Diệp Trát ngay lập tức dùng lực lượng để cho người tra hỏi tung tích của Hồ Vạn. Sau khi kiểm tra một phen, không có hồ sơ hành trình nào của Hồ Vạn, bất kể đường bộ, đường sắt, hàng không.
Đúng lúc này, Diệp Trát nhận được cuộc gọi từ cảnh sát nói rằng đã được tìm thấy được một xác chết. Mà người chết đúng là Hồ Vạn, bác sĩ riêng của nhà họ Diệp.
Vừa nghe Hồ Vạn chết, Diệp Trác nhật thời kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trát đã nói với Trần Văn Sơn: “Sở cảnh sát vừa gọi điện và nói rằng Hồ Vạn đã chết!”
Trần Văn Sơn khẳng định: “Anh ấy chắc chắn đã bị diệt khẩu!”
Cách Hoa tức giận mắng Hồ Vạn: “Loại cặn bã này, chết không đáng tiếc!”
Hồ Vạn đã chết, không nghi ngờ gì nữa lại chặt đứt manh mối.
Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trần Văn Sơn cân nhắc một hồi, mới nói: “Nếu đối phương phái người đến gửi đồ của Tiêu Thanh, tôi nghĩ bọn họ sẽ có động thái gì tiếp theo. Vẫn là lấy tĩnh chế động, xem đối thủ ra tay như thế nào, đúng không? "
Triệu Hùng thấy đã gần mười giờ tối, vì chuyện của Tiêu Thanh, liền đề nghị mọi người nên nghỉ ngơi sớm.
Sau khi trở về nơi ở, Triệu Hùng đi tắm nước nóng trong phòng, vốn dĩ muốn cùng vợ gọi video. Lo lắng rằng lúc này sẽ làm phiền việc nghỉ ngơi của vợ anh là Lý Thanh Tịnh, nên đành từ bỏ!
Triệu Hùng đã gửi một tin nhắn cho vợ là Lý Thanh Tịnh và viết hai chữ: "Mơ đẹp!"
Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, Lý Thanh Tịnh liền gọi tới.
Sau khi Triệu Hùng bắt máy, nhìn thấy Lý Thanh Tịnh mặc áo ngủ hình chữ V, dáng người lả lướt, đường cong hiện rõ.
“Thanh Tịnh, sao em còn chưa ngủ sao?”
Triệu Hùng cười chào hỏi bà xã Lý Thanh Tịnh.
"Đương nhiên là vẫn chưa ngủ, đang đợi cuộc gọi video của anh. Mà này, Văn Sơn đã đến chưa?" Lý Thanh Tịnh hỏi.
“Tới rồi!”
“Có Văn Sơn giúp anh, em cũng yên tâm, anh không cần lo lắng cho em, có Tàn Kiếm ở đây bảo vệ, sẽ không có chuyện gì.”
Triệu Hùng “Ừ!” với bà xã Lý Thanh Tịnh:" Thanh Tịnh, trước không cần nói cho ông Tiêu chuyện Tiêu Thanh gặp chuyện không may. "
“Em biết, nhưng dù sao thì giấy cũng không thể gói được lửa. Anh mau chóng tìm tung tích của Tiêu Thanh đi, nếu không chúng ta cũng không cho cách nào mà ăn nói với với ông Tiêu"
“Yên tâm đi, anh đã gật đầu rồi. Tin tưởng, rất nhanh sẽ có manh mối. "
Triệu Hùng không muốn nói quá nhiều chuyện về Tiêu Thanh với vợ là Lý Thanh Tịnh, tránh cho Lý Thanh Tịnh sẽ lo lắng. Sau khi trò chuyện vài câu, anh liền cúp máy.
Ngay lúc Triệu Hùng đang chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Triệu Hùng đứng dậy và nhìn qua gương cửa video, và thấy người đứng ngoài cửa là Vân Nhã. Anh vội vàng mở cửa phòng và để cho Vân Nhã vào.
Vân Nhã nhào vào vòng tay của Triệu Hùng và ôm chặt lấy anh.
Triệu Hùng đưa hai tay cuộn lấy người Vân Nhã, không phải là kéo cũng không phải là ôm.
“Triệu Hùng, em có thể ôm anh không?” Vân Nhã thì thào.
