Nông Tuyền đánh vẫn còn chưa đã ghiền kết quả Triệu Khang đã dẫn theo một đám người bỏ chạy.
Sau khi trở về mọi người vẫn còn đang vui vẻ uống rượu nói tới chuyện vừa rồi, nói đến nỗi nước miếng tung bay, một nhóm người không ai có thể địch nổi.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Hùng lo lắng chứ không vui vẻ giống như lúc trước thì biết anh đang lo lắng chuyện Triệu Hiền.
Nhân lúc Triệu Hùng đi vào nhà vệ sinh Lý Thanh Tịnh vội vàng đi theo.
Lúc Triệu Hùng từ trong nhà vệ sinh đi ra bị vợ Lý Thanh Tịnh gọi lại làm cho giật mình.
“Thanh Tịnh, em tới đây làm gì?”
“Triệu Hùng có phải anh đang lo lắng chuyện của Hiền phải không?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng khẽ gật đầu rồi kéo Lý Thanh Tịnh đến một góc vắng vẻ nghiêm túc nói: “Chỉ sợ lần này Hiền dính tới chuyện lớn rồi.”
“Sao vậy?” Lý Thanh Tịnh không hiểu hỏi.
“Lần này anh bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi cửa, em ấy không nghe mệnh lệnh của nhà họ Triệu mà chạy đến chỗ của anh chú bốn chắc chắn sẽ cử người tới bắt Hiền trở về. Rất có thể sẽ giam lỏng em ấy ở trong nhà họ Triệu cũng sẽ không tiếp tục để cô ta ra ngoài nữa. Kể từ đó sự nghiệp diễn viên của Hiền có thể sẽ bị đóng băng!”
Ở trong một góc tường Triệu Hiền đúng lúc nghe trộm được cuộc nói chuyện của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh. Lúc cô ta phát hiện Lý Thanh Tịnh đi theo Triệu Hùng thì đoán được Lý Thanh Tịnh chắc chắn sẽ hỏi Triệu Hùng về chuyện của mình.
Thực ra làm sao Triệu Hiền có thể không biết kết cục khi bản thân phản bội lại nhà họ Triệu chứ. Nhưng cô ta cảm thấy nhà họ Triệu quá ức hiếp người khác!
Cô ta nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao nhà họ Triệu lại đối xử với Triệu Hùng như vậy chứ? Đầu tiên là bác cả Triệu Khải Thời bị vạch tội mất vị trí chủ tịch, ngay sau đó Triệu Hùng bị đuổi ra khỏi nhà. Xem như Triệu Hùng chia nhỏ tài sản của nhà họ Triệu thì Triệu Hùng cũng không thể đe dọa đến lợi ích của nhà họ Triệu. Nhưng nhà họ Triệu đã đăng một thông báo ở trang nhất trên các phương tiện truyền thông, như vậy sau này Triệu Hùng làm thế nào làm người nữa chứ.
Ai cũng biết anh là con rơi của nhà họ Triệu!
Triệu Hiền lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt khẽ thì thào: “anh Hùng, hôm nay gặp mặt không biết sau này có còn cơ hội gặp mặt nữa hay không?” Nói xong cô ta lau nước mắt ở trên má rồi lặng lẽ đi xuống dưới lầu.
Lý Thanh Tịnh không ngờ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta đưa Hiền về đi? Bây giờ Hiền đang trở nên nổi tiếng và phổ biến ở khắp Đông Nam Á, nếu như cứ như vậy bị hủy hoại sự nghiệp diễn viên thì không đáng.”
Triệu Hùng khẽ gật đầu nói: “Ngày mai anh sẽ đưa Hiền rời đi, đêm nay anh sẽ nói chuyện với cô ta!”
Buổi tối Triệu Hùng đến phòng của Triệu Hiền.
Anh thấy Triệu Hiền ngồi ở trên giường ngẩn người thì nói với Triệu Hiền: “Hiền, em đang ngẩn người gì vậy?”
