Triệu Hùng thấy vợ mình, Lý Thanh Tịnh còn đang ở trong cô em vợ Lý Diệu Linh, sau khi anh nhận được tin nhắn Hồ Dân gửi đến, định đi vào phòng cô giúp việc Chu Dĩnh nhìn một cái. Lo lắng Chu Dĩnh vừa đến, sẽ không thích ứng được với môi trường trong nhà.
Sau khi mặc xong đồ ngủ, Triệu Hùng đi đến trước cửa phòng cô giúp việc Chu Dĩnh, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Sau khi Chu Dĩnh mở cửa phòng ra, nhìn thấy Triệu Hùng đang đứng ở cửa.
"Anh Hùng!"
Triệu Hùng gật đầu, thấy cô giúp việc Chu Dĩnh chưa ngủ, trên giường còn bày một quyển sách dạy nấu ăn và mấy quyển vở, bước chân đi vào trong phòng.
Chu Dĩnh thấy Triệu Hùng nhìn chằm chằm trên sách dạy nấu ăn, sức mặt xấu hổ mà nói: "Anh Hùng, tôi chưa được sự đồng ý của anh, đã lấy mấy quyển sách dạy nấu ăn ở trong phòng sách đi."
"Không sao đâu! Sách trong phòng sách, cô cứ tùy ý xem. Nhưng đừng có đụng vào những quyển sách ở trên bàn làm việc là được."
"Biết rồi thưa anh Hùng!"
Triệu Hùng nhìn bộ dạng rụt rè của Chu Dĩnh, đứng bên cạnh mình, cười nói: "Dĩnh, cô không cần phải mất tự nhiên như vậy, làm như tôi là con hổ đang sắp ăn thịt người ấy."
"Anh Hùng nói đùa rồi, sao anh lại làm con hổ ăn thịt người được. Anh và chị Thanh Tịnh, đều là người có tiền tốt nhất mà tôi từng gặp."
Triệu Hùng cười cười, nói với Chu Dĩnh: "Dĩnh, cô vừa đến nhà của chúng tôi, tôi sợ cô có chút không thích ứng được, nếu như thiếu cái gì, thì cứ tự mua đi. Tiền sinh hoạt mà không đủ, thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho cô."
"Đủ rồi! Vậy là đủ rồi. Mỗi một khoản tôi đều ghi chép lại vào sổ rồi."
Chu Dĩnh văn văn góc áo, vẻ mặt đầy do dự, dường như có tâm sự gì đó.
Sau khi Triệu Hùng nhìn thấy bộ dạng Chu Dĩnh như vậy, nói với Chu Dĩnh: "Dĩnh, cô muốn nói gì sao?"
Chu Dĩnh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, lấy hết dũng khó mà hỏi: "Anh Hùng, anh có thể cho tôi ứng trước hai tư triệu năm trăm ngàn đồng tiền lương không? Trên lý thuyết, tôi vừa đến thì không nên yêu cầu này với anh. Nhưng mà tôi thực sự là không còn cách nào nữa rồi."
"Sao vậy, cô gặp phải việc gì khó khăn sao?" Triệu Hùng nhíu chặt mày mà hỏi.
Chu Dĩnh gật gật đầu, nói: "Em trai tôi mượn tôi ba mươi lăm triệu VNĐ, nhưng tôi lại có mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng tiền thế chấp, vẫn đang thế chấp ở trong công ty gia đình đó, trong tay chỉ có mười triệu năm trăm ngàn đồng. Vì vậy, tôi muốn ứng của anh hai tư triệu năm trăm ngàn đồng trước, anh cứ trừ vào lương của tôi là được rồi."
"Em trai của cô vay tiền cô làm gì?" Triệu Hùng hỏi.
Chu Dĩnh lắc đầu, nói: "Không biết, có thể là mua đồ cho bạn gái đi. Anh cũng biết đấy, mấy chuyện yêu đương rất tốn tiền."
"Em trai cô có bạn gái rồi? Không phải cậu ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba sao?"
"Bạn gái của em trai tôi, là bạn cùng lớp của nó. Tôi đã gặp cô bé đó rồi, cũng rất tốt. Bố tôi cũng không phản đối gì, nói chỉ cần không làm chậm trễ việc học tập, thì cho phép em trai tôi yêu đương. Sợ lên đại học rồi, thì khó tìm được bạn gái."
