Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 737: Tổ chức ba người phụ nữ



Triệu Hùng rất tò mò về nội dung trong ổ USB, thấy trong phòng có một máy vi tính thì ngay lập tức bật máy tính và cắm USB vào.

Chẳng mấy chốc, trên máy tính xuất hiện một người đàn ông đẹp trai tao nhã cùng một mỹ nữ. Hai người ôm nhau, đang tằng tịu bữa bãi.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, hai người này là ai?"

“Chính là người mà anh bảo tôi điều tra!” Trần Văn Sơn đắc ý cười.

“Con rể của ông cụ nhà họ Thạch, Lục Trường Thành?” Triệu Hùng hỏi.

Trần Văn Sơn gật đầu.

Triệu Hùng tắt máy tính, rút ​​ổ USB ra, khó hiểu hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, không phải một ngày hôm nay anh đều nghĩ cách cứu Tiêu Yến và Tiêu Viễn Sơn sao? Mấy thứ trong ổ USB này sao anh lại có được nó? "

"Cậu chủ, anh không hiểu chuyện này sao? Anh có biết chúng ta làm thám tử tư quan trọng nhất là cái gì không?" Trần Văn Sơn hỏi.

Triệu Hùng lắc đầu, anh không phải bách khoa toàn thư, làm sao có thể biết hết được.

Trần Văn Sơn giải thích: "Trong công việc của một điều tra viên tư nhân, mạng lưới quan trọng hơn khả năng phá án."

"Ý anh là, anh ủy thác cho người khác đi điều tra Lục Trường Thành?"

"Đúng! Tên anh ta là Trạch Tam, là cái tên đứng thú bảy trong bảng trinh thám. Trạch tam là người đến từ thành phố Vinh. Nhưng mà, tôi vì anh điều tra chuyện này mà tự mình chi tiền hai trăm vạn. Cậu chủ, số tiền này liệu có được hoàn trả không?"

“Nhóc con, bắt đầu lừa gạt tôi rồi đấy.” Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: “Chờ tôi yêu cầu Hồ Dân giao năm nghìn vạn cho công ty thám tử tư của anh, công ty thám tử của anh cũng có một phần là của tôi. Chỉ là công ty thám tử nhỏ mà thôi, năm nghìn vạn vậy là đủ rồi phải không? "

“Cậu chủ, tính toán này của anh cũng hay thật luôn đấy.” Trần Văn Sơn cười nói, “Anh tìm năm nghìn vạn, Trần Tiểu Dao tôi  sau này sẽ làm việc miễn phí cho anh. Tôi đây phá án không nổi tám năm trăm triệu hoặc là mấy tỷ, anh là đang tính trói chặt tôi đúng không?

Triệu Hùng vỗ vai Trần Văn Sơn cười nói: "Sao, nhóc con và tôi còn tính toán rõ ràng như vậy?"

Cả hai người cùng lúc cười lớn.

Triệu Hùng cất ổ USB đi và hỏi Trần Văn Sơn: "Người phụ nữ trong video đó là ai?"

"Nữ thư ký của Lục Trường Thành."

Triệu Hùng sau khi nghe lời này, anh nhếch môi nói: "Làm thư ký, nếu không có việc gì làm thư ký! Lục Trường Thành, ngươi này thật sự rất biết hưởng thụ."

“Anh ta có nhược điểm nào khác không?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn cho biết: "Lục Trường Thành luôn cẩn thận trong mọi việc. Đoạn video này được nữ thư ký bí mật ghi lại bằng camera lỗ kim. Nếu kiểm tra kỹ thì có lẽ phải mất ít nhất một tuần mới biết kết quả.. "

“Không cần kiểm tra lại, bằng chứng này cũng đủ để ly gián Lục Trường Thành và ông cụ nhà họ Thạch rồi.” Triệu Hùng nói.

