Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 687: Xuất thủ giáo huấn



Sau khi Trương Văn Lâm đi theo Triệu Hùng ra ngoài trường, anh ta vẫy tay một cái, trong nháy mắt bốn người đàn ông thân hình cường tráng lao tới.

Bốn người này, thoạt nhìn giống như vệ sĩ.

Nếu như Triệu Hùng không luyện tập công phu thư pháp “Lạc Ca Hành”, đối đầu bốn người này chắc chắn sẽ thua. Nhưng mà, sau khi anh luyện kiếm thuật trong thư pháp, còn có bàn thuận với Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A, trong lòng tự tin hơn nhiều, cũng không e ngại loại cao thủ bình thường như vậy.

Chỉ cần không phải người trên Bảng Võ Thần, Triệu Hùng đều có thể ứng phó được, chỉ là anh không thể sử dụng nội lực mà thôi.

Triệu Hùng lặng lẽ nhìn Trương Văn Lâm, lạnh giọng nói: “Xem ra anh đã sớm chuẩn bị!”

“Đúng vậy! Vừa rồi ở trong trường học anh đánh tôi một bạt tai, nhóc con Thẩm Văn Hải này lại đánh con tôi. Hôm nay chúng ta nợ mới nợ cũ tính luôn một thể.”

Trương Văn Lâm nhìn phía vệ sĩ vung tay lên, quát: “Lên cho ta, dạy dỗ hắn cho tốt!”

Triệu Hùng đẩy Thẩm Văn Hải ra, nhìn cậu ra lệnh: “Con không được phép hỗ trợ, ở bên cạnh cẩn thận nhìn thầy, chủ yếu nhìn bộ pháp!”

Thẩm Văn Hải ngầm hiểu, biết Triệu Hùng muốn thừa cơ dạy mình công phu. Đứng ở bên cạnh cẩn thận quan sát, trong lòng lại một mực lo sợ bất an, lo lắng Triệu Hùng đánh không lại bốn tên vệ sĩ cao to hung dữ này.

Chỉ thấy Triệu Hùng từ trên thân móc ra một cây "Bút Phòng Thân".

Sau khi Triệu Hùng tập luyện kiếm pháp, anh bảo Hồ Dân mua cho mình một vũ khí nhỏ để phòng thân.

Cái gọi là "Bút Phòng Thân", nhìn giống như cây bút thông thường. Thật ra ngòi là bút dầu, đuôi bút là một cái tiền đạo khiên. Khi đóng lại, nó vẫn được dùng như cây bút bình thường. Nhưng khi mở ra, bên trong còn có một thanh dao nhỏ sắc bén. Bởi vì thuận tiện mang theo bên người, cho nên gọi là "Bút Phòng Thân".

Loại bút này thật ra căn bản không thay thế được kiếm thật, uy lực kiếm thuật cũng sẽ giảm bớt đi nhiều. Nhưng trước mắt có thể đối phó được mấy tên vệ sĩ bình thường.

Khi bốn người đến bao vây Triệu Hùng, chỉ thấy trong tay Triệu Hùng cầm "Bút Phòng Thân", nhanh chóng đâm vào bụng một người đứng gần.

Năng lực chịu đựng của những người, kém xa so với người trên Bảng Võ Thần. Một kích phía dưới, liền làm cho cơ thể đối phương trở nên còng xuống.

Triệu Hùng dùng cùi chỏ đánh vào hàm đối phương. Thân hình lóe lên, người đã đột phá vòng vây của đối phương.

Thẩm Văn Hải âm thầm lấy làm thắc mắc, cậu mở to hai mắt nhìn, sợ bỏ lỡ mỗi một cái chi tiết đặc sắc.

Chỉ thấy Triệu Hùng bắt đầu xen vào trong ở giữa bốn người, không cho bốn người bao vay lần nữa. Để từ đó, có thể đánh từng người một.

Thân ảnh Triệu Hùng ở giữa bốn người xuyên tới xuyên lui, con ngươi Thẩm Văn Hải mở to không nháy mắt nhìn chằm chằm bộ pháp của Triệu Hùng, càng xem càng cảm thấy tinh diệu. Mỗi lần bọn người kia xém đánh trúng anh, Triệu Hùng luôn có thể tránh đi một cách thần kỳ. Chênh lệch thời gian gần như có thể giảm xuống còn vài phần mười giây.

Triệu Hùng cũng không có đánh bại bốn người nhanh chóng, mục đích của anh là muốn cho Thẩm Văn Hải quan sát năng lực thực chiến. Nếu như gặp được người trên Bảng Võ Thần, thì sẽ không làm được điêu luyện như vậy.

Trương Văn Lâm ở bên cạnh thấy vậy thì âm thầm lo lắng, nhìn phía bốn tên vệ sĩ quát: “Một đám phế vật, đánh! Đánh chết hắn cho tao.”

Triệu Hùng trừng mắt nhìn Trương Văn Lâm, Trương Văn Lâm bị dọa đến nỗi cơ thể rùng mình một cái, khí thế giảm bớt mấy phần.

Sau khi Triệu Hùng đánh lui bốn tên vệ sĩ, nhanh chóng dùng "Bút Phòng Thân" cắm ở bên trong túi áo, cởi xuống đai lưng rồng lân bên hông.

Anh nói với Thẩm Văn Hải đang bên cạnh xem trận đấu: “Nhóc Hải nhìn kĩ, chú ý tiên pháp của thầy!”

Triệu Hùng đã dạy qua tiên pháp cho Thẩm Văn Hải. Cho nên, Thẩm Văn Hải đối với tiên pháp tình hữu độc chung.

