Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 646: Anh ta đáng chết cậu càng đáng chết hơn



Hán Vân Hiển làm sao cũng không thể ngờ, một màn kịch đặc sắc mà mình tự biên tự diễn, lại có thể diễn hỏng rồi!

Gã ta vốn dĩ cho rằng, bản thân ở trong vở kịch này có thể lấy được “diễn viên giải oscar.” Dựa theo kế sách này hãm hại Triệu Hùng, càng có thể hãm hại Hà Thanh Vân, dựa vào sự sỉ nhục của nhà họ Hà đối với mình.

Tiếc rằng Triệu Hùng đột nhiên xuất hiện, để Hán Vân Hiển căn bản không kịp chuẩn bị.

Hán Vân Hiển trợn mắt nhìn Triệu Hùng, buột miệng phủ nhận nói: “Cậu đừng nói lung tung, Hà Qúy Nam căn bản không phải do tôi giết.”

Triệu Hùng “Ha ha!” cười lạnh một tiếng, nói: “Thế nào, dám làm không dám nhận à? Nhưng mà không sao, ổ cứng của giám sát ở trong quán tôi rồi, chỉ cần giao cho cảnh sát, tin rằng rất nhanh sẽ tra ra manh mối. Đúng rồi, lúc Hà Qúy Nam chết, móng tay cào bị thương hung thủ, dựa vào phương pháp của y học hiện đại, dùng da tay của anh đối chiếu một lát, tin rằng giả không thật nổi nữa rồi, thật không giả nổi, rất nhanh sẽ tra ra thôi.”

Lúc Triệu Hùng nói, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Hán Vân Hiển.

Chỉ thấy cơ gần vòng mắt của Hán Vân Hiển động một cái, điều chứng minh rằng lời Triệu Hùng nói lúc nãy, ảnh hưởng đến tâm lý của Hán Vân Hiển.

Hàn Vân Thành đột nhiên từ trong lòng rút ra một cây súng, dùng súng nhắm chuẩn Triệu Hùng.

Cây súng này là Hán Vân Hiển dùng trong trường hợp cần thiết, kế hoạch của hôm nay hoàn toàn thất bại rồi. Nếu không giết Triệu Hùng và Hà Thanh Vân bịt miệng, mình sẽ bị giao cho bên cảnh sát, tất nhiên sẽ bị truy ra là mình gi3t chết Hà Qúy Nam.

Triệu Hùng nhìn thấy Hán Vân Hiển đột nhiên rút súng ra, không nhịn được kinh ngạc.

Hán Vân Hiển chỉ biết một chút công phu đánh nhau kịch liệt, cho dù Triệu Hùng không thể dùng võ công, hai người nếu đánh thật, Triệu Hùng cũng không hẳn sẽ chịu thiệt.

Chỉ là không ngờ Hán Vân Hiển người này điên cuồng, trên người còn giấu tay súng.

Hán Vân Hiển dùng súng nhắm vào Triệu Hùng, lạnh tiếng nói: “Triệu Hùng! Tên nhóc này vẫn thật là khắc tinh của Hán Vân Hiển tôi. Trước kia tôi Hán Vân Hiển đến thành phố Hải Phòng cao cao tại thượng đứa con kiêu ngạo của trời, không ngờ gặp phải cậu đồ bỏ đi người gặp người thóa hủy hoại rồi.”

Triệu Hùng vẻ mặt giả làm một bộ dạng có chỗ dựa không lo, tức nói: “Nhiều bất công sẽ chết! Anh cũng đủ ác độc, vậy mà lại đối với bạn tốt của mình hạ độc.”

“Vậy thì cậu chưa từng thấy Hà Qúy Nam anh ta sỉ nhục tôi thế nào rồi!” gân xanh trên cổ Hán Vân Hiển nộ lên, xông phía Triệu Hùng hét lớn.

Triệu Hùng cười xuống, nói: “Anh còn nói Hà Qúy Nam không phải do anh giết? Hóa ra, trong lòng anh đã sớm ghi thù loại này rồi.”

Hán Vân Hiển lúc này mới ý thức được, Triệu Hùng cố ý dẫn dụ anh mắc lừa.

Chuyện đã vậy, Hán Vân Hiển muốn chối cãi cũng không tác dụng.

Gã ta sắc mặt dữ tợn, nhìn chằm vào Triệu Hùng lạnh tiếng nói: “Không sai! Hà Qúy Nam quả thật là do tôi giết. Nhưng mà, anh ta đáng chết, cậu càng đáng chết hơn! Trước lúc tôi chết, tôi phải kéo các người cùng chết chung. Tên họ Triệu, cậu...”

Hán Vân Hiển vừa mới kéo súng định phản kích, cơ thể đột nhiên bị Hà Thanh Vân đụng một cái cạch, ngã xuống đất.