Triệu Hùng nghe thấy dở khóc dở cười, cũng không biết phải đánh giá tư tưởng của bố Chu Dĩnh quá tiến bộ, hay là hành động quá dung túng con trai nữa.
Triệu Hùng lấy điện thoại ra khỏi túi quần, để cho Chu Dĩnh kết bạn với mình. Sau đó chuyển ba mươi lăm triệu VNĐ qua điện thoại cho cô ta.
Sau khi Chu Dĩnh nhận được tiền Triệu Hùng gửi đến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc mà hỏi: "Anh Hùng, sao anh lại gửi ba mươi lăm triệu VNĐ?"
"Số tiền này cô cứ cầm trước đi! Xem như là mượn tôi, đợi khi cô có tiền rồi, trả lại tôi là được. Tiền lương thì vẫn sẽ đưa cho cô. Số tiền này của tôi không cần trả vội, lúc nào tình hình kinh tế của cô dư dả thì cứ trả lại cho tôi cũng không muộn."
"Cảm ơn Anh Hùng!" Chu Dĩnh cúi người về phía Triệu Hùng.
Cô ta vừa đến đây chưa được một ngày, nhưng đã cảm nhận được sự quan tâm trên người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đối với mình.
"Anh Hùng, vậy ngày mai anh rảnh thì có thể đưa tôi đến trung tâm mua sắm Tần Uyển một chuyến không? Tôi muốn đi thăm em trai tôi, nói với nó tôi đang làm việc ở chỗ anh rất là tốt."
"Được! Sáng mai tôi sẽ lái xe chở cô đi." Triệu Hùng dặn dò Chu Dĩnh: "Cô xem sách thì đừng có để đèn tối quá. Trong nhà không thiếu chút tiền điện này đâu, bật đèn sáng một chút. Nhớ kỹ đi ngủ sớm! Sáng mai đi đến trước cửa tiểu khu mua sữa đậu nành, bánh quẩy, tào phớ là được."
"Biết rồi!" Chu Dĩnh gật đầu.
Sau đó Triệu Hùng rời khỏi phòng của cô giúp việc Chu Dĩnh.
Ngày hôm sau, Triệu Hùng lái xe đưa cô giúp việc Chu Dĩnh đi đến "Trung tâm mua sắm Tần Uyển".
Triệu Hùng cũng đã rất lâu chưa đến đây rồi, cũng muốn xem xem gần đây việc quản lý cửa hàng như thế nào rồi.
Anh vừa đi vào "Trung tâm mua sắm Tần Uyển", đã có quản lý tầng trệt báo cáo với tổng giám đốc cửa hàng Kỳ Ngọc Phong.
Kỳ Ngọc Phong vừa nghe được Triệu Hùng đến, sợ hãi đến luống cuống, lập tức vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Anh ấy vội vội vàng vàng đến phía trước Triệu Hùng, đang định chào hỏi Triệu Hùng lại bị Triệu Hùng liếc mắt ngăn lại. Kỳ Ngọc Phong sợ đến mức lời đã đến bên mép liền trở lại.
Triệu Hùng thấy quản lý của "Trung tâm mua sắm Tần Uyển", đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước, anh vẫn khá tán thưởng năng lực của Kỳ Ngọc Phong.
Đi qua bên cạnh Kỳ Ngọc Phong, Triệu Hùng khoát tay với Kỳ Ngọc Phong, ra hiểu bảo anh ấy không cần đi theo mình.
Sau khi Kỳ Ngọc Phong nhìn thấy động tác tay của Triệu Hùng, làm sao dám đi theo sau. Vô vàng ra lệnh cho một người quản lý nữa, đi theo phía xa Triệu Hùng.
Anh ấy vô cùng sốt ruột, không biết Triệu Hùng đến trung tâm làm gì, nhìn thấy người đi bên cạnh Triệu Hùng, là một người ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt có vẻ là một cô gái, còn tưởng rằng Triệu Hùng đã thay đổi khẩu vị, lại mới kiếm được một cô gái xinh xắn trẻ tuổi.
Triệu Hùng hỏi cô giúp việc Chu Dĩnh: "Dĩnh, em trai cô đang làm việc ở cửa hàng hả?"
