Lý Thanh Tịnh xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, khuôn mặt cô ửng đỏ, hé đôi môi đỏ mọng nói với Triệu Hùng: "Tại anh hết đó! Cứ ăn hiếp người ta."
"Thế nào là ăn hiếp cơ? Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng đàng hoàng đó được chưa, ai mà biết được con bé Diệu Linh này lại xông vào như thế." Triệu Hùng tỏ vẻ vô tội.
Lý Thanh Tịnh nở nụ cười xinh đẹp, tay cô vòng lấy cánh tay Triệu Hùng, nói: "Thôi được rồi! Xem như anh có lý. Đi thôi, ăn cơm thôi."
Bởi vì nhà họ Mã gặp biến cố lớn nên không khí lúc ăn cơm có hơi ngột ngạt. Ăn cơm xong, những người phải đi "Tô Cảng" lần lượt đi nghỉ sớm.
Triệu Hùng nằm trên giường, lật người liên tục không tài nào vào giấc.
Trong đầu anh một chốc thì nghĩ đến chuyện nhà họ Mã, một chốc lại nghĩ tới cô gái họ Lưu lúc còn ở thọ tiệc của nhà họ Mã.
Cũng không phải Triệu Hùng thích thú gì cô gái họ "Lưu" đó, anh chỉ cảm thấy cô gái đó rất kỳ lạ.
Trăn trở mãi ngủ không được, Triệu Hùng ngồi dậy đi ra sảnh chính, nhìn thấy Mã Thành Nhân ở đó.
"Ông Mã, hôm qua ở thọ tiệc, có một cô gái họ Lưu, là người của nhà nào thế ạ?"
"Họ Lưu?" Mã Thành Nhân nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết Triệu Hùng đang nói ai. "Lúc đó đông người quá, ông cũng không biết cháu nói tới họ Lưu nào."
"Thế còn danh sách những người đã tặng quà không ạ?" Triệu Hùng hỏi Mã Thành Nhân.
"Còn, để ông bảo quản gia đưa danh sách đến."
Mã Thành Nhân gọi điện cho quản gia, ba mươi phút sau, quản gia thở hổn hển cầm danh sách chạy tới.
Triệu Hùng cầm lấy danh sách, bắt đầu lật tìm chi tiết. Chỉ cần nhìn thấy tên tuổi có họ Lưu thì lập tức hỏi Mã Thành Nhân.
Khi nhìn thấy một cô gái tên "Lưu Hải Yến", Triệu Hùng chỉ vào tên Lưu Hải Yến rồi hỏi ông cụ Mã: "Ông Mã, cô gái tên Lưu Hải Yến này là ai?"
"Lưu Hải Yến?"
Mã Thành Nhân ngẫm nghĩ một hồi cũng không nhớ ra đây là ai, lắc đầu nói: "Không biết nữa! Nhưng người này cầm thiệp mời của nhà họ Lưu của "Tập đoàn Hoàng Khánh" ở Nha Trang, để ông gọi hỏi chủ tịch Lưu xem."
Sau khi gọi xong, Mã Thành Nhân thuật lại với Triệu Hùng rằng chủ tịch Lưu Hoàng Khánh của tập đoàn Hoàng Khánh có bệnh trong người nên không thể đến tham gia, mà để cháu gái Lưu Hải Yến của ông ấy đến tham gia.
"Tập đoàn Hoàng Khánh? Rất nổi tiếng ư?" Triệu Hùng cau mày, hỏi Mã Thành Nhân.
"Không đến nỗi, nhà họ kinh doanh phòng ốc, có thực lực nhất định. Sao thế?"
"Không có gì, chỉ là cô gái tên Lưu Hải Yến này giả trai đến tham gia thọ tiệc của ông. Người của Tây Giao đã sớm trà trộn vào thọ tiệc, cháu có hơi nghi ngờ lai lịch bất minh của cô gái này."
"Là thế à! Để ông gọi điện nhờ người khác điều tra." Mã Thành Nhân nói.
Triệu Hùng gật đầu, cho rằng thế này khá thoả đáng.
Nửa tiếng sau, có người gọi đến cho Mã Thành Nhân. Nói cô gái tên "Lưu Hải Yến" này đúng là cháu gái ruột của Lưu Hoàng Khánh, chỉ là Lưu Hải Yến sống ở nước ngoài lâu ngày, mới về nước chưa tới hai năm.
Nghe đến đây, Triệu Hùng mới hết nghi ngờ.