Sau khi Hà Thanh Vân biết anh trai mình Hà Qúy Nam bị Hán Vân Hiển giết, tức giận không thể ngăn cản, cơ thể phát ra một sức tiềm tàng lớn mạnh, đâm vào Hán Vân Hiển, cứu được Triệu Hùng.

Sau khi Hán Vân Hiển bị đụng ngã, súng trong tay gã ta vẫn chưa rời tay. Từ mặt đất lật bò dậy, giơ súng chuẩn bị hướng bắn về phía Triệu Hùng.

Liền nghe thấy một tiếng “Bốp!...”, Triệu Hùng cùng lúc rút ra giữa eo đai lưng “rồng lân”, trực tiếp đánh bại mánh khóe cầm súng của Hán Vân Hiển. Đai lưng một cuộn, để súng trong tay Hán Vân Hiển hất bay sang một bên.

Triệu Hùng tuy không dùng được nội lực, nhưng ông cụ Khổng dạy roi da, sớm đã luyện thuần thục vô cùng. Một roi rồi lại một roi đánh lên người của Hán Vân Hiển.

Cho dù không dùng nội lực, Triệu Hùng cũng có sức lực giống như người bình thường. Anh thường xuyên rèn luyện thân thể, sức lực bình thường cũng hơn so với người bình thường.

Mấy roi này là Triệu Hùng mang tức giận mà đánh, mấy roi tiếp tục đánh xuống, đánh đến nỗi đau khóe mắt răng miệng của Hán Vân Hiển.

Hán Vân Hiển bản năng muốn xông lên, không biết làm sao đai lưng trong tay của Triệu Hùng, để “roi da rồng lân” một chiêu một thức, diễn luyện tinh tế. Một trận roi da đánh xuống, quần áo trên người Hán Vân Hiển bị đánh đến nỗi rách rưới tả tơi, giống như một người ăn xin vậy.

Triệu Hùng không cách nào sử dụng được nội lực, dùng roi da tuy có thể đối với cơ thể Hán Vân Hiển tạo thành một số vết thương nhất định, lại không cách nào gi3t chết được Hán Vân Hiển.

Hán Vân Hiển nhân lúc Triệu Hùng đổi chiêu, lăn một cái sang bên cạnh Hà Thanh Vân.

Vừa nãy nếu không phải con nhóc Hà Thanh Vân này đâm vào gã ta, hại gã ta bỏ lỡ cơ hội tốt bắn giết Triệu Hùng, Hán Vân Hiển cũng không đáng bị Triệu Hùng đánh đến mức thảm hại như vậy.

Bốp! Một tiếng.

Hán Vân Hiển làm vỡ một chai rượu trên bàn, trong tay gã ta nắm nửa chai rượu vỡ, chỗ kính vỡ vụn lộ ra đầy bã vụn, trực tiếp kề lên cái cổ trắng nõn của Hà Thanh Vân.

Triệu Hùng thấy một giọt máu tươi đã thuận theo cổ trắng nõn của Hà Thanh Vân rơi xuống.

Hán Vân Hiển hướng về mặt đất nôn ra một hơi đem theo nước bọt của máu, khuôn mặt vốn dĩ rất đẹp trai, bị Triệu Hùng đánh có mấy phần mặt mày hốc hác, nhìn bên ngoài có phần dữ tợn.

“Cậu đừng qua đây! Bằng không, tôi giết cô ta.” Nửa chai rượu vỡ trong tay của Hán Vân Hiển nhẹ đưa tới, máu trên cổ của Hà Thanh Vân chảy nhiều ra rồi.

Mao mạch của cơ thể người, vị trí đặc biệt tỉ mỉ của phần cổ. Hơi bất cẩn, cắt đứt chủ huyết mạch, thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Triệu Hùng thấy Hán Vân Hiển dùng Hà Thanh Vân để uy hiếp bản thân, nhìn chằm chằm gã ta lạnh tiếng nói: “Hán Vân Hiển, anh không chạy được nữa rồi, biết điều thì thả Hà Thanh Vân ra.”

Hán Vân Hiển “ha ha” cười lớn mấy tiếng, một bộ dạng cắn răng nghiến lợi, trợn mắt với Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, cậu lập tức phái người đưa tôi ra khỏi thành phố.”

“Tôi vì sao phải phái người đưa anh ra khỏi thành phố?” Triệu Hùng hỏi ngược lại.

“Lẽ nào cậu vô tâm nhìn Hà Thanh Vân chết thảm?”

“Tôi và cô ta không thân không thích, anh muốn giết cô ta thì cứ gi3t chết là được rồi. Mục tiêu của tôi là anh, ngược lại anh giết Hà Thanh Vân rồi, tôi cũng có thể thay cô ta báo thù. Là anh chạy không thoát được!”

