Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 642: Cá đã cắn câu



Triệu Hùng bí mật thương lượng với Hồ Dân, sau đó đi khỏi “Tập đoàn Hùng Quang."

Mai Lệ Thuỷ mặc đồng phục, trang điểm và đến công ty như thường lệ, tối hôm qua vì thân mật với Hán Vân Hiển nên hôm nay cô cảm thấy rất sảng khoái.

Tuy không phải là con trai đầu của của nhà họ Hán, nhưng Hán Vân Hiển rất đẹp trai và coa một nét phong lưu khó tả. Vì vậy, cho dù là có được gã ta trả tiền hay không, thậm chí là miễn phí, Mai Lệ Thuỷ cũng bằng lòng làm chuyện ấy với gã ta.

Sau khi đi vào, tất cả mọi người đều chào hỏi cô ta rất nhiệt tình.

“Tổng thanh tra Mai, buổi sáng tốt lành!”

“Xin chào!” Mai Lệ Thuỷ lịch sự đáp lại.

Hồ Dân ngồi trước màn hình máy tính trong phòng làm việc quan sát Mai Lệ Thuỷ đi vào nói cười vui vẻ.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng, cấp dưới rất quan trọng của mình lại dễ dàng bị mua chuộc như vậy.

Hồ Dân có chút xót xa, thậm chí còn tự trách mình vì đã sơ suất trong công việc, không quản lý được nhân viên.

Tuy nhiên, Triệu Hùng cũng không trách ông ta về chuyện này. Vì vậy, Hồ Dân quyết tâm giải quyết chuyện Mai Lệ Thuỷ bằng cá nhân ông.

Ngay sau khi Mai Lệ Thuỷ trở lại văn phòng và ngồi xuống, thư ký của Hồ Dân đã đến gõ cửa và bước vào, nói với cô ta: “Tổng thanh tra Mai, Phó giám đốc Hồ có chuyện muốn gặp, phiền cô đi qua ngay.”

“Được, tôi sẽ lập tức qua ngay.” Mai Lệ Thuỷ đáp.

Mai Lệ Thuỷ thu dọn đồ dùng văn phòng trên bàn, sau đó vội đi đến phòng làm việc của Hồ Dân.

Mai Lệ Thuỷ vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hồ Dân, cười tươi như hoa hỏi: “Phó giám đốc, ông có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Hồ Dân nhấp một ngụm trà, nhìn Mai Lệ Thuỷ, cười nói: “Lệ Thuỷ, lần trước trong chuyến đi Trường Bạch, Triệu Hùng nói rằng cô đã thể hiện rất tốt. Cô cũng biết đó, ngoài việc tài xế ra thì cậu ta còn là cổ đông của công ty.”

“Vâng! Không ngờ anh ta lại giấu giếm kĩ như vậy, còn tưởng rằng anh ta chỉ là tài xế của công ty thôi chứ, không ngờ lại còn là cổ đông của công ty. Phó giám đốc, Triệu Hùng chiếm bao nhiêu phần trăm cổ phần trong công ty thế?”

“Đây là bí mật của công ty. Tuy nhiên, tôi có thể nói cho cô biết, cậu ta chiếm cổ phần khá lớn trong công ty và có tiếng nói nhất định trong công ty. Hoặc cậu ta cũng có thể là hội trưởng Thương hội Thành phố Hải Phòng?”

“Cậu ta thực sự không phải người thường!”

Mai Lệ Thuỷ ngạc nhiên hỏi: “Phó giám đốc, ông nói vậy có nghĩa là...?”

“Ừ! Triệu Hùng nói rằng cô đã làm tốt trong chuyến đi đến Trường Bạch và làm tốt mọi việc. Cậu ấy đã giới thiệu cô cho tôi, để cô trở thành người khởi xướng dự án thủ phủ tỉnh của công ty. Cô cũng biết rằng, năm tới công ty sẽ đầu tư vào một dự án lớn ở thủ phủ của tỉnh. Nên tiến cử cho cô được trực tiếp tham gia dự án và bổ nhiệm cô trưởng phụ trách dự án.”

“A...!”

Mai Lệ Thuỷ không thể tin vào tai mình, cô ta nghĩ rằng Hồ Dân sẽ đích thân phụ trách dự án này, nhưng thật không ngờ dự án lớn như vậy lại do cô ta phụ trách.