Lúc trước, Triệu Hùng ở tỉnh Thanh Hóa đùa nghịch một trận tiên pháp, liền khiến Thẩm Văn Hải và Trung Dũng kinh ngạc. Trung Dũng lúc này mới đem Thẩm Văn Hải giao phó cho Triệu Hùng, muốn để Triệu Hùng bồi dưỡng Thẩm Văn Hải cho thành tài.

Triệu Hùng dùng Rồng Lân trong tay, múa đến hô hô làm thưởng.

Bốn tên vệ sĩ bị loại khí thế này chấn áp, làm sao lấy người tiền tài cùng người tiêu tai. Kiên trì lần nữa tấn công lên.

Triệu Hùng trong miệng hét lên: "Độc roi phủ đầu!"

Trên không trung vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, thắt lưng trực tiếp đè lên đầu người trước mặt.

Sau khi người kia bị đánh trúng, ôm đầu chạy trối chết.

Nếu không phải Triệu Hùng mất nội lực, một roi này đã có thể đánh cho đối phương óc tung toé.

Ba người khác thấy tình hình không ổn, quay người muốn chạy trốn.

Triệu Hùng làm sao có thể để ba người chạy thoát, liên hoàn roi, chỉ thấy roi một chút lại một chút, quật tới ba người.

Ba người chỉ cảm thấy bóng roi đầy trời không chỗ trốn, trên thân không biết chịu bao nhiêu đòn roi, đánh cho ba người tiếng kêu rên liên hồi.

Một trận roi đánh xuống, ba người thỉnh thoảng sờ lấy cánh tay và chân, cảm giác trên cơ thể tràn đầy đau đớn.

Thấy Triệu Hùng ngừng đánh, ba người nhanh chân muốn trốn.

"Đánh roi chó, đánh roi chó!"

Triệu Hùng nhanh chóng thi triển Rồng Lân, chỉ thấy đai lưng quấn cuốn ở bàn chân của một người trong đó. Triệu Hùng nhẹ nhàng kéo một phát vào phía trong ngực, thì nghe “Phốc!” một tiếng, người bị đánh trúng té lăn trên đất.

“Ba! Ba!...” Lại đánh thêm hai roi, hai người còn lại bị roi đánh vào lưng.

Hai người đau đến kêu cha gọi mẹ, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.

Thẩm Văn Hải ở bên cạnh vỗ tay bảo hay, không nghĩ tới tiên pháp của Triệu Hùng tinh diệu như thế.

Triệu Hùng đã nói qua ý nghĩa của tiên pháp cho Thẩm Văn Hải rồi. Cho nên, Thẩm Văn Hải xem Triệu Hùng tự mình thi triển tiên pháp, đã có chỗ hiểu ra.

Trương Văn Lâm không nghĩ tới Triệu Hùng lợi hại như vậy, anh ta mang đến bốn tên vệ sĩ đều bị anh đánh cho chạy.

Anh ta thấy Triệu Hùng đang ngơ ngác xuất thần, rón rén đi đến chỗ đậu xe.

“Đứng lại!” Triệu Hùng lên tiếng quát Trương Văn Lâm.

Cơ thể Trương Văn Lâm run lập cập, anh ta co cẳng muốn chạy.

Chỉ thấy Triệu Hùng dùng đai lưng Rồng Lân trong tay quất tới, đai lưng quấn lấy mắt cá chân của Trương Văn Lâm, “phốc!” Một tiếng, mặt Trương Văn Lâm và mặt đất tiếp xúc thân mật.

Khi anh ta đứng lên, thế mà răng cửa bị đập gãy mất một nửa. Lập tức, hình tượng đẹp trai của anh ta bị kéo xuống mấy cấp bậc.

Trương Văn Lâm chỉ vào Triệu Hùng nói: “Nhóc con, mày dám đánh tao, tao sẽ tìm luật sư tố cáo mày.”

Triệu Hùng chỉ vào camera giám sát ở cổng trường học, nói với Trương Văn Lâm: “Ở đây có camera giám sát. Không phải anh muốn vu khống thì có thể vu khống đâu. Anh không phải người ở đây sao?”

“Đương nhiên là phải!” Trương Văn Lâm không biết Triệu Hùng muốn giở trò gì.

Triệu Hùng cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn cái tên Trương Văn Lâm này dường như là người có thân phận, nếu như anh ta là người ở đây, làm sao lại không biết anh.

Trương Văn Lâm nói với Triệu Hùng: “Nhóc con, Trương Văn Lâm tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”

Triệu Hùng nhìn Trương Văn Lâm hỏi:

“Anh là thương nhân sao?”

“Đúng vậy! tao làm ăn ở ngoài, chỉ là không thường xuyên về đây. Làm sao, nhóc con mày muốn tra hộ khẩu à?”

Triệu Hùng cảm thấy Trương Văn Lâm này căn bản không biết ăn năn, dạng người này nếu là không cho hắn nhớ lâu một chút, quả thực là cuồng vọng kiêu ngạo.

“Anh chậm rãi đi về phía Trương Văn Lâm.

Bên trong ánh mắt Trương Văn Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Mày... Mày muốn làm cái gì?”

“Triệu Hùng đánh “Ba! Ba!” hai tai, quất vào trên mặt Trương Văn Lâm, nói: “Tôi tên Triệu Hùng, nếu anh muốn mời luật sư đến kiện tôi, thì cứ làm bất kì khi nào a muốn. Mặt khác anh muốn tìm người trả thù tôi, cũng tuỳ anh. Văn đến cũng được, võ đến cũng được! Nếu Triệu Hùng tôi sợ Trương Văn Lâm anh, thì tôi không phải họ Triệu.”