Công nhân làm việc ở "Nhà máy dược phẩm Song Lâm", toàn bộ đều bị triệu tập lại.
Triệu Hùng đi lên sân khấu cao, lớn tiếng nói với công nhân ở dưới sân khâu: "Các vị đồng nghiệp, tôi tên là Triệu Hùng, là chủ tịch của tập đoàn Hùng Quang. Tập đoàn Hùng Quang là một công ty có thực lực rất mạnh, còn là xí nghiệp dẫn đầu Hải Phòng. Triệu tập các vị đến đây, chủ yếu là muốn nói cho mọi người cứ yên tâm làm việc. Phúc lợi không những không thay đổi, mà còn tăng mười phân trăm lương cho mọi người."
Công nhân nghe thấy liền tỉnh táo tinh thần, không ngờ ông chủ mới vừa đến, liền tăng lương cho bọn họ.
Những công nhân này đều là người làm thuê, ai cũng phải nuôi gia đình, điều quan tâm nhất là có thay đổi lương hay không, và có tinh giảm biên chế hay không.
Nhất thời liền vỗ tay rần rần, công nhân đều vỗ tay dồn dập.
Triệu Hùng làm một động tác dừng lại, tiếp tục nói với người khác: "Tập đoàn Hùng Quang không chỉ kinh doanh xưởng thuốc, còn kinh doanh nhiều mặt hàng khác, thị trường và hàng hóa chủ yếu là ở bệnh viện. Vì vậy, mong mọi người cố gắng làm việc, có công nhân ưu tú, công tư sẽ xem xét tình hình để cân nhắc lên chức vụ khác hoặc điều đến công ty khác. Ở tập đoàn Hùng Quang, tuyệt đối có năng lực thì được tăng tiến, bị giáng chức, giữ nguyên. Đương nhiên nếu có côn nhân nào đục nước béo cò, hoặc là không phục quản lý, sẽ được vào sổ đen của công ty, nếu nghiêm trọng sẽ bị đuổi đi."
Công nhân ở dưới sân khấu, người nào cũng sợ đến im như hến.
Nên đến thì cũng đến. quả nhiên là nhiệt huyết của người mới nhậm chức.
Triệu Hùng quan sát biểu cảm căng thẳng trên mặt mọi người, biết rõ mọt người đều khá sợ hãi. Sau đó liền hòa hoãn lại mà nói: "Chỉ cần công nhân nỗ lực nghiêm túc làm việc, thì sẽ không bị liệt tên vào sổ đen của công ty. Hơn nữa, sẽ bổ sung phúc lợi khi con cái đến tuổi đi học, chữa bệnh. Hy vọng mọi người cứ cố gắng yên tâm làm việc!"
Công nhân vừa nghe thấy, người nào người nấy trở nên phấn chấn tinh thần, liều mạng mà vỗ tay.
Chiêu thu mua lòng người của Triệu Hùng, là muốn trấn an lòng công nhân, đã đạt được kết quả rất tốt.
Sau khi Triệu Hùng nói công chân bắt đầu làm việc, anh đi cùng với Lâm Tài và Trương Văn Lâm, tham quan xưởng thuốc.
Công nhân làm việc cũng trở nên rấy nghiêm túc, công nghệ sản xuất cũng rất đúng chuẩn, cũng làm theo tiêu chuẩn 6S của quản lý.
Trương Văn Lâm cẩn thận đi cùng Triệu Hùng, sợ Triệu Hùng sẽ đạp rơi bát cơm của mình.
Triệu Hùng không chuyển Trương Văn Lâm đi, định để cho Hồ Dân đến quan sát Trương Văn Lâm một thời gian. Nếu như lúc này mà động vào Trương Văn Lâm, thì sẽ làm cho xưởng thuốc này trở nên bất ổn. Mặc dù Lâm Tài cũng được trọng dụng, nhưng anh ta và Trương Văn Lâm là đồng bọn. Giờ mà đuổi Trương Văn Lâm đi, có lẽ sẽ làm cho Trương Văn Lâm tức nước vỡ bờ, kéo toàn bộ thành viên của xưởng thuốc này đi.
Sau khi quay về phòng làm việc, Triệu Hùng mớ khen Trương Văn Lâm và Lâm Tài một trận, nói hai người quản lý công ty rất tốt. Bảo hai người cố gắng làm việc, sắp tới công ty sẽ nhận các loại thuốc mới về, đến lúc đó lợi nhuận tăng lên, hai người không những lấy được lương cao, còn có thể được chia tiền hoa hồng rất hậu hĩnh.