Về phòng, phát hiện vợ mình là Lý Thanh Tịnh đã quay về.
"Anh chạy đi đâu thế? Sao không ngủ đi." Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.
"Vừa nãy đi tìm ông cụ Mã có chút chuyện."
"Chuyện gì thế?" Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.
Triệu Hùng giải thích: "Lúc trước có người Tây Giao trà trộn vào thọ tiệc, nhà họ Mã mới gặp đại nạn này. Vậy nên lúc nãy anh đi dò xem danh sách tặng quà một tí."
"Có phát hiện gì không?"
"Không có!" Triệu Hùng lắc đầu.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, cứu Kiều Tiên về rồi tính tiếp vậy. Tối đến lại là một trận đánh đấm, anh mau ngủ một tí đi." Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng.
Triệu Hùng nắm tay Lý Thanh Tịnh, khoé miệng nhếch lên nụ cười ranh ma: "Thanh Tịnh, thế em ngủ cùng anh nhé?"
"Anh bớt nghĩ bậy đi, anh cũng không phải con nít gì, sao phải cần ngủ chung." Lý Thanh Tịnh dỗi.
"Bà xã ngủ với ông xã, không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Em ngủ với anh buổi tối rồi còn không đủ à? Mau ngủ đi, đừng nghĩ bậy bạ nữa."
Triệu Hùng đưa tay ra kéo một phát, Lý Thanh Tịnh "Á!" lên một tiếng, cả người ngã vào lòng Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhân lúc này hôn lên đôi môi anh đào của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh vùng vẫy, nhưng sức của cô nào so được với Triệu Hùng, vậy nên cuối cùng chỉ biết đầu hàng, hồi đáp lại cái ôm hôn của Triệu Hùng dành cho mình.
Lý Thanh Tịnh bị hôn đến không thở được, lúc này mới đẩy nhẹ Triệu Hùng ra, nói: "Được rồi, bây giờ anh có thể yên tâm đi ngủ chưa?"
"Không được, em ngủ với anh mới được!"
"Đàn ông lớn cả rồi mà sao anh như con nít thế."
"Thế nào thì em cũng phải ngủ chung với anh." Triệu Hùng không nhụt chí mà nói.
Lý Thanh Tịnh nói một câu: "Được thôi!", rồi nằm xuống bên cạnh Triệu Hùng.
Mặt hai người cách nhau không đến khoảng cách một nắm đấm, hơi thở Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng, trong hơi thở như có cả mùi vị ngọt ngào.
Triệu Hùng dang cánh tay ra, ôm lấy bà xã Lý Thanh Tịnh vào lòng.
Lý Thanh Tịnh lo lắng tay Triệu Hùng không nghe lời, cảnh cáo với Triệu Hùng: "Anh đừng có được nước lấn tới! Mau ngủ đi, anh còn động chạm lung tung nữa thì em không ngủ với anh nữa đâu."
Triệu Hùng tỏ vẻ thoả mãn, cười nói: "Được, ngủ liền!" Nói xong lại hôn nhanh một cái lên đôi môi hồng của vợ mình, lúc này anh mới mãn nguyện nhắm mắt lại.
Đôi mắt đẹp của Lý Thanh Tịnh nhìn vào ngũ quan góc cạnh của Triệu Hùng, người đàn ông này không phải cực kỳ đẹp trai, nhưng lại rất ưa nhìn. Trông như một thư sinh nho nhã văn vẻ, nhưng lại cũng nam tính cực kì.
Cô bị Triệu Hùng ôm chặt vào lòng, có một cảm giác an toàn lạ kì, giống như cho dù trời có sập xuống đi chăng nữa thì cũng có người đàn ông này chống đỡ.
Rất nhanh, hơi thở Triệu Hùng trở nên đều đặn, hiển nhiên là đã ngủ say.
Nửa năm này, những chuyện mà hai người đã trải qua còn đặc sắc phong phú hơn sáu năm đã kết hôn trước kia. Lý Thanh Tịnh đã thích thú với cuộc sống thế này. Ở bên cạnh Triệu Hùng, tuy rằng ngập tràn các thể loại nguy hiểm, nhưng có một người chồng yêu mình, có một đứa con gái đáng yêu, thế thì còn yêu cầu gì với một cuộc sống thế này với một người phụ nữ?
Sau khi Triệu Hùng ngủ say, Lý Thanh Tịnh mới nhẹ nhàng đẩy cánh tay Triệu Hùng ra, khẽ tiếng rời khỏi phòng.
