Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 764: Buổi hội thường niên của giới doanh nghiệp



Ngay lúc Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hiền ở phòng khách nói chuyện phiếm với nhau, Lý Diệu Linh lưu loát chui về phòng của mình.

Cô nhanh chóng mở điện thoại ra quay trực tiếp, rất nhanh mấy trăm fan hâm mộ nhận được thông báo ở trên bảng tin, lập tức đi vào xem video trực tiếp của Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh hớn hở nói với fan hâm mộ đang xem phát trực tiếp: "Số đặc biệt, số đặc biệt! Hôm nay những ai ở ngay trên buổi livestream này mua đồ, tôi sẽ tặng cho mọi người chữ ký do đích thân ngôi sao lớn đang hót hiện nay Triệu Hiền kí. Chỉ giới hạn cho mười người mua đồ nhiều nhất trên buổi trực tiếp hôm nay."

"Chữ ký do đích thân Triệu Hiền viết? Trang chủ Diệu Linh, có phải cô đang đùa chúng tôi hay không?"

"Sao tôi phải lừa mọi người, bây giờ ngôi sao lớn Triệu Hiền đang ở ngay trong nhà của tôi đấy. Mọi người chờ một chút, bây giờ tôi sẽ quay cho mọi người xem."

Lý Diệu Linh lặng lẽ đi ra khỏi phòng, chuyển máy quay điện thoại xuống dưới lầu, trong màn hình rất nhanh hiện ra hình ảnh của Triệu Hiền.

Một số fan hâm mộ sau khi thấy Triệu Hiền xuất hiện trong màn hình, thì không khỏi thốt lên cô ấy thật sự ở nhà của Diệu Linh, các fan hâm mộ đều hưng phấn thét lên: "Trang chủ Diệu Linh, hôm nay cô muốn bán mặt hàng gì, tôi muốn có chữ ký của Triệu Hiền."

"Tôi cũng muốn!"

Đám fan hâm mộ không ngừng bình luận và giử tim trên khu bình luận.

Lý Diệu Linh thấy thế thì rất hưng phấn! Đem mấy cái sản phẩm mà cô vừa mới nhận lời làm đại diện tới, bắt đầu giới thiệu từng cái một. Mỗi một sản phẩm cô sẽ dừng lại nói, nếu fan hâm mộ nào thích sản phẩm cô đang giới thiệu, thì có thể trực tiếp ấn vào chữ "mua" to lùng trên cửa sổ phát trực tiếp để mua.

Rất nhanh, sản phẩm của Lý Diệu Linh lần lượt được fan hâm mộ mua hết, tiếng thông báo vang lên không ngừng. Chưa đến năm phút, đã tạo ra hơn một vạn doanh số tiêu thụ.

Lý Diệu Linh giống như phát hiện ra một cách kiếm tiền mới, thảo nào mấy ngôi sao trên TV lại kiếm được nhiều tiền như vậy. Loại hiệu ứng ngôi sao này! Thực sự là quá đáng sợ.

Lý Diệu Linh phát trực tiếp gần một giờ đồng hồ, kiếm được hơn ba vạn nhân dân tệ. Từ danh sách khách hàng cô chọn ra mười người mua nhiều sản phẩm nhất, để bọn họ comment địa chỉ của mình lại cho cô, sau đó cô sẽ gửi chữ ký cho bọn họ.

Sau khi tắt trực tiếp, Lý Diệu Linh hứng thú bừng bừng chạy xuống lầu.

Lý Thanh Tịnh thấy dáng vẻ điên khùng của Lý Diệu Linh, liền chừng cô một cái, nói: "Diệu Linh, em làm cái gì vậy?"

"Em vừa làm xong bài tập cô giáo Nam giao cho em."

Lý Thanh Tịnh không cần nghĩ, cũng biết em gái Lý Diệu Linh của cô đang nói dối. Nhưng mà chỉ cần con nhóc này không gây chuyện, cô cũng lười quản cô ấy.

Trên tay của Lý Diệu Linh cầm mấy tấm ảnh của Triệu Hiền mà cô đã ở trên mạng tìm được, cô tới gần Triệu Hiền nhét vào trong tay của Triệu Hiền, cười hì hì nói: "Ngôi sao Hiền, chị giúp em ký tên lên trên mấy tấm hình này với. Em lỡ nói với bạn học là chị đang ở trong nhà của em rồi, bọn họ ai cũng muốn có chữ ký do đích thân chị ký tên."

"Diệu Linh, em đừng gây sự có được không. Bọn chị đang nói chuyện đấy." Lý Thanh Tịnh có chút tức giận nói, còn tưởng rằng cô em gái Lý Diệu Linh này của cô đã biết điều hơn, không nghĩ tới hóa ra nó đang có ý đồ với Triệu Hiền.

"Không sao, đây cũng là chuyện bình thường thôi!" Triệu Hiền cầm lấy mấy tấm hình Lý Diệu Linh vừa nhét cho cô ta lên, ở trên những bức hình này cô ta đặt bút ký xuống tên của mình.