"Ngay chỗ tiệm quần áo La Lai! À, chính là nhà đó." Chu Dĩnh chỉ vào biển hiệu của một cửa hàng đồ năm cách đó không xa.
Chu Dĩnh cực kỳ kích động, đưa Triệu Hùng đi đến "Tiệm quần áo La Lai"!
Sau khi đi vào tiệm, Chu Dĩnh hỏi một người phụ nữ trung niên tóc xoăn: "Quản lý Vương, em trai tôi Chu Lộ ở đây không?"
Chu Dĩnh quan sát xung quanh một lượt, không nhìn thấy em trai Chu Lộ đâu, cảm thất rất kỳ lạ.
Quản lý họ Vương nói với Chu Dĩnh: "Hôm nay Chu Lộ xin nghỉ rồi!"
"Xin nghỉ?" Chu Dĩnh nghe thấy vẻ mặt liền kinh ngạc.
"Đúng vậy! Cô không biết sao? Chu Lộ nói hôm nay là sinh nhật bạn gái của nó."
Chu Dĩnh lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết chuyện này. Trên mặt toát ra chút thất vọng, nói với quản lý Vương: "Cảm ơn cô, quản lý Vương."
Chu Dĩnh nói với Triệu Hùng đang đứng bên cạnh: "Anh Hùng, chúng ta đi thôi!"
Kỳ Ngọc Phong nhìn thấy Triệu Hùng rời đi, thầm thở phào một hơi. Hỏi thăm người quản lý đi theo, xem Triệu Hùng đến trung tâm làm gì.
Lúc Kỳ Ngọc Phong nghe thấy Triệu Hùng đi đến "Tiệm quần áo La Lai", anh ấy liền vội vàng đi đến tiệm quần áo La Lai.
"Quản lý Vương, hay người lúc nãy đến cửa hàng của bà làm gì vậy?" Kỳ Ngọc Phong tò mò mà hỏi.
"À, em trai của cô gái đó là nhân viên tạm thời ở cửa hàng chúng tôi."
"Tên là gì vậy?"
"Chu Lộ!"
Kỳ Ngọc Phong không biết rốt cuộc người con gái đi bên cạnh Triệu Hùng có lai lịch như thế nào. Hỏi quản lý Vương của "Tiệp quần áo La Lai": "Quản lý Vương, bà giúp tôi quan sát kỹ Chu Lộ với, một ngày cậu ta làm gì ở của hàng của bà, bà nhớ báo cáo lại với tôi."
Quản lý vương nhíu mày hỏi: "Sao vậy, tổng giám đốc Ngọc Phong? Chu Lộ này có vấn đề gì sao?"
"À, không có! Người đàn ông vừa nãy, là một người bạn của tôi. Tôi không biết chị của Chu Lộ có quan hệ gì với bạn tôi. Vì vậy, nhờ bà chú ý em trai cô ấy giùm tôi."
"Được! Vậy tôi sẽ chú ý cậu ấy." Quản lý Vương gật đầu.
Triệu Hùng lái xe đưa cô giúp việc Chu Dĩnh về nhà, bỗng nhiên Chu Dĩnh chỉ về bên đường mà nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh dừng lại ven đường một chút. Đó chính là em trai của tôi!"
Sau khi Triệu Hùng giảm tốc độ xe lại, nhìn thấy có một cậu con trai đang ôm một cô gái mà đi bên đường, trong tay cô gái còn cầm một bó hoa tươi, đang đi đến nhà hàng tây "St. Paul".
Nhà hàng tây St. Paul, nhưng mà ở Hải Phòng rất ít nhà hàng có chi phí cao.
Triệu Hùng biết tình cảnh trong nhà Chu Dĩnh, hôm qua Chu Dĩnh vừa mượn mình hai tư triệu năm trăm ngàn đồng, nói là em trai cô ta có việc gấp.
Xem ra, Chu Lộ đòi tiền Chu Dĩnh, là muốn dùng cho sinh nhật bạn gái cậu ta.
Dựa trên việc này, Chu Lộ cũng không phải là một người làm cho người khác bớt lo lắng, muốn chơi lãng mạn với bạn gái, cũng không nghĩ đến gia cảnh của nhà mình.