“Cậu chủ, anh thật sự là rất lợi hại, Thế mà lại bắt đầu xuống tay từ trên người Lục Trường Thành.” Trần Văn Sơn khen ngợi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói: "Phan Hải muốn làm việc với Lục Trường Thành ở thương hội. Vì Phan Hải là lão già xảo trá, Lục Trường Thành cũng là con rể của ông cụ nhà họ Thạch, đương nhiên xuống tay với Lục Trường Thành càng thích hợp hơn. Được rồi, muộn rồi. Anh nên nghỉ ngơi đi. Hai ngày nay anh vất vả rồi. "

Trần Văn Sơn ban đầu thực sự mệt mỏi, nhưng sau khi nghe những lời của Triệu Hùng, anh ấy đã quét sạch sự mệt mỏi của mình.

Con người đôi khi là như vậy. Một lời nói ấm áp là đủ!

Trần Văn Sơn trời sinh tính tình quái gở và có ít bạn thân. Anh ấy và Triệu Hùng bằng tuổi nhau, và cả hai đều có cảm giác chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn. 

Sau khi trở về phòng, Triệu Hùng đã ngủ đến rạng sáng.

Giải quyết xong sự lo lắng của Tiêu Yến, Triệu Hùng không còn lo lắng gì nữa, thậm chí còn ngủ đến bảy giờ sáng.

Đây là điều chưa từng xảy ra trong vài tháng qua.

Sau khi rời giường, Triệu Hùng không quên luyện tập "Bùi Mân Kiếm Pháp" hai lần trong phòng, cùng với "Cuồng Vân Hộ Pháp" một bộ kiếm pháp được tập từ đầu đến cuối, Triệu Hùng đột nhiên sảng khoái.

Lúc này, Cách Hoa vỗ cửa Triệu Hùng hét lớn: "Triệu Hùng, anh là con heo lười dậy đấy à mà còn chưa rời giường?"

Triệu Hùng đang chuẩn bị tắm rửa, nghe được Cách Hoa gọi liền đi tới mở cửa.

Trước sự ngạc nhiên của Triệu Hùng, Tiêu Yến và Cách Hoa đã ở cùng nhau. Hai người nắm tay nhau, trông như chị em tốt.

“Hai người đang làm gì vậy?” Triệu Hùng hỏi Cách Hoa.

Cách Hoa  đắc thắng nắm lấy tay Tiêu Yến, nở nụ cười nói: "Em với Tiêu Yến đã kết bái làm chị em khác họ."

“Kết nghĩa chị em?” Triệu Hùng kinh ngạc nói.

"Ừ! Mấy người các anh có thể kết nghĩa anh em. Tại sao bọn em lại không thể kết nghĩa chị em chứ. Chờ em đến thành phố Lâm còn muốn kéo thêm cả Tiểu Nhã nữa, lại tiếp tục kết bái chị em với Tiêu Yến một lần nữa, tạo thành nhóm ba người phụ nữ."

Sau khi Triệu Hùng nghe Cách Hoa  nói, trán của anh nổi đầy vạch đen.

Con nhóc Cách Hoa  này thực sự không phải là một ngọn đèn cạn dầu, đúng là có tiền thì tùy hứng, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Triệu Hùng nói với Cách Hoa: "Cách Hoa, thành phố Vinh bây giờ vẫn còn nhiều người nguy hiển, em không được phép thì không được đưa Tiêu Yến ra ngoài!"

"Ăn miếng trả miếng! Làm sao em có thể mắc phải sai lầm tương tự chứ. Mà này, anh là cái đồ lười biếng, chắc là vừa mới rời giường đúng không?"

Triệu Hùng liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, còn chưa tới tám giờ sáng. Nói: "Có muộn không?"

"Đương nhiên, hơn năm giờ em đã dậy rồi."

“Sớm như vậy làm gì?” Triệu Hùng tò mò hỏi.

"Đang tập yoga! Anh không thấy bộ dáng của cô đây  rất đẹp sao? Đường cong chữ S, anh không ghen tị sao?"

Triệu Hùng cố tình đả kích Cách Hoa  và nói: "So với Tiểu Nhã thì kém hơn, so với vợ anh lại càng kém!"

