Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 726: Có lẽ, tôi có cách!



Chỉ thấy Trần Văn Sơn lấy trong túi ra một bộ nghe lén mini, chỉ lớn bằng một hộp thuốc nhỏ.

Sau khi Trần Văn Sơn mở thiết bị lên thì các nhút trên thiếp bị nhấp nháy như ngựa phi.

Sau đó, Trần Văn Sơn điều chỉnh tần xuất, đưa cho Diệp Trát một cái tai nghe, nói: “Cậu chủ, anh nghe một chút đi.”

Triệu Hùng nhận lấy nhét vào trong lỗ tai, mới đầu thì không có động tĩnh gì, khoảng chừng năm phút sau thì trong lỗ tai truyền đến tiếng của Phan Hải.

Phan Hải đang gọi điện thoại cho người khác.

Chỉ thấy Phan Hải nói: “Trương Tử Thạch đã ngồi ở vị trí hội trưởng thương hội rất lâu ròi. Tổng giám đốc Lục, lần này có sự trợ giúp của ông, nhất định chuyện lớn sẽ thành. Đợi tôi lên làm hội trương thương hội Thành phố Vinh, nhất định sẽ cùng ông cùng hưởng thương hội. Ông yên tâm, ngoại trừ cái tên Diệp Trát kia, hai phần ba người của thương hội sẽ ủng hộ tôi, đợi sau khi chuyện thành công chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng.

Vẻ mặt Triệu Hùng vui mừng, hỏi Trần Văn Sơn: “Tiểu Đai, cậu kiếm mấy cái thiết bị này ở đâu vậy?”

Trần Văn Sơn đắc ý cười nói: “Cậu chủ, anh cho rằng chúng tôi phá an là dựa theo thủ đoạn thời nguyên thủy à? Bây giờ là thời đại công nghệ cao, chỉ một bộ thiết bị này đã tốn của tôi tám triệu rồi.

“Vật nhỏ xíu này mà tám triệu?”

“Đúng vậy! Đây là hàng nước ngoài đó.”

Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: “Vậy cậu đặt máy nghe trộm ở đâu?”

Phía trên bức tranh sơn thủy treo trên tường.”

Trần Văn Sơn làm động tác hất hất ngón tay về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng vỗ bả vai Trần Văn Sơn, thỏa mãn cười nói: “Tôi biết thằng nhóc cậu sẽ có biện pháp mà. Vậy trước tiên cậu canh gác ở chõ này, xem có manh mối gì không, tôi đi tới nhà họ Trương, nhắc nhỏ Trương Tử Thạch một chút, để ông ta sớm đề phòng Phan Hải.”

Trần Văn Sơn khẽ gật đầu, nói: “Được!” Sau đó nửa đường xuống xe.

Bằng thân thủ của Trần Văn Sơn, anh ấy có thể xác nhận là không có ai đang theo dõi mình, anh ấy tìm một quán cà phê, nhét tai nghe vào tai, vừa uống cà phê vừa nghe lén cử động của Phan Hải.

Huyện Song Cương, nhà họ Trương.

Lúc Triệu Hùng đi đến nhà họ Trương, Trương Tử Thạch và Diệp Trát từ trong nhà đi ra đón.

Diệp Trát vội vàng nói với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, thế nào? Mọi người đi đến nhà họ Phan có thu hoạch được gì không?”

Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Phan Hải chính là một con cáo già, muôn stra cũng không dễ dàng. Nhưng mà Văn Sơn nói, Phan Hải đang nói láo.”

“Văn Sơn đâu?” lúc này Diệp Trát mới chú ý tới Trần Văn Sơn không ở đây.

Triệu Hùng giải thích nói: “Tôi bảo cậu ấy tiếp tục ở gần nhà họ Phan để quan sát. Đúng rồi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với hai người.

Trương Tử Thạch khẽ gật đầu, dẫn theo Triệu Hùng và Diệp Trát đi vào nhà. Ông ta bảo người hầu pha trà ngon mang tới, sau đó đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, sau đó nhìn Triệu Hùng, nói: “Ngài Hùng, có phải cậu phát hiện ra gì không?”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Mặc dù chúng tôi đến nhà họ Phan không tra được chuyện gì liên quan đến Tiêu Viễn Sơn, nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Ồ, cậu nói tôi nghe một chút,” Trương Tử Thạch cảm thấy rất hứng thú.