Sau khi ký xong, cô ta trả lại những tấm hình đó cho Lý Diệu Linh nói: "Được rồi!"

"Quá tốt rồi, cảm ơn cô ngôi sao Triệu."

Lý Diệu Linh vui mừng cầm lấy ảnh chụp, nhanh như chớp chạy mất dạng.

"Hiền à, em đừng tức giận! Cô em gái này của chị chính là như vậy suốt ngày nghịch ngợm." Lý Thanh Tịnh giải thích với Triệu Hiền.

"Không sao đâu, chị dâu! Chúng ta đều là người một nhà, chỉ là ký mấy chữ thôi không tính là chuyện lớn gì." Triệu Hiền nhìn Triệu Hùng hỏi: "Anh Hùng, nghe nói nhà họ Triệu phái Vu Gia đến?"

"Ừm, có đến! Anh vừa mới gặp anh ta xong." Triệu Hùng nhẹ gật đầu.

Triệu Hiền lo lắng nói: "Cái tên Vu Gia này cũng có chút bản lĩnh đấy, anh Hùng, anh phải cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi, không có việc gì đâu!" Triệu Hùng không muốn để cho cô em gái Triệu Hiền này của mình dính vào mấy chuyện tranh đấu này.

Một khi Triệu Hiền đứng về phía anh, chỉ sợ Triệu Hiền cũng sẽ bị nhà họ Triệu cô lập. Không chỉ như thế nhà họ Triệu còn sẽ trừng phạt cô vì phản bội bọn họ. Cho nên Triệu Hùng chỉ muốn ôn lại chuyện xưa với Triệu Hiền, không muốn để cô ta dấn thân vào chuyện này quá sâu.

Lý Thanh Tịnh biết tâm sự của Triệu Hùng, cho nên khi trò chuyện với Triệu Hiền, cô cũng rất cố gắng né tránh những chuyện có liên quan đến nhà họ Triệu.

"Hiền, lần này em tới thành phố Hải Phòng này, dự định ở lại bao lâu? À hay là cứ ở nhà bọn chị chơi thêm mấy ngày đi. nhà có nhiều phòng, vừa hay có thể chơi với chị."

Nghe lời đề nghị của Lý Thanh Tịnh xong Triệu Hiền rất vui vẻ đồng ý, cô cười nói: "Đương nhiên rồi! Chỉ cần mọi người không chê em phiền, ở lại một tháng cũng được nữa là."

"Ở một tháng, ngôi sao lớn như em có thể ở lại ba ngày cũng đã tốt lắm rồi." Triệu Hùng đả kích Triệu Hiền.

"Anh Hùng, anh đừng có khịa người ta mà, khó khăn lắm em mấy có mấy ngày an nhàn. Nhưng em quyết định rồi. Sau này nếu em rảnh rỗi, em sẽ chạy đến chỗ hai người ăn uống miễn phí. Thế nào, mọi người sẽ không chê em phiền chứ?"

"Chê em phiền cũng vô dụng! Nếu em cứng rắn ăn vạ không chịu rời đi, chẳng lẽ anh còn có thể vứt em ra ngoài hử?"

Đám người cười ha ha một tiếng, không khí rất vui vẻ.

Bởi vì ngày tiếp theo là chủ nhật, cũng chính là ngày hội thường niên của giới doanh nghiệp.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã ra khỏi cửa từ tất sớm, để Lý Diệu Linh ở nhà chơi với Triệu Hiền.

Lý Diệu Linh rất vui mừng, đầu tiên là gọi điện thoại thông báo cho Đỗ Mỹ Ngân và Lỗ Vận cùng mấy đứa bạn tốt, đắc ý khoe khoang nói ngôi sao lớn Triệu Hiền đang ở trong nhà của mình. Sau đó lại phát trực tiếp, thế mà muốn Triệu Hiền giúp đỡ mình bán hàng.

Triệu Hiền là một ngôi sao lớn sao có thể làm loại chuyện này được, cô uyển chuyển cự tuyệt Lý Diệu Linh. Sau đó chạy vào phòng luyện công, xem Dao Châu, Thẩm Văn Hải và Tần Linh Nhi luyện võ.

Thành phố Hải Phòng, trong thành phố đang tổ chức hội thường niên mỗi năm một lần của giới doanh nghiệp.

Những người tham dự hội thường niên, phần lớn đều là doanh nhân của thành phố Hải Phòng. Nhưng năm nay đặc biệt có rất nhiều khách không mời mà đến. Ngoại trừ Triệu Khang nhà họ Triệu và Vu Gia ra, còn có người phụ trách cơ cấu chi nhánh của hơn năm trăm doanh nghiệp trong nước.

Người tham gia buổi hội này tự động chia làm hai phe. Một phe do Triệu Hùng cầm đầu. Một phe khác là do Triệu Khang cầm đầu, rất nhiều người phụ trách xí nghiệp lớn trong nước cũng tham gia.