Triệu Hùng lúc này vòng tay qua eo Vân Nhã và nói với Vân Nhã: "Tiểu Nhã, đừng ngu ngốc. Triệu Hùng, không phải là một người đàn ông ưu tú, càng không phải là Liễu Hạ Huệ. Nếu chúng ta tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. "
“Anh không phải nói là chuyện này do em và anh đôi bên tình nguyện sao, là bản thân e nguyện ý, có gì mà không thể chứ. "
“Tôi không thể ích kỷ như vậy. Này không chỉ là không có trách nhiệm với cô mà còn không có trách nhiệm với Thanh Tịnh và Dao Châu "
Vân Nhã rời khỏi vòng ôm của Triệu Hùng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Triệu Hùng không chớp, nói:" Anh có phải là đang trách em sao? Nếu em không tới, Tiêu Thanh cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Chuyện này không liên quan đến em!” Triệu Hùng nói.
“Triệu Hùng, vậy anh nói cho em biết, em có chỗ nào theo kém Thanh Tịnh.”
Triệu Hùng nhìn Vân Nhã và nói, “Tiểu Nhã, em không thua kém so với Thanh Tịnh, mỗi người trên thế giới này mà cá thể độc nhất vô nhị, không nên xem thường chính bản thân mình, nếu như không phải vì gặp Thanh Tịnh trước, tôi có lẽ sẽ chấp nhận tình cảm của em. Nhưng tôi dù sao cũng là người đàn ông đã có gia đình, trách nhiệm của gia đình nói cho tôi biết, tôi không thể nhận lấy tình yêu của em, không chỉ huỷ hoại một gia đình, càng sẽ huỷ hoại một đời của em.”
“Vậy anh cho rằng bây giờ là như vậy, sẽ không hại em sao. Em mỗi ngày đều bán mạng làm việc, vì sự lơ là của bản thân, không nhớ đến anh, càng không muốn thua dưới tay của Thanh Tịnh, nhưng mà tất cả những gì em làm, anh lại không nhìn thấy. Ở trong mắt người khác, em chỉ là tiểu tam thích phá hoại gia đình của người khác, nhưng mà em thích anh, yêu anh!” Nói xong, cô ta kiễng chân điên cuồng hôn Triệu Hùng.
Triệu Hùng bị hôn mấy cái, vội vàng tránh ra, đối với Vân Nhã nói: “Tiểu Nhã, bình tĩnh lại một chút!”
Vân Nhã dần dần bình tĩnh lại, đối với Triệu Hùng nói: “Bất kể như thế nào, em cũng sẽ không bỏ cuộc!”
Nói xong, cô ta xoay người, đóng cửa lại, rời khỏi nơi ở của Triệu Hùng.
Cửa phòng truyền đến một tiếng “Rầm”, Triệu Hùng thất thần chán nản đứng ở cửa.
Triệu Hùng không ngờ Vân Nhã lại yêu mình điên cuồng đến như vậy.
Vân Nhã là đệ nhất mỹ nhân ở Hải Phòng, cô ta không phải loại phụ nữ gây rắc rối vô cớ.
Sự dễ thương có thể khiến người khác bối rối.
Trong vấn đề tình yêu, thật khó để phân biệt đúng sai. Chỉ có thể nói rằng, một cuộc hôn nhân hạnh phúc là gặp đúng người, đúng thời điểm, một cuộc hôn nhân bất hạnh là gặp sai người, sai thời điểm.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Triệu Hùng thở dài một tiếng, lúc này mời xoay người trở về phòng ngủ.
Thành phố Vinh, nhà họ Phan!
Sau khi nhận được "Nhẫn hộ mệnh" từ nhà họ Tiêu, Dương Hưng một lần nữa đến phòng giam trong con đường bí mật. Chiếc nhẫn đã có trong tay, anh ta đã không còn sợ Tiêu Thanh tự sát, liền móc lên mặt Tiêu Thanh một cái.
Dương Hưng đắc ý cười nói với Tiêu Dương Sơn: "Tiêu Dương Sơn, coi như ông biết thức thời. Tôi đã gỡ đồ bịt miệng trên mặt của Tiêu Thanh, để cho cô ấy có thể nói chuyện với ông."
Dương Hưng tát vào mặt Tiêu Dương Sơn một cái "chát!" ánh mắt lộ ra vẻ thâm độc, nói: “Nếu không phải nhìn các người vẫn còn một chút lợi ích, tôi đã sớm tiễn các người xuống gặp Diêm Vương rồi. Hai ông cháu các người, nên hưởng thụ khoảng thời gian đẹp đẽ cuối cùng đi." Nói xong, anh ta tuỳ tiện cất tiếng cười to, xoay người rảo bước rời khỏi ngục thất.