“Anh, đáng ghét.” Cách Hoa  nắm chặt bàn tay trắng như phấn đánh lên người Triệu Hùng: "Đúng rồi, Nông Tuyền đã trở lại, còn có Ngô Tranh mặt sẹo."

“Họ ở đâu?” Triệu Hùng hỏi.

Cách Hoa  nói: "Em cho Ngô Tranh ở cùng phòng với Nông Tuyền."

Triệu Hùng vượt qua Cách Hoa và đi đến nơi Nông Tuyền đang ở.

Cách Hoa  hét lên với Triệu Hùng: "Này! Anh không ăn sáng nữa à?"

“Để ăn sau đi!” Triệu Hùng không có nhìn lại.

"Này! Chờ bọn em, bọn em cũng đi."

Cách Hoa  nắm tay Tiêu Yến và đuổi theo Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng đến ngôi nhà mà Nông Tuyền đang ở, anh trực tiếp đến phòng của Ngô Tranh mặt sẹo.

Trên giường, Ngô Tranh bị quấn băng khắp người, giống như một xác ướp. Chỉ có lộ một đôi mắt đen và cái miệng.

Triệu Hùng không ngờ Ngô Tranh mặt sẹo lại bị thương nặng như vậy, ngồi ở bên giường nói với Ngô Tranh mặt sẹo: "Ngô Tranh, anh cảm thấy như thế nào?"

"Anh Hùng, em không sao! Em không giỏi giang như người ta, thật xấu hổ với anh." Ngô Tranh mặt sẹo nói với Triệu Hùng.

"Ngô Tranh, anh không được phép nói những điều như vậy. Thắng hay bại là chuyện thường tình trong, không có gì phải xấu hổ cả."

“Nhưng em đã làn liên lụy đến nhóm của anh.” Ngô Tranh mặt sẹo nói một cách đầy tội lỗi.

"Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đã giải quyết xong. Chỉ cần mọi người không gặp tai nạn, đó sẽ là niềm an ủi lớn nhất trong lòng tôi."

Tiêu Yến nhìn thấy Ngô Tranh bị thương nặng như vậy để cứu mình, trở nên vô cùng thê thảm. Cô lặng lẽ ở bên cạnh rơi nước mắt.

“Anh Tranh, tất cả đều là lỗi của em, mới khiến anh trở nên như thế này.” Tiêu Yến khẽ nức nở.

Cách Hoa  nói: "Tiêu Yến, nếu cậu hỏi gốc rễ thì tớ mới chính là thủ phạm."

Triệu Hùng cắt ngang lời của Cách Hoa  và nói: "Được rồi! Đây không phải là lúc nói ai phải chịu trách nhiệm. Tiêu Yến, trong khoảng thời gian này, ngoài việc chăm sóc ông nội của em, em cũng giúp chăm sóc Ngô Tranh."

Tiêu Yến lau nước mắt trên má, gật đầu nói: "Anh Hùng, đừng lo lắng! Anh Tranh để em lo cho."

Nông Tuyền rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ấy lo lắng, làm sao cậu có thể chăm sóc cho Ngô Tranh mặt sẹo. Giờ đây, Tiêu Yến nhận trách nhiệm chăm sóc Ngô Tranh, cuối cùng cậu cũng được giải thoát.

Sau khi thăm Ngô Tranh mặt sẹo, Triệu Hùng đưa Nông Tuyền, Cách Hoa và Tiêu Yến vào sảnh chính. Nhìn thấy Trần Thiên Trung không có ở đó, anh hỏi Diệp Trát, "Ông Diệp, anh đã thấy ông cụ Trần chưa?"

"Ồ! Sáng sớm ông ấy đã đưa Trần Văn Sơn đi chơi rồi. Ông ấy nói không cần đợi ông ấy ăn sáng. Khi nào xong việc ông ấy sẽ quay lại."

Triệu Hùng không ngờ Trần Thiên Trung lớn tuổi rồi mà tính tình nóng vội như vậy, vừa đến thành phố Vinh đã đi làm việc cho anh.