Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 695: Mặc rất lâu



Triệu Hùng nghe xong những gì Tiêu Dương Hàng nói, không chút do dự đáp ứng rồi đi xuống dưới. Nói là mình có thể đem Tiêu Yến đi Nghệ An đến Dương thị để tìm Tiêu Dương Sơn. Nhưng nếu có thể tìm được Tiêu Dương Sơn, hy vọng Tiêu Dương Hàng giúp đỡ thuyết phục Tiêu Dương Sơn, tập hợp Ngũ đại gia tộc để canh giữ chìa khóa để đi mở kho báu do Thẩm Vạn Tam để lại.

Tiêu Dương Hàng nghe xong chấn động, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Cậu định mở khóa kho báu của Thẩm Vạn Tam?”

“Đúng!” Triệu hùng gật đầu nói: “Kho báu của Thẩm Vạn Tam đã chôn dưới lòng đất đã mấy trăm năm, Ngũ đại gia tộc chúng ta đã canh giữ bảo vật này qua nhiều thế hệ, nhưng chúng ta không biết ý nghĩa của nó. Tôi nghĩ chỉ cần mở kho báu này ra chúng ta liền biết được bí mật này.”

Tiêu Dương Hàng trầm mặc rất lâu.

Ông ta là đứa con cả của nhà họ Tiêu, cho tới nay bảo vệ kho báu Thẩm Vạn Tam là nhiệm vụ của mình. Bọn họ không thiếu tiền, nhưng sợ hãi những Ám Cẩu đến tìm tới cửa, bọn họ cũng chưa từng có ý niệm đá động tới kho báu của Thẩm Vạn Tam. Nhung cứ như vậy bao thế hệ bảo vệ nữa giống như lời Triệu Hùng nói, cũng không biết bảo vệ nó có ý nghĩa ở đâu?”

Có phải chăng chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt những tổ tiên mà ông bà đã truyền lại?

Nhưng nhà họ Tiêu chỉ còn lại ông cùng với Tiêu Yến, còn có em trai Tiêu Dương Sơn sống chết chưa biết. Nếu điều này tiếp tục, nhà họ Tiêu rất có nguy cơ bị tuyệt chủng.

Nếu như nhà họ Tiêu không có sau này, thì cái chìa khóa kho báu kia thì có ý nghĩa gì?

Tự hỏi thật lâu, Tiêu Dương Hàng chăm chú nhìn Triệu Hùng nói: “Tôi có thể đáp ứng cậu, nếu như người bảo vệ chìa khóa nhà họ Tiêu tìm về đến, sẽ giúp cậu mở ra kho báu. Nhưng trước đó, cậu phải che chở cho nhà họ Tiêu.”

Triệu Hùng hướng Tiêu Dương Hàng cam đoan nói: “Tiêu lão, Ngũ đại gia tộc của chúng ta được kết nối bằng cùng một huyết mạch. Nếu như một trong năm người đi, đều không thể mở được kho báu của Trầm Công để lại. Tôi đã sớm có ý tưởng, đem Ngũ đại gia tộc của chúng ta kết hợp chung một chỗ, đã muốn sai người xây dựng ngũ tộc thôn cùng nhà thờ,. Đến lúc đó người của năm gia tộc chúng ta đều có thể đến ngũ tộc thôn để ở. Mặt khác, năm gia tộc của chúng ta có thể đến đó cùng nhau tế tổ.”

Tiêu Dương Hàng nghe xong trước mắt sáng ngời, ông ta biết “Tập đoàn Hùng Quang” lớn nhất Hải Phòng là sản nghiệp của Triệu Hùng.

Xây dựng “ngũ tộc thôn” cùng với “nhà thờ” đối với Triệu Hùng mà nói, quả thực là chuyện nhỏ như một món ăn.

“Ý tưởng này của cậu thật tốt, tôi cùng người nhà họ Tiêu ở chung một chỗ, cả ngày lo lắng cùng đề phòng, nếu Ngũ đại gia tộc của chúng ta ở cùng một chỗ, thì có thể đoàn kết đứng lên chống lại những Am Cẩu.”

“Đúng! Ý tứ của tôi chính là như vậy, nếu như chúng ta đều tiến hành riêng lẻ hoặc trốn đông trốn tây mỗi ngày, chúng ta sẽ bị Ám Cẩu đuổi giết trong nhiều thế hệ. Trước kia chúng ta là con mồi, bọn họ là thợ săn. Chỉ khi nào chúng ta là thợ săn bọn họ là con mồi thì mới có thể loại bỏ những tai họa ngầm của Ngũ đại gia tộc. Trước mắt tôi muốn liên hệ với người nhà họ Tần Cửu Gia cùng Tần Tam Gia cũng hướng bọn họ giải thích tình huống của nhà họ Tiêu. Chờ có cơ hội, tôi an bài cho các người gặp mặt.”