Triệu Hiền tỉnh táo lại vội vàng lau nước mắt ở trên má, nín khóc mỉm cười nói: “Anh Hùng, anh đến rồi?”
“Sao em khóc? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“A, không có việc gì! Vừa rồi mới nghe nói một người chị em tốt ở trong ngành giải trí rút lui khỏi làng giải trí nên hơi thương cảm mà thôi!”
“Không sao đâu, minh tinh nổi trong giới giải trí giống như nước chảy. Ngành giải trí chính là như vậy, lúc còn đang nổi tiếng thì không sao, nếu như hết thời thì công ty sẽ không ký hợp đồng nữa. Hiền, sau này em có dự định gì không?” Triệu Hùng không chút nghi ngờ hỏi Triệu Hiền.
“Em thực sự thích ngành giải trí nên dự định mở một công ty giải trí riêng. Anh Hùng không phải anh cũng có công ty giải trí của riêng mình sao? Đến lúc đó chúng ta có thể mạnh mẽ kết hợp lại làm một vài bộ phim có thể giành giải Oscar để làm vẻ vang đất nước!”
Triệu Hùng cười nói: “Lý tưởng rất sung túc nhưng thực tế lại có cảm giác rất xương! Nếu như quay một tác phẩm có thể dễ dàng đoạt giải Oscar như vậy thì ai cũng có thể làm đạo diễn rồi.”
“Anh Hùng, em biết anh muốn đuổi em đi đúng không?” Triệu Hiền khóc rất đau lòng, vai thỉnh thoảng lại run lên.
Triệu Hùng ôm em họ Triệu Hiền an ủi cô ta: “Hiền em biết phong cách làm việc của nhà họ Triệu rồi đấy. Nếu như em không quay về thì chú bốn chắc chắn sẽ cử người bắt em về. Đến lúc đó khẳng định sẽ nhốt và cấm đoán em, xem như em muốn lăn lộn trong ngành giải trí cũng không thể được nữa. Có khả năng sự nghiệp diễn viên, ca hát sẽ mất đi. Em nghe lời anh Hùng quay về đi!”
“Nhưng em cảm thấy nhà họ Triệu đối xử với anh không công bằng! Tại sao họ lại có thể đối xử với anh tàn khốc như vậy chứ?”
“Không sao, anh đã quen thuộc với cuộc sống bây giờ rồi. Trái lại anh cảm thấy rất nhẹ nhõm khi thoát khỏi nhà họ Triệu, ít nhất sau này chuyện của nhà họ Triệu không còn liên quan gì đến Triệu Hùng anh nữa.”
Triệu Hiền rời khỏi cái ôm ấm áp của Triệu Hùng, đôi mắt đẹp si ngốc nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Anh Hùng anh thực sự có thể buông bỏ nhà họ Triệu sao? Em không tin anh có thể khoanh tay đứng nhìn khi nhà họ Triệu xảy ra chuyện.”
Triệu Hùng cười giễu nói: “Em cũng đã nói họ đối xử với anh như vậy tại sao anh còn phải giúp nhà họ Triệu chứ. Huống chi nhà họ Triệu muốn cướp tập đoàn Hùng Quang của anh nên anh và nhà họ Triệu đã như nước với lửa không thể hòa hợp được nữa.”
“Anh Hùng anh có thể lừa được người khác nhưng không lừa được em. Em cảm thấy không đáng thay cho anh, nếu như nhà họ Triệu thực sự xảy ra chuyện trái lại em hy vọng anh đừng ra tay cứu giúp. Những người mà lúc trước em rất sùng bái bây giờ đã làm cho em rất thất vọng!”
“Hiền đừng như vậy. Anh tin tưởng họ cũng có nỗi khổ tâm ở trong lòng!”
“Nỗi khổ gì mà có thể làm cho họ đuổi anh ra khỏi nhà họ Triệu làm cho anh trở thành con rơi bị mọi người khinh bỉ?”