Hán Vân Hiển tròng mắt xoay chuyển, không ngờ được Triệu Hùng không ăn bộ uy hiếp này của mình. Gã ta ăn cũng không chuẩn, Triệu Hùng rốt cuộc có quan tâm Hà Thanh Vân không, trong đầu nhanh suy nghĩ đối sách.

Chính là lúc này, Nông Tuyền xông vào.

“Cậu chủ!” Nông Tuyền thấy Triệu Hùng bình an vô sự, lúc này mới yên tâm lại.

Cậu ấy vừa nãy mới đi thu dọn tên thuộc hạ của Hán Vân Hiển kia, thuận tiện giúp Thẩm Thụy đợi mấy người giải quyết rắc rối khác. Hóa ra, phán đoán của Triệu Hùng chuẩn bị vô cùng. ở trong quán của KTV, ngoài tên bảo vệ theo bên cạnh mà Hán Vân Hiển đưa đến kia, còn đưa đến rất nhiều tay chân.

Hán Vân Hiển biết bản lĩnh của Nông Tuyền, gã ta ngay cả một mình Triệu Hùng cũng thu dọn không xong. Lại thêm một Nông Tuyền nữa, đã ép đến bước không thể lui được rồi.

“Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Nông Tuyền đối với Triệu Hùng quan tâm dò hỏi.

Triệu Hùng nghe xong lời Nông Tuyền nói, thật muốn đá cho cậu ấy một đá.

Bản thân mình có sao hay không, lẽ nào không nhìn ra? Đôi mắt này mọc ở đâu vậy?

Nhưng mà, bộ dạng ngố ngố của Nông Tuyền là như vậy. Ngoài lúc luyện võ và ăn cơm ra, làm chuyện khác, trí tuệ thấp hơn với người bình thường.

Triệu Hùng trả lời lại: “Không sao!”

Anh thấy Nông Tuyền muộn như vậy mới đến, biết chuyện có chút khó giải quyết. Bằng không, dựa vào công phu của Nông Tuyền, nên sớm đến gấp rút tiếp viện mới đúng.

Nông Tuyền thấy Hán Vân Hiển bắt em gái của Hà Qúy Nam là Hà Thanh Vân giữ lại rồi, cậu ấy đối với Hà Thanh Vân này không quá quan tâm, ở trong ấn tượng của cậu ấy, chính là hình tượng một “em gái thái nhỏ.”

Nông Tuyền đối với Triệu Hùng nói: “Cậu chủ, bọn họ không phải cùng một giuộc sao? Làm sao hai người lại chó cắn lẫn nhau rồi?”

Nếu không phải ở trong loại không khí căng thẳng này, Triệu Hùng nhất định sẽ cười lớn lên. Sao lời nào đến miệng của Nông Tuyền đều biến thành có vị rồi.

Hán Vân Hiển vừa nghe Nông Tuyền nói, trong lòng càng do dự không quyết. Nếu Triệu Hùng không quan tâm sống chết của Hà Thanh Vân, vậy thì đối với gã ta mà nói, chính là một tai nạn to lớn, cuối cùng sẽ khó thoát được.

“Họ Triệu kia, cậu ít ở đó diễn kịch đi. Lập tức phái người đưa tôi ra khỏi thành phố Hải Phòng, bằng không đừng trách tôi thủ đoạn ác độc.” Hán Vân Hiển uy hiếp Triệu Hùng nói.

Đừng thấy bình thường một số người không quan tâm sống chết. Đến giây phút sống chết thật sự, mọi người đều yêu quý sinh mạng của mình.

Trước lúc Hà Thanh Vân đây, ba lần năm lượt làm phiền dì nhỏ Lý Diệu Linh của Triệu Hùng, lại hướng phía Triệu Hùng tống tiền 175 tỷ, càng nhắc đến quan hệ đối lập kẻ thù là nhà họ Hà và Triệu Hùng.

Hà Thanh Vân không tin Triệu Hùng sẽ ra tay cứu mình, nước mắt đẫm lệ nói: “Triệu Hùng, tôi không hy vọng anh ra tay cứu tôi. Chỉ cầu xin anh, sau khi tôi chết, anh đừng tha cho Hán Vân Hiển, bắt gã ta buộc vào pháp luật.

Triệu Hùng cười một tiếng, nói: “Con nhóc, chúng ta không thân cũng chẳng quen, tại sao tôi phải đồng ý với cô. Chuyện của cô, vẫn là tự mình cô giải quyết đi!”

Lời của Triệu Hùng vừa dứt, Nông Tuyền quyết đoán ra tay với Hán Vân Hiển.