Sau khi Dương Hưng rời đi, Tiêu Thanh hỏi Tiêu Dương Sơn: “Ông nội hai, ông như thế nào mà lại đem chuyện chiếc nhẫn ngọc bảo hộ nói cho bọn chúng biết vậy?”
Tiêu Dương Sơn thở dài nói: “Đứa con ruột của ông chết trước mặt ông, ông cũng không dám đem chuyện chiếc nhẫn bảo hộ nói ra, đứa con gái ruột bị bọn cầm thú đó làm nhục, ông cũng không đem chuyện cái chìa khoá bảo hộ nói ra. Đối với nhà họ Tiêu chúng ta chỉ còn một người hậu duệ chính là con đây, nếu con bị làm nhục, hoặc bị bọn cẩu đó làm hại, nhà họ Tiêu của chúng ta sẽ tuyệt hậu, nhà họ Tiêu chúng ta còn giữ cái chìa khoá này có lợi ích gì nữa. Cái chiếc nhẫn này là bùa lấy mạng của nhà họ Tiêu chúng ta, chỉ cần còn ở trong tay nhà họ Tiêu, bọn Am cẩu nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, hơn nữa bọn Am cẩu chỉ chiếm được một chiếc nhẫn cũng vô dụng, cần phải tập trung đủ năm cái chìa khoá bảo hôn của đại thế gia mới có thể mở ra được kho báu của Thẩm Công."
Trong nháy mắt, Tiêu Dương Sơn tựa hồ già đi rất nhiều.
Tuổi của ông ta thực ra nhỏ hơn Tiêu Dương Châu tận hai tuổi, nhưng người bị tra tân dường như lớn hơn Tiêu Dương Châu cả chục tuổi.
Sau khi Tiêu Thanh nghe thấy điều này, cô ấy đã khóc và nói: "Tất cả là lỗi của con. Nếu không phải vì con tùy hứng, thì đã không bị đám cẩu này bắt được."
Tiêu Dương Sơn hỏi Tiêu Thanh: "Tiêu Thanh, ông nội con cũng đến đây sao?"
“Ông nội không đến, là anh Triệu đến cùng với con."
“Anh Triệu là ai?"
“À! Anh ấy là người của nhà họ Triệu trong ngũ đại thế gia, gọi là Triệu Hùng. Ông nội trong lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma trở nên tàn tật, là anh Triệu đem con tới đây tìm người."
Khi Tiêu Dương Sơn nghe tin anh trai Tiêu Dương Châu của mình bị tàn tật, nhất thời cảm xúc bị khích động liền luống cuống đứng lên.
Ông ta muốn thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc mình, xích sắt trói tay chân lại bị Tiêu Dương Sơn lắc lư một cái.
"Tại sao? Tại sao lại đối xử với nhà họ Tiêu của tôi như vậy?" Tiêu Dương Sơn gầm lên và trút giận.
Tiêu Thanh sợ Tiêu Dương Sơn sẽ phát điên, cô ấy đã khuyên nhủ ông ta: "Ông nội hai, ông nội nhờ sợ chữa trị của bác sĩ Hoa mới có thể bảo toàn tính mạng. Bác sĩ Hoa là hậu duệ của thần y thiên tài Hoa Đà. Đã từng ngồi trên xe lăn, cô ấy nói nửa đời sau của ông nội phải ngồi xe lăn, nhưng tính mạng không bị ảnh hưởng, cho nên người không cần phải lo lắng.”
Tiêu Dương Sơn bình tĩnh lại nói với Tiêu Thanh: “Tiểu Thanh, bây giờ chiếc nhẫn của nhà họ Tiêu đã rơi vào tay bọn họ. Bọn Am cẩu đó bất cứ lúc nào sẽ giết chúng ta. Nhớ kỹ, người nhà họ Tiêu chúng ta, thà chết chứ không chịu nhục.”
Tiêu Thanh nhớ lại cảnh tượng trước đó, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Ánh mắt cô ấy hiện lên sự kiên định, cô ấy nói: "Yên tâm ạ, ông nội hai! Con sẽ không cho phép bọn cầm thú này làm bẩn sự trong sạch của con, đúng rồi, ông nội hai, anh Triệu rất lợi hại, anh ấy mang tới bên mình không ít cao thủ, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội sống sót."