Tần Tam gia bị dọa sợ tới mức thân thể run lên một cái, ngay cả quần cũng không vén lên, chầm chậm xoay người ra phía sau. Ông ta thấy người đứng phía sau mình là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Sắc mặt của người này trông cực kỳ mất tự nhiên, thoạt nhìn giống như đang đeo một chiếc mặt nạ người được in theo kiểu 3D.
Người này không phải ai khác mà chính là Dương Hưng. Từ khi hắn ta nhìn thấy Tần Tam gia xuất hiện trong tang lễ của Cửu gia, hắn ta đã bắt đầu có ý đồ ra tay với của Cửu gia.
Dương Hưng âm thầm phái người theo dõi Tần Tam gia, thậm chí hắn ta còn biết tối hôm qua Tần Tam gia đã đến biệt thự của Trần Thiên Trung ở một đêm. Tuy nhiên, ông cụ Khổng cứ luôn kè kè đi bên cạnh Tần Tam gia, cho nên Dương Hưng không có cơ hội để ra tay.
Ngay từ khi Tần Tam gia đi ra ngoài nơi ở của Trần Thiên Trung vào buổi sáng sớm hôm nay, Dương Hưng đã bám theo ông ta suốt quãng đường đến đây. Nhìn thấy Tần Tam gia đi tới khu vực dịch vụ, Dương Hưng lập tức theo sau.
Đoạn đường này dẫn đến huyện Diễn Châu ở tỉnh Nghệ An, lưu lượng giao thông tương đối thưa thớt. Trong nhà vệ sinh ở khu vực dịch vụ, ngoại trừ Tần Tam gia thì chỉ có hai người đàn ông khác đang đi tiểu.
Lúc Tần Tam gia quay người về phía sau, ông ta nhận thấy một luồng sát khí khủng khiếp tỏa ra từ trên cơ thể của Dương Hưng, thực lực của người đàn ông này vượt xa bản thân ông ta. Nghĩ đến đây, Tần Tam gia lập tức cảm thấy tình hình của mình đang dữ nhiều lành ít.
"Cậu là ai?" Tần Tam gia vẫn không chú ý đến việc xách quần mình lên, nhìn chằm chằm vào Dương Hưng, hỏi.
Dương Hưng trầm giọng nói: "Tôi đến từ Thánh đàn!"
Nghe được hai chữ "Thánh đàn", sắc mặt của Tần Tam gia trở nên khó coi cực kỳ rõ rệt.
Đúng lúc này, một giọng nói nghe giống như âm thanh của chuông đồng vang lên.
"Đao Tu La, lần trước mày có thể may mắn trốn thoát ở thành phố Hải Phòng. Để tao nhìn xem lần này mày có thể trốn đến chỗ nào?"
Dương Hưng sửng sốt, quay người ra đằng sau, lập tức nhìn thấy ông cụ Khổng đang đứng ở cách chỗ hắn ta không xa.
Đầu tiên ông cụ Khổng dò xét xung quanh một phen, thấy ngoại trừ Dương Hưng thì không còn ai khác thuộc bên phe địch, lúc này mới xuất hiện.
Dương Hưng nghe thuộc hạ báo cáo rằng chỉ có một mình Tần Tam gia lên xe đi ra ngoài, cho nên hắn ta mới đi theo Tần Tam gia suốt quãng đường để tìm cơ hội ra tay. Nếu như hắn ta biết Khổng Côn Bằng cũng đi bên cạnh Tần Tam gia, cho dù hắn ta mượn được thêm mấy cái lá gan, hắn ta cũng không dám chặn đường để giết Tần Tam gia.
Nhìn thấy ông cụ Khổng xuất hiện đúng lúc, Tần Tam gia vui mừng khôn xiết.
Dương Hưng biết rằng lần này mình không có hy vọng giết được Tần Tam gia. Hơn nữa, hắn ta cũng không thật sự muốn giết Tần Tam gia ngay lúc này, mục đích chính của hắn ta là muốn lôi ra tung tích chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tần từ trong miệng Tần Tam gia. Chỉ cần hỏi được tung tích chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tần, hắn ta mới có thể thoải mái giết Tần Tam gia.
