Mã Thành Quân dẫn Triệu Hùng rời khỏi phòng sau trước, một lát sau Mã Thành Nhân thay bộ đồ truyền thống và bước ra với vẻ mặt đầy hứng khởi.
Trần Văn Sơn nhỏ tiếng nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, có gì đó không ổn, tôi cảm nhận được hơi thở của một người rất mạnh, chỗ này nhất định có cao thủ.”
Triệu Hùng nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên.
Anh vội vã gọi Mã Thành Quân qua và nói cho ông ta biết chuyện này.
Mã Thành Quân vừa nghe thấy thì liền tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhà họ Mã đã thuê hai cao thủ, cả hai người họ đều đứng trong top một trăm của Địa Bảng.
Triệu Hùng thấy tiệc mừng thọ sắp bắt đầu thì đề nghị Mã Thành Quân: “Chú Mã, thế này đi! Để Văn Sơn đi bên cạnh, bảo vệ cho ông Mã. Anh ấy là cao thủ đứng thứ chín của Thiên Bảng đấy, chỉ cần có anh ấy ở đây thì chắc không có ai có thể làm hại đến ông Mã được.”
Mã Thành Quân nghe thấy vậy thì rất vui mừng, gật đầu và nói: “Được, vậy thì cứ quyết định vậy đi!”
Triệu Hùng nói nhỏ vào tai Trần Văn Sơn vài câu rồi để Mã Thành Quân đưa Trần Văn Sơn đi.
Triệu Hùng nhỏ tiếng dặn dò Nông Tuyền: “Nông Tuyền, đề cao cảnh giác, chỗ này có cao thủ.”
Nông Tuyền “ừ” một tiếng, hai mắt cậu ấy sáng lên quan sát xung quanh. Cậu ấy nhìn ai cũng thấy giống người xấu, chỉ tức không thể qua tóm lấy một tên để thẩm vấn.
Lúc này, hai thanh niên trắng trẻo đã giải vây cho Triệu Hùng trước đó đã tiến về phía bàn tiệc của anh.
Sau khi đến gần thì người có vóc dáng cao ráo nở nụ cười rạng rỡ với Triệu Hùng và hỏi: “Anh Triệu, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Triệu Hùng thấy bàn của mình vẫn còn chỗ trống nên chủ động kéo ghế qua và nói: “Mời ngồi!”
Sau khi hai người đó ngồi vào bàn thì Triệu Hùng liền ngửi thấy một mùi hương nhẹ như hươu xạ, anh bất giác nhìn sang hai người đó.
Xét về ngũ quan thì người cao hơn có ngũ quan tinh tế và thu hút hơn, nếu là phụ nữ thì nhất định phải là một cô gái xinh đẹp, còn người thanh niên da trắng hơi lùn ở bên cạnh thì trông khá bình thường.
“Người anh em, cảm ơn về chuyện lúc nãy.” Triệu Hùng chủ động bắt chuyện với hai người đó.
“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà. Nhà chúng tôi có quan hệ làm ăn với nhà họ Sùng, vì vậy cái tên Sùng Lạc Bách đó rất nghe lời tôi.”
“Xin hỏi quý danh của người anh em là gì?” Triệu Hùng gạn hỏi.
“Họ Lưu!”
“Nhà anh kinh doanh gì?”
“Ồ, rất nhiều, bất động sản, xuất nhập khẩu, internet, đầu tư công ty, kinh doanh bách hóa, vân vân.”
Người thanh niên cao điển trai vẫn chưa trả lời thì thanh niên với vẻ ngoài bình thường, lùn hơn ở bên cạnh đã lạnh lùng quật lại Triệu Phong một câu: “Anh đi xem mắt à, hỏi nhiều thế!”
“Này không được vô lễ.” Người thanh niên cao, đẹp trai lên tiếng la rầy một câu.
“Cậu... Cậu chủ! Người này đáng ghét quá. Lảm nhảm hỏi miết không thôi.”
“Im miệng!”
Người đàn ông họ Lưu la rầy người đàn ông còn lại.
Người đàn ông kia bĩu môi, tỏ vẻ không vui, khi nhìn thấy Nông Tuyền nhìn sang thì hung dữ hét lên: “Anh nhìn gì mà nhìn?”
Nếu như người khác mà nói chuyện với Nông Tuyền kiểu như thế thì Nông Tuyền đã sớm cho người đó một bạt tai rồi. Nhưng cậu ấy biết hai người trước mặt là phụ nữ nên cũng chẳng thèm để tâm đến họ.
Sau khi tiệc mừng thọ bắt đầu.
