Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 772: Thông báo tìm người



Gia đình ba người của Triệu Hùng trò chuyện với Đổng Bạch Vi cực kỳ vui vẻ.

Đổng Bạch Vi vô cùng thích Dao Châu, cứ luôn vòng tay ôm lấy Dao Châu. Bà ấy nhìn thấy gia đình ba người của Triệu Hùng đang sống rất hạnh phúc, mới có thể yên tâm được.

Sau khi biết được Triệu Hùng sẽ đưa gia đình đi ra ngoài du lịch, Đổng Bạch Vi mỉm cười nói: “Xem ra lần này hành trình của mọi người đã sắp đặt kín rồi, vậy trước mắt tôi sẽ không chiêu đãi mọi người nữa. Đợi đến lần sau khi đến Tỉnh Thành, dì Đổng nhất định sẽ chiêu đãi một người ra trò nha.”

“Cảm ơn dì Đổng, dì bận trăm công nghìn việc, có thể rảnh rỗi đến gặp chúng tôi đã là không dễ dàng chút nào rồi.” Lý Thanh Tịnh mỉm cười nói.

Đúng lúc này, thư ký của Đổng Bạch Vi đi tới, nói nhỏ vào tai bà ấy vài câu.

Khi Đổng Bạch Vi liếc nhìn thời gian, không hay không biết mà đã trôi qua hai giờ rồi. Bà ấy đứng dậy nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, Thanh Tịnh, dì còn có chuyện phải về trước đây! Lần sau, mọi người đến Tỉnh Thành nhớ đến tìm dì. Dì Đồng, nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tròn bổn phận chủ nhà thết đãi khách.”

“Nhất định, nhất định rồi!”

Gia đình ba người của Triệu Hùng tiễn Đổng Bạch Vi đến trước cửa khách sạn, đưa mắt nhìn tiễn Đổng Bạch Vi rời đi, rồi mới quay trở lại khách sạn.

Sau khi trở về phòng, Lý Thanh Tịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, bạn nãy em còn căng thẳng vô cùng, không ngờ dì Đông lại giản dị dễ gần đến như vậy.”

“Anh đã nói là con người của dì Đổng rất tốt! Em việc gì phải khiến cho chính mình lo lắng đến mức này cơ chứ.”

“Còn có thể giống nhau sao? Những người làm ăn như tụi em, sợ nhất là người có thân phận như dì Đổng đấy.”

“Thanh Tịnh, em đưa Dao Châu đi nghỉ ngơi trước đi, thằng nhóc Kim Trung nói rằng buổi tối sẽ sắp xếp cho chúng ta một bữa ăn thịnh soạn đó.”

Lý Thanh Tịnh nói: “Cũng may, chúng ta chỉ ở Tỉnh Thành ba bốn ngày, nếu như ở lâu hơn, e, sợ rằng mình sẽ phát phì ra mất.”

“Cho dù em có béo lên cũng vẫn đẹp mà. Thực ra phụ nữ vóc người phải đẫy đà một chút mới tốt đấy.”

“Sao hả, bây giờ anh chê em rồi, có phải không?” Lý Thanh Tịnh vươn tay chọc vào người của Triệu Hùng.

“Không có! Vóc dáng của vợ anh rõ ràng là tỷ lệ vàng đấy, thêm một chút là béo, và ít hơn một chút đã gầy rồi. Cái tỷ lệ vàng này của em, đã phân bổ rất hợp lý.”

“Ba, tỷ lệ vàng là cái gì vậy?” Dao Châu chớp chớp đôi mắt đen láy lanh lợi, truy hỏi Triệu Hùng.

“Tỷ lệ vàng chính là điểm phân chia hoàn hảo nhất. Cho dù đó là thứ gì, đều có một điểm phân chia hoàn hảo, và điểm này được gọi là tỷ lệ vàng.”

Dao Châu sau khi nghe Triệu Hùng giải thích, trên khuôn mặt xem ra vẫn lộ ra dáng vẻ mơ hồ.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Con vẫn còn nhỏ đó, làm sao mà con có thể hiểu được những chuyện này. Em đưa Dao Châu đi ngủ trước, anh có muốn đi ngủ chung luôn không?”

“Không đâu, anh phải đi bàn giao cho đám người của Nông Tuyền một số chuyện, sẵn tiện ghé qua xem con bé Diệu Linh đó.” Triệu Từ nói xong, liền bước ra khỏi phòng.

Khoảng sáu giờ tối, Kim Trung dẫn theo vệ sĩ bên mình là Đường Thất, vội vã đến Khách sạn Kim Nguyên.

Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, đã ôm chầm lấy anh.

“Cậu nhóc ngoan, sao cậu không thường xuyên đến thăm tôi vậy hả?” Kim Trung cười trêu chọc Triệu Hùng.

“Không phải là tôi đã đến rồi đây sao!”