“Được! Cũng nên giúp đỡ người nhà rồi. Chuyện này cậu xem ròi an bài đi.” Tiêu Dương Hàng lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Từ khi nghe ý kiến “Ngũ tộc thôn” của Triệu Hùng cùng “nhà thờ” đề nghị sau, Tiêu Dương Hàng khát khao, ngày này cuối cùng cũng đã đến.

Nhiều đô thị phía Nam vẫn còn lưu giữ các hoạt động thờ cúng tổ tiên quy mô lớn.

Ngũ đại gia tộc của bọn họ đều đã ở ẩn, cuộc sống như thế này thật sự là quá đủ rồi. Đến lúc đó, một khi “ngũ tộc thôn” xây xong, người của Ngũ đại gia tộc đều ở trong “ngũ tộc thôn” hằng ngày liền có thể quang minh chính đại.

Mục đích của Triệu Hùng là muốn đem Hải Phòng xây dựng thành đại bản doanh của mình. Chỉ cần hệ thống an ninh được thiết lập thì “ngũ tộc thôn” sẽ an toàn tuyệt đối. Mà hết thảy những chuyện này, thiết yếu phải có cao thủ mới trấn giữ được.

Trước mắt có “Người đứng đầu Thiên Bảng” của ông cụ Khổng, chỉ cần làm cho ông cụ Khổng tiến vào “Ngũ tộc thôn” thì điều này sẽ thành sự thật.

Triệu Hùng nói cho Tiêu Dương Hàng, bản thân mình có chuyện ở Hải Phòng cần làm, đứa nhỏ vừa mới được nghĩ, chỉ cần anh xử lý tốt chuyện bên này, trong khoảng một tuần, liền xuất phát mang theo Tiêu Yến đến Nghệ An ở thành phố Vinh.

Tiêu Dương Hàng biết chuyện tìm em trai Tiêu Dương Sơn nhất định không phải lo lắng. Chính là theo như lời Triệu Hùng, có lẽ đây là cái bẫy của Ám Cẩu. 

Triệu Hùng khẳng định vì nhà họ Tiêu mà gặp nguy hiểm, đã muốn không đổi thì làm sao dám yêu cầu nhiều.

“Được, cậu phải xác định xe ngày nào sẽ đi thành phố Vinh, nếu nhớ rõ nói cho người nhà họ Tiêu một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi chuyện.”

Triệu Hùng gật đầu, trò chuyện cùng với Tiêu Dương Hàng một chút về chuyện Ngũ đại gia tộc, liền rời khỏi nhà họ Tiêu.

Ra khỏi nhà họ Tiêu, Triệu Hùng cũng không có về nhà mà lái xe đi đến biệt thự “Lâm uyển” của Trần Thiên Trung. Triệu Hùng cũng không nghĩ tới đó là ông cụ Khổng cũng không ở nơi này.

Ông cụ Khổng đã về hưu, đứa con đều ở nước ngoài. Ông ấy chỉ sống ở một mình, mỗi ngày đều có chút nhàm chán. Từ lúc Tần Tam Gia cùng Tần Cửu Gia đến ở trong Trần Thiên Trung, người của hắn không có việc gì thường thích chạy đến nơi này, tìm những ông cụ nói chuyện phiếm đỡ buồn.

Mấy ông lão vừa thấy Triệu Hùng đến đều rất vui vẻ. Tình cờ là giữa trưa, ông cụ Khống tiếp đón Triệu Hùng cười nói: “Triệu Hùng, cậu đến đây rất đúng lúc, làm cho mấy ông già chúng tôi vài món đồ ăn, giữa trưa chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Triệu Hùng nhìn thấy mấy ông lão trò chuyện với nhau thật vui, không biết đang nói về chuyện gì. Trực tiếp chui vào trong phòng bếp dung một tiếng đồng hồ, làm chop một bàn thức ăn phong phú đem ra.

Ông cụ Khổng gắp một cục thịt kho tàu cười tủm tỉm nói: “Tiểu tử Triệu Hùng này không đi làm đầu bếp, thực là lãng phí tài nghệ thiên phú.”

Trần Thiên Trung cười ha ha nói: “Thiếu gia thay đổi ghê gớm thật. Tôi nhớ rát roc thời điểm cậu ta ở nhà họ Triệu cậu ấy chỉ biết có một món ăn.”

Triệu Hùng cùng với Trần Thiên Trung cùng một lời: “Trứng chiên”

Nhất thời mọi người đều cười ha ha lên.

Sau tiếng cười, Tần Tam Gia hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Tần Linh ở đó có nghe lời không?”

“Ừ! Rất tốt đi cùng với Dao Châu cùng với Văn Hải ở chung rất hòa hợp, tôi đi theo dạy bọn họ luyện tập.”

“Tiểu tử cậu chính mình còn chưa học giỏi, mà còn đi dạy người khác luyện tập? Thật sự là nhận lầm đệ tử.” Ông cụ Khổng hơi lắc lắc đầu.