Thế là, Diệp Trát mang nội dung cuộc trò chuyện điện thoại của Phan Hải mà mình nghe trộm được nói hết cho Trương Tử Thạch và Diệp Trát.

Sau khi nghe Triệu Hùng nói xong, Diệp Trát tức đến nỗi chắp tay đi tới đi lui trong phòng.

Ông ta nói với Trương Tử Thạch: “Ông Tử Thạch, tôi nói nè, cái tên Phan Hải này quá là lòng lang dạ sói rồi? Ông cũng không đê vị trí hội trưởng thương hội này ở trong mắt, nhưng nếu vị trí này mà rơi vào trong tay Phan Hải, những thương nhân ở Thành phố Vinh như chúng tôi sẽ còn đường sống sao?”

Trương Tử Thạch cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như thế vậy.

Trương Tử Thạch nhíu mày hỏi Triệu Hùng: “Ngài Hùng, cậu chắc cahnws là Phan Hải gọi điện thoại cho một người họ Lục?”

“Trong điện thoại ông ta gọi người kia là Tổng giám đốc Lục, vậy chắc chắn là họ Lục.” Triệu Hùng giải thích nói.

Diệp Trát căm hận nói: “Ông Tử Thạch, nhất định là tên Phan Hải kia tìm Lục Trường Thành giúp đỡ.”

Triệu Hùng hỏi một câu: “Lục Trường Thành là ai?”

Trương Tử Thạch giải thích với Tiêu Yến: “Lục Trường Thành là phó hội trưởng thương hội, thương hội Thành phố Vinh của chúng tôi tổng cộng có ba phó hội trưởng, Diệp Trát, Phan Hải và một người khác là Lục Trường Thành.”

Diệp Trát trời sinh phóng khoáng, là người không thể đè nen sđược sự tình, ông ta oán trách với Trương Tử Thạch: “Ông Tử Thạch, tôi đã bảo ông tranh thủ kéo Lục Trường Thành về phía này, thế mà ông không nghe. Lần này thì tốt rồi! Nếu Lục Trường Thành loại bỏ ông Vĩnh An ra ngoài, cái chúc hội trưởng thương hội này của ông sẽ không giữ được nữa.”

“Ông Vĩnh An là ai?” Triệu Hùng hỏi.

Trương Tử Thạch giải thích với Triệu Hùng: “Ông Vĩnh An là hội trưởng đời thứ nhất của thương hội Thành phố Vinh, Lục Trường Thành là con rể của ông cụ Thạnh. Trong thương hội, phần lớn đều là đối tác cũ của ông Vĩnh An, nếu như Lục Trường Thành mà thật sự loại ông Vĩnh An ra ngoài, vậy cái ghế hội trưởng này cảu tôi thực sự không giữ được.”

Triệu Hùng không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

Cái tên Phan Hải này có một bộ dạng rất là phúc hậu, nhưng lại âm thầm giở trò với Trương Tử Thạch, không thể không nói tên này rất là cái già.

Triệu Hùng hỏi Trương Tử Thạch: “Nếu như ông Vĩnh An thực sự ra tay can thiệp thì có thể cứu vãn đươc không?”

Trương Tử Thạch lắc đầu, nói: “Trong thương hội, có một phần ba người là người của tôi và Diệp Trát, một phần ba người có quan hệ khá tối với Phan Hải, một phần ba còn lại là đối tác cũ của ông Vĩnh An. Nếu như Phan Hải thực sự liên hiệp với Lục Trường Thành, để thuyết phục đối tác cũ của ông Vĩnh An, lại thêm ông Vĩnh An ra mặt, về tình về lý sẽ không có ai phản đối nữa.”

Diệp Trát oán trách nói với Trương Tử Thạch: “Ông Tử Thạch, tôi đã sớm nói với ông rồi, cái loại như Phan Hải rất không đáng tin cậy, tôi đã bảo ông đá ông ta ra khỏi hội đi, ông lại không nghe, bây giờ thì tôt rồi, một khi để Phan Hải chiếm được vị trí hội trưởng, chỉ sợ về sau Thành phố Vinh sẽ không còn là chỗ cho chúng ta sống yên ổn.

