hình khi đó cứu Thẩm Văn Hải.
Nhìn thấy Trọng Ảnh đã cứu được Thẩm Văn Hải, Triệu Hùng không khỏi thở phào một hơi. Nếu như nhóc Hải thật sự gặp chuyện gì, anh thực sự đáng trách.
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng cùng Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, cậu đưa Triệu Hùng cùng nhóc Hải đi trước."
Trọng Ảnh đáp một tiếng, một tay ôm Thẩm Văn Hải, đồng thời bảo vệ Triệu Hùng rời đi.
Xét về số lượng người, bên phía Dương Hưng chiếm ưu thế hơn hẳn.
Dương Hưng (Đao Tu La), Ải Đông Qua, Sấu Trúc Cán, Tiểu Xú, Phong Y Nữ.
Bên này là ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm Hồ A.
Dương Hưng biết nếu không nhanh chóng phá vây, sẽ bị ông cụ Khổng, cùng đám người Trần Văn Sơn tiêu diệt trong kho hàng này. Hắn ta không nghĩ tới tên nhóc Triệu Hùng lại có tâm cơ sâu như thế, hoàn toàn trái ngược với hắn.
Dương Hưng hét lên với đám người bên dưới: "Nhanh chóng phá vây, tập hợp ở 103."
"103 là tiếng lóng, là địa điểm rút lui an toàn do Dương Hưng chuẩn bị trước đó."
Khổng Côn Bằng trực tiếp hướng về phía người đứng đầu là Dương Hưng đối với đám người Trần Văn Sơn nói: "Các người đều tự mình tìm kiếm đối thủ, không được để cho những người này chạy thoát."
Tàn Kiếm Hồ A dẫn đấu hướng về phía Tiểu Xú cùng Phong Y Nữ, còn hai người Trần Văn Sơn và Nông Tuyền trực tiếp đối đầu với Sấu Trúc Cán và Ải Đông Qua.
Một trận đại chiến hết sức căng thẳng đang diễn ra!