Cô lo con gái Dao Châu luyện công với Thẩm Văn Hải sẽ bị thương, bèn đến phòng luyện công, thấy Thẩm Văn Hải với con gái Dao Châu đang luyện tập sung sức.
Lý Thanh Tịnh đưa hai cái khăn qua để hai người lau mồ hôi.
"Văn Hải, luyện công cũng có mức độ, đừng cực khổ quá!" Lý Thanh Tịnh thấy Thẩm Văn Hải cần cù cầu tiến, trong lòng cực kỳ vui mừng.
"Thưa cô, con không mệt!"
Thẩm Văn Hải đang ở giải đoạn cơ bản của luyện võ. Dùng lời của Triệu Hùng mànói thì chỉ cần cơ bản ổn rồi thì luyện tập những loại võ khác mới có hiệu quả.
"Dao Châu, con có thể kiên trì không?" Lý Thanh Tịnh nhìn sang con gái Dao Châu rồi hỏi.
"Mẹ, con cũng không mệt! Mẹ nhìn con nè, bây giờ có thể lộn mấy chục vòng luôn." Dao Châu nói xong, lập tức nhào mười hai cái lộn ngược trên không. Sau đó, lại thêm mấy cái lộn chéo quay về.
Lý Thanh Tịnh không ngờ kết quả huấn luyện của con gái Dao Châu lại rõ ràng thế này, cô vui thay trong lòng, nói: "Trái cây và điểm tâm, mẹ để ở đây nhé. Nhớ nhé, mệt rồi thì nghỉ một lát! Đừng cố quá. Mẹ đi xem dì các con đang làm gì đây, một lát lại đến thăm hai đứa."
Rời khỏi "phòng luyện công", Lý Thanh Tịnh tìm thấy em gái Lý Diệu Linh ở bên hồ sen.
"Diệu Linh, em làm gì đấy?" Lý Thanh Tịnh hỏi em gái Lý Diệu Linh.
"Đang chụp hình! Chị, ở đây đẹp thật đó. Nhà anh rể có tiền thật, căn nhà này cứ như ngự hoa viên của hoàng đế vậy."
Lý Thanh Tịnh sợ em gái Lý Diệu Linh sẽ vì vậy mà kiêu ngạo, mất đi ý chí học tập và sinh sống, cô bèn nhắc nhở Lý Diệu Linh: "Anh rể em đã bị đuổi khỏi nhà họ Triệu rồi, bây giờ anh ấy chỉ là một đứa con bị bỏ rơi mà thôi."
Lý Diệu Linh bước đến trước mặt Lý Thanh Tịnh, nói: "Hừ! Em không ưa đám người nhà họ Triệu đó chút nào. Anh rể làm sai gì chứ mà bọn họ bắt buộc phải đuổi anh rể ra khỏi nhà họ Triệu. Hầy! Nếu anh rể chưa rời khỏi nhà họ Triệu thì tốt biết mấy, sau này còn kế thừa tập đoàn Khải Thời. Chị, chúng ta sẽ giàu to luôn ấy nhỉ."
Lý Thanh Tịnh giơ ngón tay thon thả của mình ra rồi chọt lên trán em gái Lý Diệu Linh, giọng trách móc: "Em nghĩ gì thế? Đến Triệu Khải Thời còn bị lật ghế chủ tịch, anh rể em cho dù còn ở nhà họ Triệu thì cũng không thể kế thừa tập đoàn Khải Thời đâu."
"Chưa chắc nhé, em cảm thấy anh rể rất giỏi. Chỉ là anh ấy chưa gặp được chỗ thích hợp để vùng vẫy thôi! Đúng rồi, chị! Nhà họ Triệu không chia chút gia sản nào cho anh rể luôn ư?" Lý Diệu Linh nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh mà hỏi.
Lý Thanh Tịnh không hề muốn em gái mình biết cả "Tập đoàn Hùng Quang" ở ba tỉnh phía Đông đều là sản nghiệp của Triệu Hùng. Nếu để con bé này biết được thì nó sẽ chẳng thèm lo học hành gì nữa mất. Cô tỏ vẻ lạnh lùng nói: "Anh rể em bị đuổi khỏi nhà họ Triệu rồi, gia sản ở đâu được?"
Lý Diệu Linh nghe xong, tức giẫm chân bình bịch, thở hỗn hển nói: "Nhà họ Triệu đúng là quá đáng mà, em nhất định sẽ giúp anh rể trút cơn tức này!"
"Em tính làm gì?" Lý Thanh Tịnh lo lắng cau mày hỏi.