Nếu không phải Triệu Hùng bị nội thương, ông cụ Khổng tin rằng dưới sự dạy dỗ của chính mình Triệu Hùng tuyệt đối có cơ hội tiến lên “đắc bang”. Chỉ tiếc là Triệu hùng bị nội thương, thiết yếu phải là cao thủ thần bảng đã thông “Nhâm đốc” hai mạch mới được.

Cao thủ thần bảng, trên thế giới chỉ có mười mấy cái. Muốn tìm một cái “Thần bảng” thay Triệu Hùng cứu chữa nói dễ hơn là làm.

Triệu Hùng lúc này mới nhớ tới, mục đích chính của mình đến đây. Đối với mọi người nói chuyện Tiêu Dương Sơn gửi thư, chính mình đã đáp ứng Tiêu Dương Hàng đi Nghệ An ở Dương thị để tìm Tiêu Dương Sơn.

Mọi người nghe xong đều trầm mặc, Tần Cửu Gia nhìn Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, cậu có phải hay không đã lo lắng qua chưa, có thể đây là cái bẫy của Ám Cẩu, mục đích chính là dẫn Tiêu Dương Hàng mắc câu, Nếu cậu mạng Tiêu yến đi thành phố Vinh tìm Tiêu Dương Sơn việc này chắc chắn có nguy hiểm rất lớn.”

“Tôi đã nghĩ qua, chính là Tiêu Dương Sơn của nhà họ Tiêu bảo vệ giới tử ở trong tay. Nếu không tìm được Tiêu Dương Sơn, không thể thu thập đủ năm chiếc nhẫn và mở khóa bảo vật do Trầm Công để lại.”

“Ở trong lòng cậu, mở kho báu của Trầm Công để lại là chuyện trọng yếu sao?” Tần Cửu Gia lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Cửu gia, chuyện thiết yếu này có người đi làm, Ngũ đại gia tộc của chúng ta đã canh giữ chìa khóa kho báu, nhưng hôm nay nhà họ Tiêu chỉ còn lại mình Tiêu Dương Hàng cùng với Tiêu Dương Sơn. Tiêu Dương Sơn đến nay sống chết không rõ, nếu như Tiêu Dương Sơn thật sự đã chết, nhà họ Tiêu rát có thể sẽ bị diệt vong. Về sau cũng không ai có thể mở kho báu do Trầm Công để lại, lại càng không thể biết rõ bí mật của kho báu. Hơn nữa, tôi cũng không muốn con gái và vợ tôi lúc nào cũng phải sống trong sợ hãi,  nếu một lần để bọn Ám Cẩu biết thân phận thật của tôi thì tôi không sợ chết, nhưng Dao Châu và Thanh Tịnh thì sao? Làm cho các cô ấy cả đời giống như chúng ta sao, cuộc sống chốn đông trốn tây?”

Tần Tam Gia và Tần Cửu Gia liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau buồn âm trầm.

Ông cụ Khổng đói với Tần Tâm gia và Tần Cửu Gia nói: “Tôi thật ra đồng ý với ý tưởng của Triệu Hùng, Trầm Công lưu lại kho báu, nhất định là người tài có duyên mới có thể mở ra được. Có phải hay không nếu Triệu Hùng là người có duyên sẽ xem là tự nhiên. Nhưng nếu không mở được kho báu nhìn xem bên trong rốt cuộc là cất giấu bí mật gì? Thật sự rất đáng tiếc. Nhưng bây giờ các người thậm chí còn không có khả năng tự bảo vệ mình. Ngay cả khi đã thu thập được chìa khóa hộ mệnh của Ngũ đại gia tộc, cũng không muốn mở kho báu của Trầm Công để lại. Như vậy không thể nghi ngờ sẽ cho Ám Cẩu làm giá đỡ quần áo. Chờ đến khi tìm được cao thủ thần bảng giúp cậu đả thông được nội lực khôi phục võ công. Hoặc là với thực lực của cậu đối với Ám Cẩu cũng không e ngại, đến lúc đó mở kho báu cũng không muộn. Huống hồ, tôi nghe các người nói bên trong Ngũ đại gia tộc có kẻ phản bội, thiết yếu phải đem tên nội gián này bắt cho bằng được.”

Tần Tâm gia cũng Tần Cửu Gia gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách nói của ông cụ Khổng.

Triệu Hùng đột nhiên nhớ tới võ công bên trên thư pháp, đối với ông cụ Khổng hỏi: “Ông lão, Ông có còn nhớ rõ lần trước đưa cho tôi xem thư pháp ca hành của thầy Phúc Trương Húc không?”

“Nhớ rõ, làm sao vậy?”Ông cụ Khổng hỏi ngược lại.

“Tôi thực sự nhận ra võ công từ bức thư pháp đó, ông có kinh nghiệm nhìn một chút, ông nhìn một cái! Giúp tôi chỉ điểm chỉ điểm….”