Cứ dựa vào cây lớn mà hóng mát, đương nhiên Trương Văn Lâm và Lâm Tài sẽ không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này.
Trương Văn Lâm nhìn thấy Triệu Hùng không gây khó dễ cho anh ta nữa, mới trở nên yên tâm, giọng điệu nói với Triệu Hùng, vô cùng kính cẩn, lúc nào cũng "nô tài".
Triệu Hùng chỉ muốn dặn dò Triệu Văn Lâm, sau này không được làm phiền đồ đệ Thẩm Văn Hải nữa. Nhưng Trương Văn Lâm không thích hợp với chức vụ quản lý của xưởng thuốc, anh chuẩn bị đợi Hồ Dân chọn được một người thích hợp, sẽ chuyển Trương Văn Lâm sang một chức vị khác. Nếu như chấp nhận được thì lưu anh ta lại bên cạnh, còn không chấp nhận thì thẳng tay đuổi đi.
"Tổng giám đốc Lâm, chuyện bọn trẻ đánh nhau ở trường là rất bình thường. Chút chuyện này, sau này mong anh không nhúng tay vào nữa." Triệu Hùng vừa châm thuốc lá, vừa nhíu mắt, cảnh cáo Trương Văn Lâm.
Trương Văn Lâm gật đầu cúi đầu mà nói: "Chủ tịch Hùng dạy bảo rất đúng, chuyện lần trước tôi đã điều tra rõ rồi. Thực sự là con trai tôi trêu chọc Thẩm Văn Hải trước. Nó bị Thẩm Văn Hải dạy dỗ một trận, là tên nhóc này đáng bị. Sau này tôi sẽ không quản lý chuyện của bọn trẻ nữa. Hy vọng ở trường học con trai tôi có thể làm bạn tốt với bạn học Thẩm Văn Hải."
Triệu Hùng nể mặt Trương Văn Lâm, gật đầu nói: "Vậy thì tốt rồi! Các người cũng đã cố gắng không ít vì xưởng thuốc rồi, các người cũng muốn xưởng thuốc phát triển hơn nữa, sau này vất vả hai vị rồi."
"Không vất vả, không vất vả! Có thể vào được tập đoàn Hùng Quang, là vinh hạnh của chúng tôi!" Trương Văn Lâm cười nói.
Lâm Tài cũng phụ họa nói theo: "Đúng vậy, có thể vào được tập đoàn Hùng Quang, là vinh hạnh của chúng tôi."
Triệu Hùng gật đầu, dập tắt mẩu thuốc lá trong tay. Đi đến bên cạnh Trương Văn Lâm và Lâm Tài, vỗ lên vai hai người, vỗ nhẹ hai cái, cảnh cáo hai người: "Lúc lấy lương cao, nhất định phải chịu trách nhiệm với chức vụ của mình. Nếu không, người có năng lực có rất nhiều, vị trí này không hẳn thích hợp với hai người làm. Đương nhiên là nếu như các người làm tốt, tôi sẽ kiến nghị lên hội đồng quản trị để tăng tiền hoa hồng cho hai người."
"Nhất định nỗ lực làm việc! Nhất định nỗ lực làm việc!"
Trương Văn Lâm và Lâm Tìa đều bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Sua khi Trương Văn Lâm và Lâm Tài phản ứng lại, vội đuổi theo, mãi cho đến khi Triệu Hùng lên xe rời khỏi, hai người mới thở phào một hơi.
Triệu Lúc có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng trong lời nói, lại là trong bông có kim.
Lâm Tài hỏi Trương Văn Lâm: "Văn Lâm, sao anh lại trêu chọc vào nhân vật như thế vậy?"
Trương Văn Lâm thở dài một hoi, nói: "Đừng nói nữa, còn không phải là bị thẳng nhóc trong nhà hịa nữa à."
Lâm Tài mới vỗ vai Trương Văn Lâm, tỏ vẻ có thể hiểu được anh ta. Khuyên Trương Văn Lâm một câu: "Chúng ta cứ làm việc cho tốt đi, làm việc với tập đoàn Hùng Quang, có thể kiếm được không ít tiền, nếu như không phải là tập đoàn Hùng Quang tiếp tay, chỉ sợ xương thuốc của chúng ta không thể xoay sở được."