Triệu Hùng yên lặng cười nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, anh đã mua cho em vé máy bay vào trưa mai. Anh sẽ tự mình đưa em tới sân bay.” Nói xong anh rời khỏi phòng của Triệu Hiền.
Sau khi Triệu Hùng rời đi Triệu Hiền cầm điện thoại gọi cho bố Triệu Khải Lễ nói: “Ngày mai con sẽ về! Bây giờ bố đã hài lòng rồi chứ? Bố, lúc trước con cảm thấy bố thật là vĩ đại nhưng bây giờ bố lại làm cho con rất thất vọng. Hình tượng rực rỡ của bố ở trong lòng con đã không còn sót lại chút gì. Nếu như bố không thể cho con lý do chính đáng để đuổi anh Hùng ra khỏi nhà họ Triệu thì con sẽ hận bố cả đời!” Nói rồi không cho Triệu Khải Lễ bất kỳ cơ hội nào trực tiếp cúp điện thoại.
Triệu Khải Lễ cầm điện thoại ở trong tay cảm thấy hơi thất vọng và mất mát. Triệu Khải Lễ thở dài sau đó đi ra khỏi phòng của mình.
Triệu Khải Lễ gặp anh cả Triệu Khải Thời ở bên trong một căn phòng rất trang nhã.
“Anh cả, Hiền suýt nữa đã cãi nhau với em vì chuyện của Hùng!”
Triệu Khải Thời rót một tách trà cho Triệu Khải Lễ, lời nói thấm thía: “Em bốn, càng những lúc như thế này càng phải giữ bình tĩnh. Nếu như em không kìm được thì nhà họ Triệu chúng ta thực sự xong đời.”
“Anh cả anh có thể nói cho em biết tại sao lại đối xử với Hùng như vậy không? Hùng đã đáng thương lắm rồi, anh đối với thằng bé như vậy thực sự là quá hung ác khắc nghiệt!”
“Thằng bé là con trai của Triệu Khải Thời anh, con trưởng của nhà họ Triệu. Anh chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng lên trên người thằng bé. Nếu như để cho những nhà máy chó chết kia đạt được thì chúng ta làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của nhà họ Triệu!”
Triệu Khải Lễ khẽ gật đầu hỏi Triệu Khải Thời: “Anh cả, họ có thể ra tay với anh hay không?”
“Tạm thời sẽ không, bây giờ khẳng định họ đã dời tiêu điểm sang chỗ khác. Anh chỉ hy vọng Hùng có thể nhanh chóng trưởng thành. Thời gian của chúng ta không còn nhiều!...”
Ngày hôm sau, sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đưa Triệu Hiền lên máy bay lúc này hai người mới dẫn Nông Tuyền và Đặng Gia Hân rời khỏi sân bay.
“Triệu Hùng em tới công ty, anh định làm gì?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
“Anh muốn tới chỗ ông Khổng để xem thử ông ta nghiên cứu thư pháp cuồng thảo của Trương Húc thế nào rồi?”
“Được! Vậy anh lên kế hoạch về tuyến đường du lịch của chúng ta đi. Em tới công ty dặn dò một số chuyện rồi ngày mai chúng ta sẽ lên đường!”
Triệu Hùng khẽ gật đầu rồi anh với Lý Thanh Tịnh mỗi người đi một ngả.
Khi Triệu Hùng đi vào sân nhà của Khổng Côn Bằng thì thấy căn nhà vốn dĩ sạch sẽ của ông ta đã trở nên bừa bộn. Có những kiệt tác thư pháp với mực bắn tung tóe ở khắp nơi. Chỉ có điều mặc dù những bức thư pháp này trông khá đẹp nhưng thiếu đi sự hấp dẫn.
Triệu Hùng cũng được xem như là một nửa chuyên gia về thư pháp nên hiển nhiên cũng biết sự khác nhau giữa mô phỏng và chữ do người viết tốt viết ra.
Con cái của ông cụ Khổng đều ở nước ngoài, trong nhà chỉ có một mình ông cụ Khổng.