“Không cần bi quan như vậy đâu, nhà họ Trương của tôi kinh doanh y dược, nhà họ Diệp của ông kinh doanh chăn nuôi và du lịch, hai lĩnh vực này cảu chúng ta đều là xí nghiệp hàng đầu ở Thành phố Vinh, cho dù Phan Hải có lên làm tới hội trưởng thì cũng không thể niêm phong hai nhóm hạng mục kinh doanh của chúng ta được.”

“Ông Tử Thạch, ông quá coi thường Phan Hải rồi, trừ nhà họ Trương của ông có kinh doanh trong ngành y dược ra thì còn rất nhiều công ty cũng kinh doanh ngành y dược phẩm này. Mà Phan Hải cũng đã sớm muốn nhúng chàm khách du lịch của nà họ Diệp chúng tôi. Một khoảng thời gian trước, không phải ông ta mới thành lập một công ty chăn nuôi gia súc sao? Với cái tính cách của Phan Hải, nhất định ông ta sẽ đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”

Triệu Hùng trầm ngâm một trận, nói với Trương Tử Thạch và Diệp Trát: “Có lẽ, tôi có biện pháp!”

Trương Tử Thạch và Diệp Trát nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hai người vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra biện pháp nào, thế mà Triệu Hùng lại nói có biện pháp!

Diệp Trát vội vàng hỏi Triệu Hùng: “Ngài Hùng, xin cậu nói cho bọn tôi nghe một chút?”

Triệu Hùng cười nói: “Bây giờ mà nói ra sẽ mất thiêng, đến lúc đó, hai gười cứ đợi xem trò hay đi!”

Trương Tử Thạch nói với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, mặc dù Trương Tử Thạch tôi không tha thiết gì chức vụ họi trưởng thương hội Thành phố Vinh, nhưng tôi thực sự không thể để cho cái chức hội trưởng này rơi vào trong tay Phan Hải được, nếu như Ngài Hùng thực sự có biện pháp để giải quyết chuyện này, Trương Tử Thạch tôi nhất định sẽ hậu tạ!”

“Hội trưởng Thạch nói quá lời rồi, tôi chỉ vừa vặn đụng phải chuyện này, thuận tay giúp đỡ mà thội.

Diệp Trát thấy bộ dạng Diệp Trát vô cùng tự tin, như thế bố mày tính cả rồi, trong lòng càng ngày càng không hiểu người trẻ tuổi này!

Cái người tên Triệu Hùng này, bình thường nhìn như một học giả thnah lịch, nhìn như không có tham vọng gì, bô dạng vân đạm phong thanh, nhưng môi lần đến thời điểm mấu chốt, trí tuệ của anh sẽ được bật ra, dùng những lời như bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý để miêu tả không hề quá.

Trương Tử Thạch nói với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, bà cụ nhà tôi nói cậu là ân nhân cứu mạng của Đông Y Sinh, bà ấy chờ cậu đã lâu, để tôi dẫn cậu đi gặp bà ấy.”

Triệu Hùng nói “Được!” một tiếng, sau đó đi theo Trương Tử Thạch đến một phòng bên cạnh.

Trong phòng có không it snguoiwf, điều khiến Triệu Hùng trợn tròn mắt là trong phòng có tất cả ba bà cụ, Triệu Hùng không biết ai mới là bà cụ Trương thật sự.

Trương Tử Thạch dẫn Triệu Hùng đi đến trước mặt bà cụ, cung kính nói: “Thưa bà tổ, Ngài Hùng đã tới.”

Triệu Hùng nghe Trương Tử Thạch gọi bà cụ trước mắt là bà tổ thì lập tức ngây ngẩn.

Xếp theo bảng bối phận, bối phận ông bà tổ còn cao hơn cả bố mẹ ba bậc.

Thứ hạng của chín đời trước theo thứ tự là bố mẹ, ông bà, cụ, kỵ....

Chín thế hệ tiếp theo được xếp theo thứ tự con trai, cháu trai, chắt, chút, chít....

Trương Tử Thạch đã hơn năm mươi tuổi rồi, mà ông ta còn gọi người trước mặt này là bà tổ, vậy thì bà cụ trước mặt phải được hơn một trăm tuổi!

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng cung kính chào bà cụ trước mắt: “Xin chào bà tổ!”