Chỉ cần cô ta nhúng tay vào các dự án của công ty ở các tỉnh lẻ, cô ta sẽ gây ra tai hoạ lớn cho không chỉ Tập đoàn Hùng Quang mà ngay cả Thương hội Thành phố Hải Phòng cũng sẽ gặp tai hoạ. Tới lúc đó, cô ta có thể một tay giúp Hán Vân Hiển hạ bệ được Tập đoàn Hùng Quang.

Nghĩ tới đây thôi, Mai Lệ Thuỷ đã cảm thấy cực kì phấn khích.

“Tổng thanh tra Mai! Tổng thanh tra Mai.” Nhìn thấy Mai Lệ Thuỷ có vẻ sững sờ, Hồ Dân liên tục gọi tên cô ta.

Mai Lệ Thuỷ định thần lại, cười nhẹ rồi nói: “Phó giám đốc, tôi nghe nói dự án này do Tập đoàn Hùng Qunag mọc của chúng ta khởi xướng, nhưng lại liên quan đến toàn bộ Thương hội Thành phố Hải Phòng. Tôi có thể phụ trách được không?”

“Lệ Thuỷ, tôi luôn tin tưởng ở cô. Khả năng của cô luôn tất cả mọi người ai cũng đều đã công nhận. Là do cậu Hùng tiến cử thì cô cứ làm. Vậy nên, hãy làm thật tốt và đừng để chúng tôi thất vọng. Cô làm tốt, tôi cũng được thơm lây.”

Mai Lệ Thuỷ rất vui mừng, gật đầu nói: “Phó giám đốc xin hãy yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành công trọng trách này.”

“Đúng rồi Lệ Thuỷ, tôi vẫn còn một việc nhờ cô giúp.” Hồ Dân nói.

“Chuyện gì vậy?” Mai Lệ Thuỷ hỏi.

Hồ Dân nói: “Có phải cô với vợ cậu Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, là bạn học đúng không?”

Mai Lệ Thuỷ đáp: “Đúng rồi, sao thế?”

“Không phải cuối năm sao? Giám đốc Lý muốn tặng một số hàng Tết cho người nghèo, tổng số tiền là 2 tỷ 100 triệu đồng. Số tiền này đã ủy thác cho cậu Hùng chuyển đi. Cô đi tới phòng tài vụ, sau đó chuyển giúp số tiền này đi cho người nghèo.”

Hồ Dân giải thích: “Lý do Tập đoàn cử cô đi là vì trước đây cô đã từng làm một công việc tương tự đại diện cho Tập đoàn Hùng Quang. Cô thấy sao, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì!” Mai Lệ Thuỷ gật đầu đồng ý.

Cô ta mừng thầm.

Ngày hôm qua cô ta vẫn còn đang thảo luận với Hán Vân Hiển về việc làm thế nào để có thể bêu xấu thanh danh công ty của Lý Thanh Tịnh. Theo ý tưởng ban đầu của Hán Vân Hiển, anh ta muốn mời một công ty khác hợp tác với công ty của Lý Thanh Tịnh, sau đó bí mật làm hành động. Nhưng bây giờ “cơm đã dâng tới tận miệng”, không cần phải tìm các công ty khác để hợp tác. Cô ta có thể sử dụng một số sản phẩm hết hạn để quyên góp cho người nghèo. Khi xảy ra vấn đề gì, cô ta sẽ khai tên người cung cấp những sản phẩm này, và đương nhiên danh tiếng công ty của Lý Thanh Tịnh sẽ bị bêu xấu.

Ngày hôm nay đối với Mai Lệ Thuỷ thật sự rất vui.

Hồ Dân nói với Mai Lệ Thuỷ: “Thế thôi cô mau nhanh chóng đến phòng tài vụ lấy tiền, sau đó triển khai công việc càng sớm càng tốt.”

“Okay.” Mai Lệ Thuỷ đứng dậy hỏi nói với Hồ Dân: “Phó giám đốc, nếu không có việc gì nữa, tôi ra ngoài làm việc trước đã.”

Hồ Dân “ừ” một tiếng, gật đầu nói: “Đi đi!”

Mai Lệ Thuỷ đứng dậy, cất bước chậm rãi rời khỏi văn phòng.

Sau khi Mai Lệ Thuỷ rời đi, Hồ Dân nheo mắt lại.