Gia đình ba người của Mã Thành Quân chúc thọ Mã Thành Nhân trước.
Tiếp sau đó thì đến lượt khách ở các bàn thay nhau lần lượt chúc thọ Mã Thành Nhân.
Trong bữa tiệc chúc thọ lớn thế này mà con cháu không có mấy ai thì đúng là một chuyện khá bối rối, đâu được con cháu đầy đàn giống như Tần tứ gia.
Lúc ông cụ Mã năm mươi tuổi thì vợ ông ta qua đời, ông ta cũng không cưới vợ lại, vì vậy ngoài đứa con gái đã chết khi mới mười mấy tuổi ra thì chỉ còn có mỗi một đứa con trai là Mã Thành Quân.
Quản gia ở bên ngoài cửa hét lớn: “Trần Hoàng Vương tặng một cây vải trắng, một cây vải đen!”
Mặc dù tơ lụa rất phát triển ở nơi này nhưng chẳng có ai đem vải trắng và vải đen đi mừng thọ người khác cả.
Thường thì vải trắng và vải đen chỉ dùng cho tang lễ mà thôi.
Mã Thành Quân nghe thấy có người tặng vải trắng và vải đen thì mặt liền biến sắc, ông ta nói với hai cao thủ Địa Bảng của nhà họ Mã: “Cao Mộc, Cao Kim, hai người ra xem thử.”
Hai anh em sinh đôi Cao Mộc và Cao Kim này được nhà họ Mã bỏ tiền ra thuê về canh gác và bảo vệ nhà cửa, một người xếp thứ bảy lăm còn một người xếp thứ bảy tư trong Địa Bảng.
Cao Mộc và Cao Kim ra ngoài chưa bao lâu thì đã lảo đảo chạy vào lại, miệng hai người họ đều chảy máu, họ ôm ngực và nói với Mã Thành Quân: “Ông chủ Mã, có người hành hung.”
Một tràn cười lớn “hahahaha” truyền từ ngoài cửa vào, một người đàn ông cường tráng bước vào, râu quai nón mọc đầy mặt, bộ dạng hung tợn như hổ báo.
Trần Văn Sơn nhìn thấy người đó thì kinh ngạc, mặt mày biến sắc, đó là Trần Hoàng Vương, người xếp hạng thứ ba mươi trong Thiên Bảng. Nghe đồn người này đã luyện hai môn võ công là Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam, tu luyện cả trong lẫn ngoài, đã đạt đến mức đao súng cũng không làm gì được.
Trần Hoàng Vương hét lớn một tiếng: “Những người không liên quan đều cút hết ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi muốn tìm nhà họ Mã tính sổ.”
Một vài vị khách yếu bóng vía mới nghe Trần Hoàng Vương hét như thế thì đã tim đập chân run, tai cứ ong ong lên. Rất nhiều người sợ bị liên lụy nên ùn ùn chen nhau chạy ra ngoài.
Trần Hoàng Vương sải bước tiến qua, tiến về phía Mã Thành Nhân đang ngồi trên sân khấu.
Triệu Hùng nháy mắt ra hiệu, Nông Tuyền lập tức xông lên trước và nói: “Trần Hoàng Vương, hãy nhận một đấm của Nông Tuyền tôi.”
Nông Tuyền đấm một đấm qua, không ngờ Trần Hoàng Vương lại không hề né tránh mà lại đón lấy đòn đánh của cậu ấy.
Trần Hoàng Vương bị trúng đòn nên lùi về sau hai bước, ánh mắt toát lên sự điên cuồng, anh ta nhìn chằm chằm Nông Tuyền rồi cười lạnh lùng và nói: “Thú vị đấy, nắm đấm của cậu rất có lực.” Anh ta vừa nói vừa xông về phía Nông Tuyền.
Trần Văn Sơn vẫn luôn đứng bảo vệ bên cạnh Mã Thành Nhân. Trước đó anh ta đã cảm nhận được hơi thở của một cao thủ trong phòng khách, vì vậy người thật sự gây uy hiếp cho Mã Thành Nhân tuyệt đối không phải là Trần Hoàng Vương.
Trần Văn Sơn cảnh giác quan sát xung quanh thì thấy có mấy bóng đen thoáng qua trong không trung, anh ta kéo Mã Thành Nhân nhanh chóng lùi về sau.
Hai bóng người một trái một phải nhanh chóng xông lên sân khấu, nhằm về Mã Thành Nhân và Trần Văn Sơn.
