Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 753: Tôi tha thứ cho cậu!



Đến giờ hút này, Triệu Hùng cuối cùng cũng giải tỏa được hết mê man trong lòng. 

Lâm Diễm đã nói với Triệu Hùng anh ta chính là một người từng tham gia quân ngũ đã xuất ngũ. Lâm Diễm là bạn của Triệu Khải Thời, ở nhà họ Triệu một thời gian, luôn luôn phụ trách dạy võ cho Triệu Hùng. 

Đáng tiếc, Triệu Hùng chỉ học được luyện khí. Nhưng trong nội tâm, luôn luôn xem Lâm Diễm như sư phụ.

“Sư phụ của tôi ở đâu?” Triệu Hùng kích động hỏi người phụ nữ. 

Người phụ nữ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, nói: “Tôi cũng lâu rồi không gặp anh ấy! Nhưng sư phụ cậu biết cậu đi Hải Phòng, mấy năm trước đến chỗ tôi một lần. Nói với tôi, nếu như cậu tới thành phố Vinh, nhất định phải tiếp đãi cậu. Hoặc là cậu có cái gì phiền phức thì để tôi giúp cậu giải quyết.”

Triệu Hùng nghe được chỗ này lúc này mới xem như hoàn toàn yên tâm. 

Nếu như mình suy đoán không sai, người phụ nữ trước mặt và người tên gọi Lãnh Ngạo chi, hẳn là làm việc cùng một chỗ với sư phụ Lâm Diễm. 

Người phụ nữ ấn xuống một nút trên bàn, Lãnh Ngạo mở cửa đi đến, nói với người phụ nữ: “Quân sư!” 

“Lãnh Ngạo, để cho người ta đưa thức ăn lên đi!” 

"Được rồi, quân sư!" Lãnh ngạo lên tiếng, quay người đi ra ngoài.

Ngay sau đó Triệu Hùng và người phụ nữ vừa ăn, vừa nói chuyện. Trần Văn Sơn và Nông Tuyền mượn phòng ở ngay bên cạnh chờ anh.

Trên bàn đầy thịt rượu phong phú nhưng Trần Văn Sơn và Nông Tuyền làm gì còn khẩu vị ăn uống gì, cả hai đều đang lo lắng Triệu Hùng sẽ gặp nguy hiểm. 

Nông Tuyền có đến vài lần nhịn không được muốn xông vào nhịn một cái nhưng đều bị TRần Văn Sơn ngăn lại.

“Chờ một chút!” Trần Văn Sơn lo lắng Nông Tuyền làm hỏng việc, khuyên nhủ Nông Tuyền. 

"Khoan khoan khoan! Đợi đến lúc nào mới được đây? Tôi thấy đám người này không phải kẻ tốt lành gì, nếu như là người quang minh chính đại, làm sao lại thần thần bí bí như thế.” Nông Tuyền phàn nàn bực tức nói.

"Nông Tuyền, không nên nói lung tung!" Trần Văn Sơn dạy dỗ Nông Tuyền. 

Nông Tuyền ngoại trừ có quan hệ tốt bên ngoài với Triệu Hùng thì người sợ nhất chính là Trần Văn Sơn. Cậu thấy Trần Văn Sơn như thế thì chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, chắp tay sau lưng đi đi lại lại, bước chân thong thả.

Trần Văn Sơn luôn tự hỏi một chuyện, “Liêu Minh!” đến cùng là muốn làm cái gì thế? Lãnh Ngạo này rõ ràng là cao thủ, Liêu Minh lại có cao thủ của các Đại Vũ Quán trong tỉnh. Đội hình chưa từng có như thế này đúng là có sức mạnh đáng sợ. 

Nếu quả thật đắc đắc tội "Liêu Minh!", về sau sợ là không có lúc nào được yên ổn. 

Khoảng một toeengs sau, cuối cùng Triệu Hùng cũng đi từ trong phòng chung ra.

Người phụ nữ trong phòng chung chưa hề đi ra cho nên Trần Văn Sơn và Nông Tuyền đều không biết người bên tỏng là ai. 

Triệu Hùng đi vào trong phòng Trần Văn Sơn và Nong Tuyền thuê, thấy hai người ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn, hỏi hai người họ: “Hai người sao lại chưa ăn gì thế?”  

Nông Tuyền thấy Triệu Hùng vui vẻ nhếch miệng nói: “Cậu chủ, bọn tôi lo lắng cho an nguy của cậu, làm sao có  tâm tư gì để ăn cơm.”

Trần Văn Sơn thấy Triệu Hùng bình an vô sự, cuối cùng cũng bình tâm lại, hỏi Triệu Hùng: “Bây giờ có thể đi rồi chứ?” 

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói: "Được rồi!"

