Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 739: Phải có chuyện lớn



Trần Thiên Trung vừa nghe Triệu Hùng hỏi về người mẹ kế trẻ tuổi, lại thấy anh dùng từ  “Hồ ly tinh” để gọi, thì ông đã biết để hóa giải được sự thù hận trong anh không phải là điều dễ dàng.

Đã từ lâu, trong lòng Triệu Hùng đã chôn dấu hạt giống của sự oán giận.

“Cô ấy vẫn luôn chăm sóc lão gia, một lòng một dạ với ông ấy.”

Triệu Hùng nghe Trần Thiên Trung nói xong, hừ lạnh một tiếng, rồi chỉ nói hai chữ: “Ghê tởm!”.

Tỉnh Hà Nam, Hải Phòng!

Lý Thanh Tịnh lấy được từ tay Tòng Hoa Di hai công thức là “Sảng thư thủy” cùng “Thần tiên hoàn”, cô đang chuẩn bị sản xuất để có hạng mục doanh thu mới cho công ty.

Hai sản phẩm này đều đã được thông qua các kiểm nghiệm về chất lượng an toàn. Hơn nữa, nếu so sánh với với các loại mỹ phẩm dưỡng da khác và các sản phẩm bài độc dưỡng nhan trên thị trường, thì sản phẩm càng có hiệu quả trị liệu và tính ổn định cao hơn.

Lý Thanh Tịnh vừa mới nhận được “Giấy chứng nhận nồng độ kiềm!” nên trong lòng cô đang đang rất vui vẻ. Sáng sớm tinh mơ, cô tới công ty thật sớm theo lệ thường.

Cô vừa xuống xe thì nghe bên tai một giọng nói nhẹ nhàng.

“Lý Thanh Tịnh!”

Lý Thanh Tịnh nghe tiếng ai gọi gọi mình, nên theo bản năng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía sau có một người đàn ông có vẻ rất ngầu, mặc áo da màu đen.

Lý Thanh Tịnh có thể khẳng định trăm phần trăm là cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông này trước đây.

Cô dẫn theo bí thư Đặng Gia Hân, đi về hướng người đàn ông, cô khẽ chào hỏi: “Cậu là......?”

“Tôi tên là Triệu Cao.” Người đàn ông tỏ ra kiêu căng ngạo mạn.

Lý Thanh Tịnh bỗng thấy rất quen, cô nhìn chằm chằm Triệu Cao hỏi: “Cậu là con trai của bác ba nhà Triệu Hùng, Triệu Cao?”

“Trước kia thì đúng là thế, nhưng hiện giờ thì không phải.” Triệu Cao cười cười.

Lý Thanh Tịnh cảm thấy khó hiểu: “Cậu nói thế là có ý gì?”

Triệu Cao tỏ ra bí hiểm nói: “Cô sẽ biết sớm thôi!”

Triệu Cao nhìn chằm chằm dò xét Lý Thanh Tịnh, nói: “Nghe nói cô là cháu gái của Lý Hữu Chiến?”

“Có vẻ không tồi đâu!”

“Tôi còn tưởng rằng Triệu Hùng chạy tới nhà Nhà họ Lý là vì muốn tránh nạn. Nhưng mà có vẻ như, mục đích của anh ta là vì sắc đẹp thì đúng hơn. Đúng là tính tình giống hệt như bố, trong mắt chỉ biết có đàn bà.”

Lý Thanh Tịnh không nghĩ rằng Triệu Cao sẽ mở miệng bất kính với Triệu Khải Thời như thế.

Cô và Triệu Khải Thời tuy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Triệu Khải Thời cũng không có vẻ gì như là loại người mà Triệu Cao vừa nói.

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Cao lạnh giọng nói: “Nếu cậu đến nhận người thân, nhận tôi làm chị dâu, thì tôi có thể nhiệt tình chiêu đãi cậu. Nhưng nếu cậu chỉ muốn ton hót mỉa mai Triệu Hùng thì cậu tìm lầm người rồi đó.”

Triệu Cao hơi hơi mỉm cười, nói: “Tôi tới đây là để cảnh cáo các người, các người tốt nhất là phát triển nho nhỏ ở Đông Bắc thôi. Triệu Hùng đã lấy từ Nhà họ Triệu không ít tài sản, nếu còn âm mưu lấy thêm gì từ Nhà họ Triệu nữa, thì tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời đó.” Nói xong, chỉ nói một tiếng “Cúi chào!” rồi cúi đầu bước vào một chiếc Rolls-Royce.

Triệu Cao nhoài người ra khỏi xe, nói với theo Lý Thanh Tịnh: “Tốt nhất là cô mau gọi điện cho Triệu Hùng, nói anh ta mau chóng trở về đi.” Nói xong, cậu lái xe đi mất.