"Đúng vậy! Có thể được thu mua thực sự là rất may mắn. Nhưng vừa nghĩ đến tên nhóc Triệu Hùng này là người lãnh đạo trực tiếp của minh, tôi lại nghẹn nơi cổ họng, vô cùng khó chịu."
"Cứ khó dễ với tiền làm gì! Cậu ta mà tức giận gì với chúng ta, giỏi lắm thì cá chết lưới rách với anh ta."
"Lâm Tài, anh thật là có khí phách của anh em đấy!" Trương Văn Lâm giơ ngón cái với Lâm Tìa.
Lâm Tài cười nói: "Đừng nghĩ nữa, tối nay đi xả hơi đi, nghe nói mới có mấy cô nước ngoài xinh đẹp đấy."
"Ha ha! Anh không sợ về nhà bị vợ tra ra được sao?"
"Đàn ông kiếm tiền là để xả hơi mà. Nếu không thì kiếm tiền nhiều như vậy, tiêu không hết được, thì kiếm tiền có ý nghĩa gì nữa."
"Được thôi! Đêm nay không say không về."
"Không say không về!"
Trương Văn Lâm và Lâm Tài là bạn học với nhau, sau này dựa vào chuyên môn y học cảu Lâm Tài, thêm cả đầu tư của Trương Văn Lâm, đã thành lập nên nhà máy sản xuất thuốc Song Lâm này.
Triệu Hùng vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Hồ Dân. Bảo anh ấy lập tức tuyển chọn người quản lý mới cho nhà máy sản xuất thuốc Song Lâm. Thay thế chức quản lý của Trương Văn Lâm, bảo Hồ Dân quan sát tỉ mỉ hai người này, Nếu như tán thành ở lại phát triển, giữ lại chức vị tổng thanh tra. Nếu như cứ làm làm loạn với Trương Văn Lâm, thì đuổi ca rhai người.
Thứ không thiếu nhất trên thế giới này chính là người tài!
Mặc dù Triệu Hùng không có ấn tượng tốt đẹp gì với Lâm Tài này, nhưng mà anh không chắc về sự vững chắc của mối quan hệ giữa Lâm Tài và Trương Văn Lâm. Vì phát triển công ty, cần phải dùng mánh khóe mới quán lý được.
Sau khi về đến nhà của Cách Hoa, chuyện mà Triệu Hùng quan tâm nhất, chính là có khi nào Cách Hoa lừa Tiêu Yến ra ngoài không. Nếu như Cách Hoa không chịu được cô đơn, kéo Tiêu Yến ra ngoài dạo phố, đây thực sự là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Lúc Triệu Hùng nhìn thấy Tiêu Yến đang bình yên vô sự ngồi trê sô pha nói chuyện gì đó với Cách Hoa, anh mới yên tâm.
Tiêu Yến vừa nhìn thấy Triệu Hùng quay về, vui vẻ mà cười chào đón: "Anh Hùng, anh về rồi à?"
Cách Hoa "Ồ" một tiếng, hỏi: "Ồ! Triệu Hùng không phải là anh họ của cô sao? Sao cô lại gọi xa lạ vậy?"
Triệu Hùng mở miệng giải thích một câu: "Ở bên ngoài, tôi bảo cô ấy gọi tôi là anh Hùng."
"Vì sao vậy?" Cách Hoa đầy nghi hoặc mà hỏi.
Triệu Hùng cong ngón tay lên, gõ lên trán của Cách Hoa một cái, nói: "Làm gì có nhiều vì sao như vậy."
"Ây da! Tên nhóc này anh dám đánh tôi? Xem tôi tìm người trị anh."
"Được thôi! Tôi cũng muốn xem, cô có trợ giúp nào có thể trị được tôi không?" Triệu Hùng cười cười, còn tưởng Cách Hoa đang nói đùa với anh.
Ngay lúc này, trên tầng truyền đến tiếng của Vân Nhã.
"Triệu Hùng!"
Triệu Hùng nhìn theo âm thanh, lúc nhìn thấy Vân Nhã mặc một chiếc váy lông đi từ trên tầng xuống, liền bị dọa cho há hốc miệng.
Cách Hoa đắc ý, cười nói với Triệu Hùng: "Sao nào? Người này có thể trị được anh chưa? Vân Nhã, Triệu Hùng anh ta đánh tớ, cậu tự xử lý đi. Hừ!..."