“Đừng tưởng rằng tôi không biết tên nhóc nhà cậu đến đây để làm gì đâu đấy, chỉ là có xem chỗ của tôi thành chỗ nghỉ chân thì cũng không sao! Đi, đến Kim Lai Các, tôi đã đặt chỗ ở đó xong xuôi rồi.”

Triệu Hùng gọi cho em vợ Lý Diệu Linh, bảo cô ấy gọi cho đám người của Nông Tuyền. Mọi người lái xe đến một nơi gọi là Kim Lai Các.

Kim Lai Các là một tiệm ăn có phong cách của dân tộc Triều Tiên.

Hàng đêm, có các tiết mục biểu diễn.

Phong cảnh xung quanh ở đây tao nhã, chi phí không cao, nhưng bình thường sẽ rất khó để đặt được chỗ.

Kim Trung, Lý Thanh Tịnh và nhóm người của Nông Tuyền lần lượt chào hỏi nhau. Lại gặp thêm một vài khuôn mặt lạ, vừa nhìn thấy bốn anh em nhà họ Mã, còn có nhóm của Tàn Kiếm Hồ A, đều là những nhân sĩ hùng mạnh, cũng đã lờ mờ đoán được đều là những người có mặt trong “Bảng Võ thần”.

Trong lòng Kim Trung rất ngưỡng mộ!

Nhà họ Kim của bọn họ thực sự cũng đang chiêu mộ những cao thủ trong “Bảng Võ thần”. Đã chiêu mộ được vài người, chẳng qua chỉ là người lợi hại nhất cũng không lợi hại bằng vệ sĩ bên cạnh của anh ta là Đường Thất.

Trên sân khấu, có một số phụ nữ mặc váy dài của dân tộc Triều Tiên, bắt đầu nhẹ nhàng nhún nhảy theo điệu nhạc.

Dao Châu xem phải gọi là cực kỳ nghiêm túc, những người phụ nữ này có dáng múa xinh đẹp, trong những bộ trang phục lộng lẫy đang cùng nhau nhảy, thực sự là vô cùng đẹp mắt.

Kim Trung và Triệu Hùng vừa thưởng thức tiết mục, vừa ăn cơm uống rượu.

Triệu Hùng truy hỏi Kim Trung: “A Trung, vẫn chưa có tung tích của Trung Dũng à?”

Kim Trung lắc đầu, nói là mình đã phát “thông báo tìm người” luôn rồi, nếu như có người biết tin hoặc là biết manh mối của Trung Dũng, thì sẽ thưởng một triệu nhân dân tệ tiền mặt, tin chắc rằng sẽ sớm có tin tức mà thôi.

Triệu Hùng gật đầu, đây là một biện pháp hay đấy.

Vẫn luôn không rõ tung tích của Trung Dũng, lần này anh đến Tỉnh Thành trước tiên, mục đích chính là đến để tìm Trung Dũng.

“A Húc, tôi đã nghe nói về chuyện của nhà họ Triệu rồi, tại sao lại thành ra như thế này?” Trên mặt Kim Trung lộ ra vẻ lo lắng.

Triệu Hùng nhún nhún vai nói: “Không thành vấn đề! Tôi đã rời khỏi nhà họ Triệu từ lâu rồi, có phải là người của nhà họ Triệu không thì có liên quan gì chứ?”

“Nhưng đây là một đả kích rất lớn đối với danh tiếng của cậu, người ta sẽ nói cậu là đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Triệu.”

“Nói thì cứ nói đi! Miệng ở trên người của người khác, tôi làm sao có thể chặn hết những cái miệng nhàn nhã của thế gian này được.”

Kim Trung tức giận đến mức cầm ly rượu ở trước mặt lên, uống một hơi cạn rượu trong ly, tức giận lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Nhà họ Triệu thật là ức hiếp người khác quá đáng mà, có cần tìm ba tôi ra mặt, đi dạy dỗ bọn họ không?”

“Không cần! Dũng, cậu đừng có bốc đồng. Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Triệu chúng tôi, để tôi tự giải quyết là được rồi. Thêm vào đó, cũng chỉ là một bức thư ra lệnh mà thôi, cũng không gây ra ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của tôi đâu.”

“Được rồi! Cậu nghĩ tôi không biết hay sao. Tập đoàn Khải Thời đã đặt văn phòng ở Hải Phòng và Tỉnh Thành rồi, cũng đã bắt tay với các doanh nghiệp nổi tiếng trong nước. Rõ ràng là muốn bao vây và trấn áp Tập đoàn Hùng Quang của cậu.”

“Cậu cho rằng tôi sẽ sợ bọn họ hay sao?” Triệu Hùng nhướng nhướng lông mày lên.

“Không phải là chuyện sợ hay không? Nghe nói cậu muốn đi kiện tụng với Tập đoàn Khải Thời, Tập đoàn Khải Thời đã tìm đến luật sư hàng đầu trong nước Lưu Tín Nhiên, nếu như cậu thua kiện rồi, không những không được sử dụng tên thương hiệu Trung tâm mua sắm Tần Uyển, mà còn phải gánh chịu tổn thất về kinh tế rất lớn nữa đấy.”