Đặng Gia Hân thấy Lý Thanh Tịnh đứng yên tại chỗ suy nghĩ mông lung, liền nhẹ nhàng kêu: “Tổng giám đốc Lý, chị không sao chứ?”

Lý Thanh Tịnh hoàn hồn, nói nhẹ: “Không có việc gì!”

“Người vừa rồi là em của Triệu tiên sinh ạ?” Đặng Gia Hân hỏi.

Lý Thanh Tịnh gật đầu: “Đúng thế! Gia Hân, chúng ta về công ty đi.”

“Dạ!”

Đặng Gia Hân thấy Lý Thanh Tịnh có vẻ nhiều tâm sự, nhưng cũng không biết nên khuyên cô như thế nào.

Sau khi trở lại văn phòng sau, Lý Thanh Tịnh nhờ Đặng Gia Hân pha cho mình một ly cà phê. Cô đứng trong phòng, đi tới đi lui, ngẫm nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi với Triệu Cao.

Triệu Cao rõ ràng là tới để cảnh báo mình, nhưng câu nói khiến Lý Thanh Tịnh phải suy nghĩ đó chính là khi cô hỏi Triệu Cao có phải con trai của bác ba nhà Triệu Hùng hay không, thì Triệu Cao trả lời là trước kia thì đúng nhưng giờ thì không phải.

Những lời này của cậu ta khiến Lý Thanh Tịnh nghĩ mãi không ra.

Đặng Gia Hân đi vào, đem ly cà phê cho Lý Thanh Tịnh, rồi nói với Lý Thanh Tịnh: “Tổng giám đốc Lý, người phát ngôn của dung dịch săn da và thần tiên hoàn của chúng ta đã tới rồi.”

“Là cô Đường Ngữ Vi đúng không?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Tinh Ngu có gọi điện thoại nói là thay đổi người phát ngôn cho chúng ta.”

“Thay đổi?”

Lý Thanh Tịnh nghe vậy hơi nhăn mặt lại.

Vì cô “Đường Ngữ Vi” gần đây là một nữ minh tinh rất được chú ý, luôn xếp hạng cao trong bảng xếp hạng hot search của các nhà truyền thông lớn.

Lý Thanh Tịnh đã cẩn thận nghiên cứu về tư liệu của “Đường Ngữ Vi”, thấy khí chất, hình tượng, cách nói năng của cô ấy đặc biệt thích hợp với sản phẩm chăm sóc da “Dung dịch săn da” và sản phẩm thải độc “Thần tiên hoàn”, nên mới giao dịch với công ty Tinh Ngu để thuê “Đường Ngữ Vi” làm người phát ngôn cho sản phẩm.

Công ty mỹ phẩm Dao Châu của Lý Thanh Tịnh, chỉ là công ty nhỏ đang lên. Một đại minh tinh như “Đường Ngữ Vi” lại hiếm khi nhận làm đại diện cho một  sản phẩm không tên tuổi. Cho nên con đường đàm phán gặp rất nhiều gian khổ.

Ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng đã nghĩ đến chuyện từ bỏ và lựa chọn sang phương án thứ hai, nhưng không ngờ Triệu Hùng lại cố gắng push được “Phan Ngọc Anh”. Cho nên Tinh Ngu đã đồng ý giao kèo.

“Gia Hân, em đưa người của Tinh Ngu vào đi, để chị nói chuyện với bọn họ.” Lý Thanh Tịnh nói Đặng Gia Hân.

Đặng Gia Hân gật đầu, người được coi là “Người đại diện” mới vẫn còn ở trên xe, chưa bước xuống. Cô liền chạy đi mời người đó.

Lý Thanh Tịnh vừa nghe thấy thế, trong lòng cô liền cảm thấy không vui. Cô nghĩ thầm: Dù là Đường Ngữ Vi đi nữa thì chắc cũng không chảnh chọe, chèn ép người khác đến thế?

Nhưng mà, vì người này có thể giúp mĩ phẩm công ty cô nổi tiếng nhanh nên Lý Thanh Tịnh quyết tâm nín nhịn, nhắc Đặng Gia Hân đi mời.

Năm sáu phút sau, văn phòng vang lên tiếng nhẹ nhàng gõ cửa.

Lý Thanh Tịnh nói “Xin mời vào!”.

Đặng Gia Hân tiến vào, dẫn theo một mỹ nữ dáng người cao gầy xinh đẹp.

Nhìn thấy người con gái trước mặt, Lý Thanh Tịnh bỗng bị dọa cho khiếp sợ trong nháy mắt. Người đang bước vào chính là con gái của bác Tư nhà Triệu Hùng, tên Triệu Hiền.

“Triệu Hiền!” Lý Thanh Tịnh đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc, cho rằng có lẽ mình bị hoa mắt rồi cũng nên.

Tinh Ngu phải cử “Đường Ngữ Vi” tới mới đúng, sao lại biến thành Triệu Hiền.