Dương Hưng rút ra Đao Tu La, giơ cao Đao Tu La rồi trực tiếp nhào về phía Tần Tam gia.
Khổng Côn Bằng xông lên, chỉ trong nháy mắt đã vươn tay túm lấy cái gáy phía sau đầu của Dương Hưng.
Dương Hưng biết ông cụ Khổng sẽ tấn công mình. Một nhát đao kia của hắn ta đâm xuống chắc chắn có thể gi3t chết Tần Tam gia, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến bản thân hắn ta bị thương bởi đòn đánh đến từ ông cụ Khổng.
Chính vì vậy, Dương Hưng muốn chuyển sự chú ý của Khổng Côn Bằng từ việc tấn công hắn ta sang việc cứu mạng Tần Tam gia, phải thế hắn ta mới có thể hóa giải nguy hiểm cho bản thân. Ngay khi ông cụ Khổng tới gần chỗ bọn họ, Dương Hưng nhanh chóng xoay người, vung đao chém về phía ông cụ Khổng.
Một nhát đao này vừa nhanh vừa mạnh, trên không trung xẹt qua một vệt ánh sáng nửa vòng cung lạnh lẽo.
Ông cụ Khổng vội vàng rút tay về, cơ thể đột ngột dừng lại để tránh đòn tấn công của Dương Hưng. Ông ta nhìn thấy Tần Tam gia đứng ở bên cạnh đang sợ hãi đến mức ngây người vì choáng váng, phía dưới vẫn chưa nâng quần lên.
Ông cụ Khổng vươn lòng bàn tay về phía Tần Tam gia, Tần Tam gia bị nội lực của ông cụ Khổng hút tới.
Ông cụ Khổng đẩy Tần Tam gia ra sau lưng mình để dễ bảo vệ, vừa quay đầu đã thấy Đao Tu La lách mình chạy ra ngoài.
Lúc này ông cụ Khổng nhận ra rằng đòn tấn công hướng về phía Tần Tam gia vừa rồi của Đao Tu La kia là giả, chạy trốn mới là thật.
Lần trước để Đao Tu La trốn thoát là bởi vì vết thương của ông cụ Khổng vẫn chưa khỏi hẳn. Bây giờ, vết thương của ông ta đã lành lặn, làm sao ông ta có thể để Đao Tu La kia chạy thoát.
Ông cụ Khổng đạp chân nhảy lên không trung vài lần, đuổi theo hướng chạy của Đao Tu La Dương Hưng.
Ông ta muốn nhìn một cái xem rốt cuộc cái tên Đao Tu La luôn đeo mặt nạ người 3D, không dám dùng khuôn mặt thật để gặp người khác này là người nào.
Dương Hưng và ông cụ Khổng một trước một sau, tung nhảy như bay trên bãi đỗ xe rộng lớn. Chủ nhân của một chiếc xe ô tô con màu trắng đang chuẩn bị đậu xe vào trong khu vực dịch vụ nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên đến mức dừng xe ở trên đoạn đường dốc. Anh ta cứ tưởng là một đoàn phim truyền hình điện ảnh đang quay phim võ hiệp xen lẫn hiện đại ở khu vực dịch vụ.
Lúc này, chủ nhân của chiếc xe ô tô con màu trắng nhanh chóng lái xe rời khỏi đoạn đường dốc, đi đến chỗ đậu xe mới ngừng lại.
Người đó bước xuống xe, say sưa quan sát cảnh hay trước mắt một cách ngon lành.
Nghe nói, quay phim truyền hình võ hiệp cần phải lắp dụng cụ kéo căng dây thép, như vậy diễn viên mới có thể thể hiện những cảnh dẫm trên mặt đất rồi bay nhảy trên không trung, từ đó tạo ra những màn bay lượn dễ dàng trên TV. Nhưng anh ta quan sát hồi lâu, không chỉ không thấy được người quay chụp, mà còn không nhìn thấy dụng cụ kéo căng dây thép ở nơi nào.