Trong phòng có một bàn khách rút dao găm từ trong ống quần ra, cứ thấy người là chém. Chỉ trong chớp mắt thì đã có hai người nằm trên vũng máu.
May là hai người được nhà họ Mã thuê về để bảo vệ là Cao Mộc và Cao Kim đã phát huy được tác dụng của mình.
Mặc dù hai người họ đã bị Trần Hoàng Vương đánh bị thương nhưng vết thương không quá nghiêm trọng. Bây giờ, Trần Hoàng Vương đã bị Nông Tuyền chặn lại, một mình Trần Văn Sơn đối phó với hai cao thủ khác. Với võ nghệ của Cao Mộc và Cao Kim thì cũng có thể giữ chân được bảy tám tên còn lại trong phòng khách.
Triệu Hùng nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng đi về phía bàn của mình thì vội vã kéo Niên Bình Sinh lùi về sau nhưng hai thanh niên trắng trẻo cùng ngồi trong bàn thì lại không động đậy.
Triệu Hùng vô cùng ngạc nhiên, anh thấy người đàn ông lạnh lùng đó nhào về phía hai người thanh niên thì liền dùng “Cuồng Vân bộ pháp” tiến nhanh về phía sau hai người đó rồi dùng hai tay của mình nắm lấy phía sau cổ áo của họ, sau đó dốc hết sức kéo họ ra khỏi chỗ đang ngồi.
Vì anh dùng sức quá mạnh nên đã bất ngờ kéo hỏng cúc áo trên cổ của người thanh niên cao họ Lưu, làm lộ ra chiếc áo lót màu hồng bên trong, đến cả chiếc mũ lưỡi trai trên đầu thanh niên đó cũng bị rơi xuống khiến mái tóc đen nhánh mượt mà dài đến ngang vai xõa xuống, không ngờ anh ta lại là một cô gái trẻ xinh đẹp.
Cô gái quay đầu, tát lên mặt Triệu Hùng một bạt tai rồi phẫn nộ hét lớn: “Anh làm gì đấy?”
“Tôi...”
Triệu Hùng đang định mở miệng giải thích thì đã nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đó cầm dao xông qua. Anh giơ cánh tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ của cô gái đó rồi xoạt chân hình chữ “Tị”, né khỏi đòn tấn công của đối phương chỉ trong gang tấc.
Người đàn ông lại tiếp tục xông lên, lúc anh ta nhìn rõ cô gái trước mặt, chỉ mới vừa hét lên một chữ thì đã có một con dao găm xuất hiện trên cổ anh ta, sau đó thì anh ta ngã xuống đất trong vũng máu với vẻ mặt không cam tâm.
Triệu Hùng không ngờ cô gái mà mình mới cứu lại biết võ công. Nhưng với thân thủ đó của cô ta thì chắc tu vi của cô ta nằm trong hạng Nhân Bảng.
Trẻ như thế mà đã có tu vi Nhân Bảng, nếu không phải có thiên phú học võ thì cũng là có thầy giỏi dạy, hoặc là do bản thân tự khổ luyện mà ra.
Triệu Hùng thấy cúc áo cổ của cô gái bị rơi mất, áo ngoài toạt ra hơn nửa, trông có vẻ vô cùng khiếm nhã thì cởi áo khoác trên người ra rồi khoác lên cho cô ta và nói: “Xin lỗi vì đã kéo rách áo của cô, khoác đỡ áo của tôi trước vậy, chỗ này đã trở thành chỗ thị phi, hai người mau đi đi.”
Trước đó mũ lưỡi trai của thanh niên đi cùng họ Lâm cũng đã bị rơi xuống, quả nhiên cô ta cũng là một cô gái.
“Cô ta tiến gần đến trước mặt của cô gái họ Lưu rồi hỏi với vẻ quan tâm: “Cô chủ, cô không sao chứ?”
“Không sao!”
“Cô chủ, chúng ta đi thôi! Cẩn thận bị vạ lây.”
Cô gái họ Lưu quay đầu lườm Triệu Hùng một cái rồi nói: “Nhóc con hãy đợi đấy, dám nhìn lén tôi, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
“Nè, cô có nói lý không vậy hả? Cô lộ đồ lót ở mức đó còn không bằng mấy cô gái xinh đẹp mặc bikini ngoài bãi biển nữa. Lúc nãy tôi chỉ vì cứu cô nên mới kéo hư áo của cô thôi, cô không cảm ơn tôi thì thôi đi, còn muốn gây rắc rối cho tôi.”
Cô gái lạnh lùng nói: “Anh không biết phụ nữ đều không nói lý lẽ sao?”