Quan hệ giữa hai bên nhìn thoáng qua rất vi diệu, bên ngoài nhìn vào bầu không khí rất hòa hợp, nhưng trên thực tế quan hệ của hai bên chính là quan hệ sống còn giương cung bạt kiếm.

Người phụ trách quản lý thương nghiệp thành phố Hải Phòng lên đài phát biểu đôi lời mở đầu, đầu tiên là cảm khái giãi bày về những khuyết điểm cũng như biến động của nền thương nghiệp thành phố Hải Phòng trong năm vừa qua. Nói hội thương nghiệp thành phố Hải Phòng có được phồn vinh hòa hợp như hôm nay. Không thể không kể đến công lao của những người đại diện của hội thương nghiệp Hải Phòng. Đồng thời, thông báo tin tức trong thành vừa thông qua chính sách thương mại nhằm thu hút đầu tư nước ngoài cũng như trong nước.

Đương nhiên, người phụ trách quản lý thương nghiệp Hải Phòng không hề biết, những người này đến đây là bởi vì "tập đoàn Khải Thời".

Không thể không nói, chính sách Huệ Dân của thành phố Hải Phòng nhằm nâng đỡ xí nghiệp có hiệu quả rất tốt. Có lực hấp dẫn rất lớn đối với một số đầu tư.

Ngay sau đó, Triệu Hùng đại diện cho "hội thương nghiệp Hải Phòng", và Vu Gia người phụ trách chi nhánh "tập đoàn Khải Thời" ở thành phố Hải Phòng, lần lượt lên đài diễn thuyết.

Mục đích của buổi hội thường niên của giới doanh nghiệp này, ngoại trừ tổng kết bàn luận công việc ra, còn thông qua yến hội này tăng cường giao lưu tìm đối tác làm ăn.

Vốn dĩ, Triệu Hùng đối với buổi hội thường niên của giới doanh nghiệp này ôm kỳ vọng rất lớn. Thế nhưng, khi thấy Triệu Khang và Vu Gia cũng tới tham dự, Triệu Hùng liền mất đi hứng thú.

Nếu không có người phụ trách quản lý thương nghiệp của thành phố cũng ở đây, Triệu Hùng đã sớm rời khỏi yến hội.

Lúc đang ăn cơm, Triệu Hùng và Triệu Khang được phân cùng một bàn.

Triệu Khang nâng chén nói với Triệu Hùng: "Nào Triệu Hùng, tôi mời anh một chén!"

Triệu Hùng cũng không nâng chén, nhìn Triệu Khang lạnh giọng nói: "Triệu Khang, thường ngày cậu cũng như thế mời rượu người khác sao? Giáo dưỡng của cậu đâu? Đừng nói với tôi là, nhà họ Triệu dạy cậu như thế."

Triệu Khang nghe vậy không nhịn được, nói với Triệu Hùng: "Anh cũng chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Triệu, tôi có thể chủ động mời rượu anh, cũng là đã đủ nể mặt anh lắm rồi."

"Tôi cần cậu chừa mặt mũi cho tôi sao?" Triệu Hùng nhìn chằm chằm Triệu Khang hỏi ngược lại.

Bầu không khí giữa hai người trầm xuống, tư thế của hai người giống như chuẩn bị đánh nhau.

May mắn, lúc này mọi người đều rời đi rồi. Những người ở lại đều là người của "hội thương nghiệp thành phố Hải Phòng" và người của Triệu Khang.

Triệu Khang cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi  cũng lười so đo với anh. Anh bây giờ cũng chỉ là con châu chấu sau mùa thu, nhảy ư? Tôi chắc chắn rằng anh không nhảy được lâu nữa đâu."

"Thế ư? Vậy để xem trong hai người chúng ta ai là người có thể cười đến cuối cùng đi!"

Lúc này, một âm thanh không được hữu nghị cho lắm vang lên.

"Đừng tưởng rằng anh làm cái chức hội trưởng hội thương nghiệp thành phố Hải Phòng, liền có thể thay đổi thân phận con rơi nhà họ Triệu của anh. Triệu Hùng, anh Khang mời rượu anh là đã cho anh mặt mũi lắm rồi. Đã vậy anh còn không biết điều không hề nể mặt anh Khang tí nào, sau khi cơm nước xong xuôi, chúng ta ra ngoài đấu tay đôi đi."

Triệu Hùng thấy người đang nói chuyện là một thằng nhóc loè loẹt, anh nhìn chằm chằm người này hỏi: "Cậu là ai?"

"Người phụ trách tập đoàn Thiên Sơn, Ngũ Hưng Tú!"

"Bãi biển phía tây tập đoàn Thiên Sơn?" Triệu Hùng hỏi.

"Không sai! Làm sao sợ à?" Ngũ Hưng Tú bày ra tư thế khiêu khích.

Triệu Hùng cười gằn hai tiếng, nói: "Được chứ, tốt nhất là ăn cơm xong anh đừng chạy, nếu người nào chạy người đó là chó!"