“Không sao, tôi cũng đã tìm được luật sư đại diện rồi.”

Sau khi nghe Triệu Hùng nói, trên mặt Kim Trung lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ở trong nước, anh ta thực sự không thể nghĩ ra, còn có ai khác có thể nổi tiếng hơn luật sư Lưu Tín Nhiên được nữa.

“Cậu tìm luật sư nào để đại diện cho vụ án này?” Kim Trung hỏi.

“Pegg Helena, luật sư hàng đầu trên thế giới! Cô ấy vừa nhập quốc tịch của chúng ta và sau khoảng hai tuần nữa là có thể lấy được chứng chỉ hành nghề luật sư của đất nước mình rồi. Cô ấy là con lai Trung Quốc - châu Âu, rất quen thuộc với luật pháp của đất nước chúng ta. Thế nào hả, so với Lưu Tín Nhiên không tệ hơn đâu nhỉ?”

Sau khi Kim Trung nghe xong, mới yên tâm trở lại được, vỗ vỗ vai Triệu Hùng nói: “Cậu nhóc ngoan, vốn dĩ cậu đã có dữ tính sẵn trong lòng rồi, lại hại tôi phải tốn công lo lắng cho cậu một cách vô ích. Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, làm sao mà cậu có thể mời Pegg Helena được vậy, cô ấy không phải là người bình thường, không phải là có tiền thì sẽ mời được đâu. Cho dù là nhà họ Kim chúng tôi có ra mặt, cũng cũng chưa chắc là đã mời được cô ấy.”

“Là Hiền đã giúp tôi. Cô ấy là bạn của Hiền.”

“Triệu Hiền ư?” Kim Trung hỏi.

Triệu Hùng gật gật đầu.

Kim Trung nói đùa một câu: “Thực ra, tôi đã thích cô em gái làm ngôi sao đó của cậu từ lâu rồi. Nếu không phải do gia đình đã sắp xếp hôn ước cho tôi, nói không chừng chúng ta đã có thể thân càng thêm thân rồi.”

“Cậu muốn làm em rể của tôi, bây giờ hủy hôn cũng vẫn còn kịp đấy.”

“Dẹp đi, hủy hôn làm sao mà có thể đơn giản như vậy được cơ chứ. Đâu phải là cậu không biết sức lực của gia đình Sa Mỹ, nếu nhà họ Kim của chúng tôi chủ động đề nghị hủy hôn, làm mất mặt gia đình của Sa Mỹ. E rằng nhà họ Kim của chúng tôi sẽ toi đời mất thôi.” Nói xong, liền thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ chán nản.

Người bình thường thì sẽ luôn ghen tị với cuộc sống của những người giàu có, nhưng lại không biết rằng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, người nhà giàu tự nhiên cũng sẽ có nỗi bi thương của những người nhà giàu. Rất nhiều con cái đều là vật hy sinh của “lợi ích”. Vì lợi ích của gia đình, hy sinh hạnh phúc hôn nhân của con cái, chuyện này không phải là hiếm thấy trong những gia đình giàu có, nhìn mãi cũng quen mắt mà thôi.

Kim Trung nâng cốc lên, nói với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: “A Húc, Thanh Tịnh, ly rượu này tôi kính hai người. Thành thật mà nói, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ hai người, hy vọng hai người sẽ luôn được hạnh phúc như thế này.”

“Cảm ơn! Dũng, cậu rồi cũng sẽ hạnh phúc thôi.” Lý Thanh Tịnh mỉm cười lên tiếng.

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khóe miệng của Kim Trung.

Nụ cười này, chỉ có Triệu Hùng mới hiểu được mà thôi.

Sau bữa tối, mọi người trở về khách sạn nơi mình trú.

Triệu Hùng bảo vợ mình là Lý Thanh Tịnh đi ngủ trước, nói rằng anh sẽ đến tìm đám người của Nông Tuyền nói chuyện với bọn họ một lúc.

Sau khi đến phòng của Nông Tuyền, anh bảo Nông Tuyền đi gọi bốn anh em nhà họ Mã và cả Tàn Kiếm Hồ A tới đây.

Triệu Hùng hỏi Tàn Kiếm Hồ A: “Tàn Kiếm, cậu còn nhớ vị trí của Thánh Đàn không?”

Tàn Kiếm Hồ A gật gật đầu nói: “Nhớ!”

Buổi tối khi đi ra ngoài, Triệu Hùng đã đặc biệt dặn dò nhóm người của Nông Tuyền là uống ít rượu thôi, nói buổi tối bọn họ còn có chuyện phải làm.

Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu dẫn theo Tàn Kiếm Hồ A, hai cậu đi thám thính Thánh Đàn một chuyến, tôi muốn xem xem, trong cái nơi có địa thế cực kỳ hiểm nguy đó, rốt cuộc là đang cất giấu bí mật gì đây?”