Dương Hưng đã chú ý tới người này khi đang trốn tránh ông cụ Khổng, trong lòng chợt nảy lên ý tưởng.
Hắn ta thấy chắc chắn mình không thể cắt đuôi được ông cụ Khổng, ngược lại đến bây giờ còn bị ông cụ Khổng đuổi theo càng ngày càng gần, trong lòng hoảng sợ tới nỗi hồn phi phách tán. Nếu như bị ông cụ Khổng đuổi kịp, vậy hắn ta sẽ thực sự gặp phải phiền toái.
Đột nhiên tiếng roi vang lên "Bốp!" một tiếng trên không trung, cây roi dài trong tay ông cụ Khổng trực tiếp quấn quanh chân của Dương Hưng.
Chân trái của Dương Hưng bị cây roi quấn chặt, làm thế nào cũng không thoát ra khỏi. Hắn ta phản ứng cực nhanh, quay đầu giơ cao cây đao bổ xuống chỗ ông cụ Khổng.
Ông cụ Khổng rút cây roi dài rời khỏi chân của Dương Hưng, dùng cây roi trong tay ngăn cản nhát đao đâm tới.
Hai người đánh qua đánh lại, chỉ trong chớp nhoáng đã hơn ba mươi chiêu.
"Bốp!" một tiếng.
Dương Hưng không kịp né tránh, bị ông cụ Khổng quất roi đánh vào vị trí xương bả vai phải. Đòn roi này trực tiếp xé nát quần áo của Dương Hưng, roi cùng da thịt tiếp xúc với nhau kéo thành một rãnh máu.
Trong lòng Dương Hưng thầm lo lắng, nếu như không thể ép ông cụ Khổng lùi bước, hắn ta sẽ bị lão già này bắt sống hoặc đánh giết. Mặc dù hắn ta là người xếp hạng thứ năm trên Thiên Bảng, nhưng so với người xếp hạng đầu tiên trên Thiên Bảng là ông cụ Khổng, giữa bọn họ vẫn có chênh lệch nhất định về thực lực. Chưa tới năm mươi chiêu, chắc chắn hắn ta sẽ thua!
Nghĩ đến đây, Dương Hưng liều chết vung đao sử dụng chiêu "Loạn đao trảm ma" để đối phó với ông cụ Khổng. Hình ảnh của vô số thanh đao che kín đầy trời, thành công khiến ông cụ Khổng phải lùi lại.
Ông cụ Khổng nhảy ra khỏi vòng giới hạn của đòn tấn công này, đợi cho đến khi đợt tấn công của Dương Hưng dần giảm bớt, ông ta sử dụng một chiêu "Đơn tiên cái đỉnh" thức thứ ba trên Cửu Long tiên pháp, đánh về phía đầu của Dương Hưng.
Người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn say sưa xem trò hay trong bãi đậu xe thấy một già một trẻ này hừng hực khí thế đánh nhau vô cùng kịch liệt, các chiêu thức đánh nhau còn xuất sắc hơn cả những tình tiết trong phim truyền hình, cho nên anh ta cứ thế ngừng chân đứng ở cửa xe thích thú quan sát một cách ngon lành.
Dương Hưng dùng đao chặn chiếc roi dài được quất đến của ông cụ Khổng. Vừa rút thanh đao về, hắn ta bỏ vào túi rồi ném ra một một chùm ám khí được giấu kín vào ông cụ Khổng.
Ông cụ Khổng liên tục vung roi, đánh rớt toàn bộ ám khí xuống mặt đất. Dương Hưng lợi dụng cơ hội này, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
Ông cụ Khổng tiếp tục đuổi theo, vừa mới đến gần Dương Hưng, một lớp bột phấn màu trắng đập vào mặt ông ta.
Đây là bột phấn có độc.
Ông cụ Khổng thấy Dương Hưng muốn chạy trốn, lập tức vung lên cây roi dài trong tay, cây roi quất chính xác vào trúng mu bàn tay cầm đao của Dương Hưng.
Một nhát quất này lập tức tạo nên một vết thương nhìn là biết do roi gây ra cực kỳ bắt mắt.