Triệu Hùng không nói gì đến chuyện trong phòng chung, Trần Văn Sơn cũng thức thời không hỏi gì. Nông Tuyền ngược lại lại vô cùng gấp gáp, vô cùng muốn biết sau khi Triệu Hùng sau khi đi vào trong phòng đó, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lãnh Ngạo lái xe đưa ba người Triệu Hùng về đến nhà họ Diệp, cung kính nói với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, gặp lại ngài sau!” 

“Cảm ơn cậu, người anh em họ Lãnh.” 

“Không có gì!” Lãnh Ngạo đáp, sau đó nói với Triệu Hùng: “Cậu yên tâm đi! Tôi sẽ quay về xử lý chuyện của Kiều Học Danh, đòi lại cho cậu sự công bằng.” 

Triệu Hùng "Ừm!" một tiếng, gật đầu nói: "Các anh xem xong xử lý ch tốt là được.

Sau khi Lãnh Ngạo lái xe rời đi, Nông Tuyền thật sự là nhịn không được mở miệng hỏi thăm Triệu Hùng, “Cậu chủ, Minh Chủ Liêu Minh rốt cuộc là ai thế? Anh ta gặp anh làm gì?”

Triệu Hùng cười cười, nói hai chữ "Bí mật!".

Chuyện này làm cho Nông Tuyền lo lắng, liên tiếp hỏi Triệu Hùng nhiều lần, Triệu Hùng không hề nhắc đến chỉ nói Minh chủ Liêu Minh là người phụ nữ gọi là “quân sư”.

Nghe nói Minh chủ “Liêu Minh” là phụ nữ Nông Tuyền trong nháy mắt trợn tròn mắt lên!

Trần Văn Sơn cũng cảm thấy tò mò, người phụ nữ gọi là “quân sư” này, rốt cuộc là người thế nào?

Mỗi Lãnh Ngạo đã mạnh như thế, chắc chắn người phụ nữ gọi là “quân sư” này chắc chắn công phu cũng không kém gì. Nếu không cũng không thể ngồi lên vị trí minh chủ “Liêu Minh”.

Sau khi trở về nhà họ Diệp, Triệu Hùng lúc này mới phát hiện người nhà họ Diệp còn có Trần Thiên Giang, bọn họ cũng đều chưa ăn cơm.

Sau khi Diệp Trát và Tần Thiên Giang thấy Triệu Hùng bình an trở về, lúc này hai người mới yên tâm lại.

Cách Hoa vội vã hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Minh chủ Liêu Minh gọi cậu qua đó làm gì?” 

"Nói chuyện phiếm!"

"Nói chuyện phiếm?” Cách Hoa bị ngạc nhiên trợn mắt hốc mồm, nắm đôi bàn tay trắng như phấn lại đánh lên cánh tay Triệu Hùng, miệng nhỏ nói: “Người ta nói nghiêm túc với cậu mà. Chúng tôi lo lắng cho an nguy của cậu, tất cả mọi người chưa ăn cơm đâu. Nhưng tên nhóc như cậu lại đùa với tôi như thế!

“Tôi không đùa, bà ấy gọi tôi đến thật sự chỉ là nói chuyện phiếm.”

“Vậy cậu thấy Minh chủ Liêu Minh thế nào?” 

“Cũng được!” Triệu Hùng trả lời.

“Người đó là nam hay nữ, khoảng bao nhiêu tuổi, rốt cuộc là người như thế nào?” Cách Hoa đột ngột hỏi Triệu Hùng một tràng như pháo. 

“Bà ấy là một người phụ nữ, tên gọi là quân sư. Tôi không biết tên họ thật sự của bà ấy, còn tuổi thì xem ra khoảng tầm bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, cũng có thể hơn năm mươi tuổi. Dù sao cũng được chăm sóc rất kỹ, dáng vẻ chỉ như hơn bốn mươi. Bà ấy gọi tôi đến thật sự chỉ muốn nói chuyện phiếm, tôi mà gạt mọi người tôi là chó con!” 

Diệp Trát và Trần Thiên Giang sau khi nghe Triệu Hùng nói như thế không khỏi liếc mắt nhìn nhau. 

Dựa theo lời Triệu Hùng nói thì Minh chủ Liêu Minh, người này cũng quá kỳ lạ rồi!

Người phụ nữ này vì sao không tìm người khác nói chuyện phiếm, mà hết lần này đến lần khác tìm Triệu Hùng nói chuyện phiếm? Thần Thiên Giang và Diệp Trát dám khẳng định, Triệu Hùng có che giấu bọn họ một ít chuyện. Triệu Hùng đã không muốn nói, hai người họ cũng không hỏi.