Mai Lệ Thuỷ là một cánh tay đắc lực của Hồ Dân, nhưng ông ta không ngờ rằng Mai Lệ Thuỷ lại cấu kết với Hán Vân Hiển phá hoại Tập đoàn của ông ta.

Sau chuyến đi Trường Bạch, khi nghe Triệu Hùng nói với ông rằng Mai Lệ Thuỷ đã bị Hán Vân Hiển mua chuộc. Hồ Dân đã bí mật yêu cầu Vu Đại Đồng kiểm tra email bị hack của Mai Lệ Thuỷ, kết quả là đã phát hiện ra rằng người phụ nữ này thực sự đã làm việc cho gia đình họ Hán từ trước kia.

Đúng là nuôi ong tay áo!

Hồ Dân, người hiếm khi hút thuốc, nhưng nay lại lấy ra một điếu thuốc trong ngăn kéo, châm lửa và bắt đầu hút. Ông ta đứng dậy, đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và nhìn ra bên ngoài.

Sau khi Tập đoàn Hùng Quang tách khỏi Tập đoàn Khải Thời, Hồ Dân cảm thấy trách nhiệm của mình ngày càng nặng nề hơn!

Nếu không có Trần Thiên Trung thì sẽ không có Hồ Dân của ngày hôm nay. Trần Thiên Trung như người làm tái sinh Hồ Dân thêm một lần nữa, vì vậy, ông sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì Trần Thiên Trung.

Sau khi biết được thân thế của Triệu Hùng, Hồ Dân đã biết về con tàu khổng lồ mang tên Tập đoàn Hùng Quang, và chuyến thám hiểm của họ chỉ mới bắt đầu. Ông ta cảm thấy rất may mắn khi được làm việc cho “Tập đoàn Hùng Quang”, và thầm quyết tâm giúp đỡ Triệu Hùng xây dựng “Tập đoàn Hùng Quang” trở thành một Tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới.

Mai Lệ Thuỷ đến phòng tài vụ rút 2 tỷ 100 triệu đồng do “Công ty thiết kế bao bì Dao Châu” phân bổ, sau đó thông báo cho người trong bộ phận mua hàng, nửa tiếng sau cô ta tự mình đi ra ngoài mua hàng.

Không thể phủ nhận một điều rằng, Mai Lệ Thuỷ rất tỉ mỉ và nghiêm túc trong công việc.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp, Mai Lệ Thuỷ trở lại phòng làm việc của mình.

Cô ta không kìm được niềm vui trong lòng, ngồi vào bàn, xoa tay.

Sau khi nghỉ một chút, cô ta nhấc điện thoại lên gọi cho Hán Vân Hiển.

“Alô! Cậu Hiển, cậu đang làm gì đó?”

Hán Vân Hiển thấy Mai Lệ Thuỷ gọi điện thoại, liền trêu ghẹo nói với cô: “Sao vậy, tối hôm qua cô ăn chưa no à, sao hôm nay vừa mới đi làm đã liền gọi ngay cho tôi thế.”

Mai Lệ Thuỷ nghe thấy thế, cô ta cười, nói: “Người ta nói chuyện công việc với cậu mà. Tôi có một tin vui muốn báo cho cậu biết.”

“Ồ, tin vui gì?” Hán Vân Hiển hỏi.

“Không tiện nói qua điện thoại. Một lát nữa xong việc, cậu tới khách sạn hôm trước gặp tôi nhé, tôi đảm bảo là nghe xong cậu sẽ rất vui.”

“Được, tôi sẽ chờ cô. Nếu tin tức của cô mà không đủ để làm cho tôi vui, xem xem tôi sẽ trừng phạt cô như thế nào.”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc, Mai Lệ Thuỷ vội vàng cúp máy.

Quản lý mua hàng của công ty bước vào.

Trò chuyện một lúc, sau đó hai người cùng đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy tình hình trên màn hình thông qua camera theo dõi, Hồ Dân liền gọi ngay cho Triệu Hùng, nói: “Cậu Hùng! Mai Lệ Thuỷ cắn câu rồi.”

“Ừ! Đi triển khai đi. Tôi sẽ đối phó với Hán Vân Hiển, còn Mai Lệ Thuỷ, tôi giao lại cho ông.”

“Tôi hiểu rồi!...” Hồ Dân đáp, sau đó cúp máy.