Dương Hưng bất chấp cơn đau xót, sau mấy lần nhảy lên xuống đã bay thẳng tới bên cạnh người đàn ông đang vui vẻ xem trò hay. Hắn ta đạp một cước đá bay người đàn ông này, sau đó chui vào trong xe của anh ta, lái xe phóng đi nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
Cú đá này mạnh tới nỗi suýt chút nữa gi3t chết người đàn ông bị cướp xe kia.
Anh ta bò dậy từ dưới đất, ôm bụng đuổi theo, hô lên: "Ê! Xe của tôi, anh lái nhầm xe của tôi rồi!"
Ông cụ Khổng kịp thời nín thở cho nên không hít phải độc phấn vào trong cơ thể. Sau khi thu về cây roi dài, ông ta chăm chú nhìn về phương xa.
Quả nhiên cái tên Đao Tu La này thực sự rất xảo quyệt, không chỉ có võ công cao cường, mà thủ đoạn gian xảo cũng xuất hiện liên tiếp. May mà lần này ông ta đã khiến tên đó bị thương, về sau có thể thông qua vết roi để nhận ra người này là ai.
Cây roi dài của ông cụ Khổng rất đặc biệt, chỉ cần bị chiếc roi này quất tạo thành vết thương, vết sẹo trên cơ thể do chiếc roi này gây ra sẽ suốt đời không phai mờ.
Ông cụ Khổng xoay người đi về hướng nhà vệ sinh công cộng.
Tần Tam gia sợ mình sẽ gây ảnh hưởng đến hành động của ông cụ Khổng, cho nên ông ta vẫn luôn trốn ở cửa nhà vệ sinh công cộng. Ông ta thấy ông cụ Khổng đánh nhau với người vừa rồi muốn giết ông ta một trận khiến tên đó phải chạy trốn, vội vàng bước nhanh đến trước mặt ông cụ Khổng.
"Ông Khổng, thật sự rất cảm ơn ông! Nếu lúc nãy ông không kịp thời xuất hiện, chỉ sợ cái mạng già này của tôi sẽ không còn nữa." Tần Tam gia cảm thấy hối hận vì sự ương ngạnh tùy hứng của mình: "Đúng rồi, tại sao ông lại biết tôi ở chỗ này?"
Khổng Côn Bằng mỉm cười, nói: "Thật ra từ lúc ông đi ra ngoài biệt thự của ông Trần, tôi đã trốn trong cốp xe của ông rồi. Triệu Hùng lo lắng cho ông, bảo tôi âm thầm bảo vệ ông!"
Tần Tam gia nghe vậy, trong lòng cực lỳ áy náy. Ông ta gửi lời xin lỗi đến Khổng Côn Bằng bằng cách nói: "Ông Khổng, chuyện lần này của tôi làm phiền đến ông rổi, hại ông lớn tuổi như vậy mà vẫn phải bôn ba đường dài cùng tôi."
"Tam gia, ông đừng khách khí như vậy. Lần này ông trở về nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, cứ để tôi trở về cùng với ông đi!"
"Ông vẫn muốn đi theo giúp tôi sao?" Tần Tam gia nghe thế, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu như ông cụ Khổng đồng ý trở về cùng với mình, vậy thì ông ta không cần phải sợ những tên súc sinh chết tiệt kia nữa.
Ông cụ Khổng là người xếp hạng đầu tiên trên Thiên Bảng, người có thể đánh bại ông ta đếm được trên đầu ngón tay.
Tần Tam gia cười vui vẻ, nói: "Ông Khổng, làm phiền ông!"
Ông cụ Khổng thu cây roi dài về, khẽ gật đầu, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên lên đường luôn đi."
Ngay khi Tần Tam gia cùng Khổng Côn Bằng chuẩn bị lên xe, người đàn ông bị Dương Hưng cướp xe đột nhiên vội vàng chạy tới gần, ngăn cản không cho ông cụ Khổng rời đi, thở hổn hển nói: "Ê! Ông lão này, người trong đoàn làm phim các người lấy mất xe của tôi rồi, ông mau bảo anh ta lái xe về cho tôi. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"