Diệp Trát lên tiếng nói: “Được rồi! Chỉ cần cậu Hùng bình an vô sự trở về là được. Cách Hoa, chị nhanh đi gọi nhà bếp hâm lại đồ ăn nữa đi. Hôm nay chúng ta đại tỏa nhuệ khí nhà họ Phan, nhất định phải uống cho thật sảng khoái!” 

Nông Tuyền nghe đến uống rượu, mắt liền phát sáng lên, nói với Diệp Trát: "Ngài Diệp, Nông Tuyền tôi uống với ngài.”

“Được! Ngài Nông làm việc hay uống rượu đều sảng khoái, tôi rất thích loại tính cách hào sảng này của cậu.” 

Diệp Trát vốn là một người phóng đãng không muốn bị trói buộc, ông ta cũng rất thích Nông Tuyền.

Triệu Hùng bởi vì muốn quay về Hải Phòng, thêm cả việc đám người vì chờ mình mà đói bụng cúng không ăn cơm, anh nâng chén nói với Diệp Trát: “Ngài Diệp, mấy ngày này ở thành phố Vinh đã quấy rầy mọi người rồi. Chờ đến lúc mọi người tiện đến Hải Phòng, tôi nhất định sẽ tiếp đã mọi người thịnh khoản.” 

“Cậu Hùng khách sáo rồi! Nếu như không phải có cậu hỗ trợ thì làm sao có thể đánh nát quỷ kế của Phan Hải. Thương hội thành phố Vinh rực rỡ hẳn lên đều là công của cậu. Nói vậy thì chén rượu này phải là tôi kính cậu mới đúng.” 

Cách cách ở một bên không kiên nhẫn nói: "Ai nha! Mọi người uống rượu thì uống đi, kính đi kính lại làm gì. Không thì thay một cía ly thật to, uống cho thật sảng khoái là được!

Diệp Trát nhất thời vui vẻ, nói với người hầu đứng ở phía đối diện: “Đến đây, thu hết ly nhỏ đi, đổi thành ly lớn!” 

Triệu Hùng  thấy điệu bộ này của Diệp Trát, trong lòng âm thầm cuống quýt kêu khổ, xem ra hôm nay lại say rồi. 

Cũng may Diệp Trát biến Triệu Hùng ngày mai muốn về, cho nên cũng cố hết sức không rót cho anh. Cho nên, Triệu Hùng cũng không uống nhiều rượu, lúc về đế phòng vẫn còn một chút tỉnh táo/ 

Sau khi quay về phòng, Triệu Hùng rửa mặt làm cho mình tỉnh táo hơn mấy phần. 

Anh gọi điện thoại cho vợ mình Lý Thanh Tịnh, vừa mở video lên đã thấy Lý Thanh Tịnh đang phụ đạo cho con gái Dao Châu làm ài tập.

Dao Châu thấy Triệu Hùng gọi video tới, đưa tay cướp lấy điện thoại, vui vẻ nói với Triệu Hùng: “Bố ơi! Bao giờ bố trở về? Con nhớ bố muốn chết.” 

“Ngày mai bố về!” Triệu Hùng cười cười, nói: “Bố cũng nhớ con!

“Bố lừa con, nếu như bố nhwos con như bố nói thì vì sao mấy hôm nay bố khong gọi điện thoại cho con.”

“Con cũng đâu gọi điện thoại cho bố đâu?” Triệu Hùng hỏi ngược lại con gái Dao Châu.

Dao Châu tủi thân oán trách nói: “Là mẹ không cho con gọi điện thoại cho bố, nói sợ quấy rầy công việc của bố! Nhưng con chờ điện thoại của bố rất lâu, bố cũng không gọi điện thoại cho con.” 

Giây phút này Triệu Hùng đột nhiên phát hiện mình không thể đối đãi với con gái Dao Châu như một đứa trẻ được. 

Con trẻ rưởng là ngây thơ nhưng thật ra lại vô cùng thuần khiết và trong sách. Trong thế giới nho nhỏ của bọn trẻ, người lớn chính là tất cả mọi thứ của chúng. 

“Là ốa ba sai, lần sau lúc bố ra ngoài nhất định sẽ gọi điện thoại cho con gái bảo bối.” 

Dao Châu nghiêm trang nói ra: "Vậy được rồi! Lần này con tha thứ cho bố. Nếu như lần sau bố vẫn không gọi điện thoại cho con thì con sẽ không để ý đến bố nữa!”

“Được được được! Công chúa nhỏ của bố, bố sẽ nhớ kỹ đến giờ gọi điện thoại cho con. Bảo bối, mau đưa điện thoại cho mẹ con di!” 

Dao Châu lúc này mới đem điện thoại đưa cho Lý Thanh Tịnh, nói” “Mẹ, mẹ nói chuyện thì thầm với bố đi, con đi tìm bọn anh Hải, để mẹ khỏi nói con nghe lén bí mật của hai người!”