Thấy nhà của ông cụ Khổng lộn xộng Triệu Hùng và Nông Tuyền giúp đỡ nhặt các tác phẩm thư pháp bị vứt bỏ ở trên mặt đất.
ông cụ Khổng thấy Triệu Hùng tới thì ánh mắt lập tức sáng lên.
“Triệu Hùng, cuối cùng thằng nhóc con cũng tới rồi!” ông cụ Khổng kéo Triệu Hùng đi tới trước nghiên mực chỉ vào một bức thư pháp vừa mới viết xong hỏi Triệu Hùng: “Tác phẩm mô phỏng này của ông thế nào?”
Triệu Hùng lắc đầu nói với ông cụ Khổng: “Ông Khổng, kỹ năng mô phỏng của ông đã có tám chín phần công sức. Nhưng mà mặc dù mô phỏng rất tốt nhưng nét chữ lại không có sự hấp dẫn.”
“Nét chữ không có sự hấp dẫn, con có ý gì?”
Triệu Hùng giải thích với ông cụ Khổng: “Chữ viết của đất nước chúng ta được phát triển biến hóa từ tượng hình. Ông xem giống như chữ nhân này một nét phẩy một nét hất, mặc dù chữ này chỉ có hai nét đơn giản nhưng tinh túy của chữ ở chữ nhân. Chữ này là một người chứ không phải là một chữ. Đây chính là sự hấp dẫn. Nói cách khác chữ mà ông viết ra để cho nó có đầy đủ hình thái của một con người thì có thể đạt được sự hấp dẫn.”
ông cụ Khổng nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng nói với Triệu Hùng: “Vậy chữ sơn này là nguyên mẫu của núi lớn sao?”
“Đúng vậy, mặc dù chữ sơn này viết rất đẹp nhưng không nguy nga và khí thế như ngọn núi. Giống như chữ nước cũng làm cho người ta vừa nhìn đã thấy chữ viết sinh động như thật, rất sống động, đây mới là sự hấp dẫn của chữ, cũng là đặc điểm của cuồng thảo!”
“Hình như ông đã hiểu rồi!”
Dù sao ông cụ Khổng cũng là nhà nho lớn đương thời, sau khi được Triệu Hùng chỉ điểm thì lập tức lĩnh hội được lập luận sâu sắc ở bên trong chữ.
ông cụ Khổng lại nhìn “Lạc Ca Hành” của Trương Húc! Lúc viết thư pháp ngạc nhiên kêu lên: “Ôi! Hình như ông thực sự có thể nhìn thấy có người đang luyện võ ở trong chữ. Đây có phải là sự hấp dẫn của chữ mà con nói hay không?”
Triệu Hùng vâng rồi khẽ gật đầu cười nói: “Không tệ! Trương Húc đại sư là là một bậc thầy tuyệt vời về thư pháp. Ông ấy đưa kiếm pháp của Bùi Mân vào trong chữ. Chỉ có người thực sự hiểu thư pháp và võ công mới có thể thấy được ý nghĩa thực sự của bức thư pháp này.
“Quá tốt rồi! Xem ra ông có hy vọng đột phá.” ông cụ Khổng cẩn thận từng li từng tí cầm thư pháp “Lạc Ca Hành” của Trương Húc giống như nhặt được báu vật.
Ông cũng là một võ sĩ, sau khi hiểu ra được một vài thứ thì tự mình cầm thư pháp yên lặng diễn luyện mà hoàn toàn quên mất Triệu Hùng và Nông Tuyền ở một bên.
Hơn một tiếng sau ông cụ Khổng mới lấy lại tinh thần từ trong luyện võ, thấy Triệu Hùng và Nông Tuyền đang nhìn chằm mình thì ông cụ Khổng mới vỗ đầu cười ha hả nói: “Con xem trí nhớ của ông này, vào luyện võ là quên mất hai người tới đây, nhanh ngồi xuống đi! Triệu Hùng có phải con tìm ông có việc không?”