Triệu Hiền xinh đẹp, nhìn Lý Thanh Tịnh cười gọi: “Chị dâu!”

Lý Thanh Tịnh mừng muốn khóc, cô tiến lên ôm chặt lấy Triệu Hiền.

Triệu Hiền có chút không hiểu lắm, vì cô và Lý Thanh Tịnh cũng chỉ biết mặt nhau thôi. Tuy rằng cô gọi Lý Thanh Tịnh là “chị dâu!”, nhưng Triệu Hùng vẫn không cho cô tiết lộ mối quan hệ giữa cô và anh.

Thế thì tại sao Lý Thanh Tịnh nhìn thấy cô lại kích động đến thế?

Chẳng lẽ......?

Nghĩ vậy, Triệu Hiền nhẹ nhàng đẩy Lý Thanh Tịnh ra, chọc ghẹo cô: “Chị dâu, chúng ta mới mấy tháng không gặp nhau, chị kích động quá đó nha?”

‘’Không phải giả vờ đâu, anh trai em nói cho chị hết rồi ” Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hiền vẫn còn rụt rè, vừa tức giận vừa buồn cười.

Triệu Hiền vừa nghe xong, kích động kêu lên: “Á! Chị dâu, anh Hùng nói cho chị rồi à?”

Lý Thanh Tịnh gật đầu, kéo bàn tay mềm của Triệu Hiền, ngồi xuống ghế sopha.

“Triệu Hiền, sao em lại tới đây? Sao em lại trở thành người của tập đoàn Tinh Ngu?” Lý Thanh Tịnh nghi ngờ hỏi em gái.

Triệu Hiền nhoẻn miệng cười, nói: “Em đến cùng Triệu Cao. Với lại công ty em và công ty Tinh Ngu có hợp tác. Lúc ở nhà tổng giám đốc ăn cơm, bọn họ có nói ở Hải Phòng có một công ty không nổi tiếng, muốn mời Đường Ngữ Vi làm người phát ngôn cho sản phẩm  của bọn họ, rồi còn muốn để hình ảnh của cô ấy lên bao bì sản phẩm nữa, khiến bọn họ cười đau cả bụng. Lúc ấy, em liền nhiều chuyện hỏi thêm, thế mới biết hóa ra là công ty của chị. Nên em liền xung phong nhận việc. Thế nào chị dâu, Triệu Hiền em có thua kém gì cô nàng Đường Ngữ Vi không?”

Triệu Hiền đã nổi tiếng ở tầm quốc tế, tất nhiên là nổi tiếng hơn “Đường Ngữ Vi”. Nhưng mà Lý Thanh Tịnh vẫn cảm thấy Triệu Hiền bận quá, không có thời gian rảnh, nên mới không có mặt mũi mà làm phiền cô.

Vừa nghe rằng Triệu Hiền chịu làm người phát ngôn cho công ty mỹ phẩm của mình, cô vui sướng nói: “Úi chà chà!Nếu Triệu Hiền mà làm người phát ngôn của công ty chị thì sản phẩm của công ty muốn không hot cũng không được.”

Triệu Hiền cười vui vẻ, nói thêm: “Điểm mấu chốt là em sẽ làm miễn phí!”

“Như vậy sao được, dù có tốn bao nhiêu tiền thì cũng phải mời em. Sao em có thể làm miễn phí được.”

“Nếu anh Hùng chưa nói cho chị biết quan hệ giữa em và anh ấy, thì có lẽ em sẽ lấy một chút phí tượng trưng. Nhưng mà chúng ta giờ đã là người một nhà, làm sao em có thể lấy tiền chị dâu được. Nếu chị ép em lấy tiền, thì em không giúp chị nữa đâu đấy.”

Lý Thanh Tịnh biết người nhà Nhà họ Triệu không hề thiếu tiền, mà Triệu Hiền lại đang là minh tinh siêu nổi tiếng. Nếu Triệu Hiền khăng khăng không lấy tiền thì có lẽ tìm cách khác đền bù cho Triệu Hiền cũng được, nên liền gật đầu nói: “Vậy được rồi!”.

“Chị dâu, vừa rồi Triệu Cao không làm khó gì chị chứ?” Triệu Hiền hỏi Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh nghe vậy mới biết lúc ấy Triệu Hiền cũng ở đó.

“Không có, nhưng những lời cậu ta nói tràn ngập sự cảnh cáo.”

“Anh ấy nói gì thế?” Triệu Hiền hỏi.

Lý Thanh Tịnh kể sự việc ở bãi đỗ xe cho Triệu Hiền nghe.

Triệu Hiền nghe xong, lúc sau cô nhăn mặt: “Triệu Cao thật là quá đáng. Chị dâu, Chị cứ gọi điện thoại cho anh Hùng đi, giục anh ấy mau chóng trở về. Lần này, bác Ba tự mình đến thành, quả thật là vì chuyện lớn!”